Doãn Minh nhấp một ngụm trà, ngả lưng ra ghế chầm chậm hồi tưởng lại chuyện năm xưa.
- Mấy mươi năm lăn lộn ở phòng khám nghiệm dạng thi thể nào ba cũng đã
từng nhìn thấy qua, thậm chí bốc cổ mộ cũng đã làm, tuy nhiên chỉ có vụ
thảm sát kia là không tìm ra manh mối. Dẫu xác chết nằm ngay ở đó, công
cụ gây án cũng xác định xong xuôi nhưng hung thủ quá tinh ranh, hắn biết rõ đội pháp y sẽ thu thập những gì nên đã xóa đi mọi bằng chứng không
chừa lại nửa phần dấu tích. Có lúc ba đã nghĩ hắn là người ở trong
ngành, nhưng suy xét đủ mọi góc độ thì lại thấy một người bình thường
nếu có tìm hiểu kỹ về lĩnh vực y học cũng có thể làm được như vậy.
Nhìn nét trầm tư ở trên mặt ba mình, Doãn Tư Nghị cũng biết trọng án này vẫn chưa thể khép lại trong nay mai. Một bác sĩ pháp y dày dặn kinh nghiệm
đủ các loại học hàm giáo sư tiến sĩ như ba của anh mà còn phải bó tay
chịu thua, thì chắc có lẽ hung thủ đang vênh váo ngạo mạn lắm.
Anh tự rót cho mình một tách trà, lặng đi một lúc mới nói tiếp:
- Chắc ba cũng đã biết chú Vương đang nằm trong diện tình nghi, con không tìm thấy trong hồ sơ trước đây có lưu trữ thông tin của chú ấy. Khi vụ
án xảy ra vào 20 năm trước ba và chú ấy đã quen biết nhau hay chưa?
Doãn Minh vò cằm nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời:
- Thằng nhãi đó ấy là, ba gặp nó lần đầu lúc nó bị chủ nợ đánh đến sống
dở chết dở, năm đó chắc là nó khoảng 18 hay 19 tuổi gì đấy, hình như là
lúc xảy ra trọng án đã quen biết rồi. Nếu con thấy nó khả nghi thì cứ
điều tra triệt để, danh dự của bác sĩ pháp y chúng ta không phải chuyện
đùa, đừng vì tình riêng mà ưu ái.
- Con hiểu thưa ba.
Cuộc trò chuyện giữa hai cha con diễn ra chóng vánh, Tư Nghị đứng lên chuẩn
bị tới cơ quan, còn Doãn Minh quay lại với tờ báo buổi sáng nhưng lúc
ông vươn tay ra đột nhiên mặt mày nhăn nhó phải vội rụt tay về thở hắt
một hơi.
- Ba bị làm sao vậy?
Sắc mặt của Doãn Minh hơi mất tự nhiên, gượng miệng cười trừ:
- Không sao, chuyện xương cốt tuổi già ấy mà.
Tư Nghị nhìn hai bên bả vai của ông một chút, đột nhiên nhớ tới chiếc răng bị gãy của Quách Mẫn.
- Tụi con thu được mẫu DNA tại hiện trường vụ án nhưng khi tra cứu trong
hệ thống dữ liệu thì không có người nào tương thích. Con đang định dùng
biện pháp sử dụng nhiễm sắc thể "Y" của nghi phạm để điều tra về các mối quan hệ trong gia đình của hắn ta, nếu có sự tương thích thì phạm vi
điều tra sẽ được thu hẹp đáng kể.
Nhiễm sắc thể "Y" chỉ có trong cơ thể nam giới và được di truyền nhiều đời từ cha sang con, bằng cách xét nghiệm này sẽ tìm được cả dòng dõi của một
gia đình hay rộng hơn là cả một gia tộc. Nếu "hung thủ" là người ở địa
phương thì chắc chắn sẽ không khó để tìm.
Nghe con trai nói xong, sắc mặt của Doãn Minh hơi đổi, nhưng rất nhanh đã chuyển thành ý cười:
- Có thể chứ, cách này rất hay. Thời của ba khoa học chưa tiên tiến như
bây giờ nên công tác phá án còn nhiều khó khăn, ba nghĩ nếu đã xét
nghiệm nhiễm sắc "Y" ở nam giới, thì cũng nên xét nghiệm luôn ADN ty thể ở nữ giới để đối chứng thêm với nghi phạm nữa.
Tư Nghị biết ba mình đang nói đến vấn đề gì, anh chỉ nở nụ cười nhạt nhoà đáp lại:
- DNA mà tụi con tìm được là của nam giới, nếu tìm được DNA của nữ giới
trên thi thể Quách Ánh thì mới cần dùng tới biện pháp này, hiện tại dì
Chương vẫn vô can, những biện pháp đối chứng với dì ấy trước đó chỉ là
thủ tục mà thôi. Dẫu biết là hung thủ có nhiều đồng phạm và không biết
mẫu DNA đó là của ai trong số bọn chúng, nhưng con chắc chắn sẽ bắt hết
chúng về quy án, một tên cũng không tha!
Anh đứng lên, cầu vai đại úy lấp lánh nổi bật, quyết tâm trong mắt anh sáng rực, sự kiên định ấy đến Doãn Minh còn phải e dè cả nể.
***
Tuệ Ngọc "vật lộn" với bữa sáng của mẹ mình vừa nấu, không phải đồ ăn không ngon, mà mấy câu căn dặn của bà làm cô chẳng thể nào tiêu hóa nổi.
- Con ăn nhanh lên đi, lát nữa mẹ đưa con về trường làm thủ tục thực tập lại ở bệnh viện rồi đi mua xe mới.
- Nhưng mà con không biết lái xe.
- Mẹ tập cho con!
Trần Uyển Khanh quát một tiếng làm Tuệ Ngọc im bặt, cô thở dài thườn thượt
uể oải liếc nhìn ra sân ngóng trông có người tới giải cứu. Biểu hiện bất thường này của cô không giấu được mẹ mình, bà lúi húi soạn tiền mặt và
thẻ tiết kiệm trong túi, không ngừng lên tiếng răn đe cô:
- Những lời mẹ đã nói tối qua con nhất định phải thuộc nằm lòng, những
thứ mẹ làm đều chỉ muốn tốt cho con mà thôi. Học hành đàng hoàng rồi
kiếm một tấm chồng tử tế…
Bíp… Bíp…
- Tới rồi! Mẹ, con đi trước nha, chuyện gì đó đợi con về rồi nói sau đi.
Tuệ Ngọc túm lấy ba lô chạy ra ngoài nhanh như chớp, Trần Uyển Khanh còn
chưa kịp định thần thì con gái đã mở cửa xe của Doãn Tư Nghị ngồi vào
bên trong.
Bà thừ người không
biết phải làm sao, con gái là của mình nhưng đường do bà vẽ không đi,
lại chọn đường người ta vẫy tay mà chạy tới. Năm xưa gửi con bé cho Tư
Nghị trông nom đúng là một sai lầm, giờ muốn cắt đứt thì chắc phải dùng
đến cách mạnh tay hơn.
***
Tuệ Ngọc kéo dây an toàn choàng qua thân, miệng cười toe toét hãnh diện với đôi chân thoăn thoắt có thể vượt mọi địa hình của mình. Tư Nghị đảo mắt nhìn lúm đồng điếu sâu hút của cô, thản nhiên hỏi:
- Bỏ nhà theo anh làm em vui đến vậy sao?
Đôi mắt cong cong của Tuệ Ngọc trùng xuống, ý cười cũng ngưng bặt, cô quay
ngoắt sang nhìn anh định bụng sẽ mắng bù luôn cho hôm qua, nhưng khi
trông thấy khóe môi sứt da còn tụ máu bầm và một bên mặt còn in hằn ngón tay của cô trên mặt anh thì cô buồn cười đến mức mắng không nổi nữa.
Bụng của cô run run rồi cười to thành tiếng, khinh bỉ có, giễu cợt có, hả hê vô cùng. Bác sĩ Doãn ngước mắt nhìn diện mạo của mình qua chiếc gương
nhỏ gắn trên xe, môi nhếch lên đáp trả:
- Anh rất mong chờ để đồng nghiệp thấy được bộ dạng này của anh đấy. Cô
bé à, em đối xử với bạn giường thật là thô bạo, anh làm em kích thích
đến vậy sao?
- Nói điên nói khùng cái gì vậy?
Tuệ Ngọc khựng lại vài giây quan sát gương mặt đắc ý của Doãn Tư Nghị, sau
một hồi não đã được thông, nhớ tới chuyện trên xe tối qua thần sắc của
cô liền trở nên u ám. Cô vươn tay bóp lấy cổ anh, trừng mắt đe doạ:
- Cấm chú không được nói lung tung, mọi người mà hiểu lầm thì đừng có trách cháu!
- Em sẽ làm gì anh? Cắn môi anh mạnh thêm hay "hành hạ" theo kiểu kích thích hơn nữa?
- Chú…
Tuệ Ngọc đỏ bừng mặt mày, cơn tức vừa lặn xuống lại nổi lên. Có cảm giác
như ở bên người đàn ông này sớm muộn gì cô cũng sẽ tăng huyết áp mà chết mất.
Doãn Tư Nghị không muốn
làm khó "cháu gái" đáng yêu của mình, anh gỡ bàn tay của cô rồi nắm chặt lại nhét vào túi quần của mình như mọi khi, cơ mặt giãn ra tỏ thiện chí rộng lượng khoan dung.
- Yên tâm đi, anh sẽ không nói gì đâu.
- Thật không?
- Với điều kiện... để yên bàn tay ở đây, ngoài trời còn mưa rút ra sẽ bị lạnh.
Biết ngay mà, lúc nào cũng có điều kiện! Tuệ Ngọc lèm bèm trong miệng, nắm
tay nhỏ nằm gọn trong túi quần màu xanh buông bỏ ý định rút ra. Nhưng
chẳng hiểu tại sao nhịp tim cô lại đập loạn, lúc trước đều như thế này
có phải chỉ mới đây đâu?
Lạ thật?
…
Tuệ Ngọc nép bên cạnh Tư Nghị chạy vào cửa cơ quan để tránh cơn mưa đang
bắt đầu nặng hạt, vừa đặt chân lên bậc thềm thì gặp ngay Lâm Thiên Nhật. Cậu ấy nhìn gương mặt của đội trưởng mình đến đơ người quên luôn cả
chào hỏi, không giữ chút ý tứ nào ngửa cổ cười ha hả.
- Chà chà, Tuệ Ngọc nhà ta thật là bạo liệt, thân thể đội trưởng cường
tráng thế này mà còn bị quật ngã thảm thiết như vậy, phải phong quân hàm gấp mới được!
Chất giọng sang
sảng như bắc thêm mấy cái loa của Lâm Thiên Nhật nhanh chóng kéo thêm
vài người nữa hòa vào cuộc vui. Bọn họ cứ nhìn gương mặt bị Tuệ Ngọc làm cho "bại hoại" khoái chí cười rộ lên đánh giá đủ thứ trên đời. Cô xấu
hổ không tìm thấy chỗ để chui, dù đã khua chân múa tay giải thích đủ
kiểu họ vẫn khăng khăng là cô thích chơi trò "cảm giác mạnh", ở trên xe
không được nên về đến nhà liền "bạo hành" bác sĩ Doãn đáng thương.
Tuệ Ngọc mếu mó muốn khóc tới nơi, không hiểu sao đầu óc của mấy người này
lại đen tối như thế nữa. Cô đảo mắt nhìn Doãn Tư Nghị bảo anh phải giải
thích rõ ràng nhưng anh lại vô cùng thờ ơ, nhàn nhã nhắc lại lời hứa ban nãy cho cô nhớ.
- Là họ nói, anh không có nói gì cả.
Cũng không giải thích gì cả. Khoé môi Tuệ Ngọc giựt giựt, thì ra bác sĩ Doãn đều tính toán cả rồi, kẻ bại trận sẽ luôn là cô...
Khó khăn lắm Tuệ Ngọc mới thoát được vòng vây của đám người nhiều chuyện
kia, nhưng cửa phòng làm việc còn chưa được vào thì lại gặp phải "fan
hâm mộ cuồng nhiệt" của bác sĩ Doãn chặng ngay ở cửa.
Lộ Tuyết Kha nhìn Tuệ Ngọc với ánh mắt sắc lạnh, thần thái ngạo mạn cầm tờ giấy quyết định dán mạnh vào ngực cô, lớn tiếng nói:
- Trần Uyển Khanh hiện đang là nghi phạm nên con gái của bà ấy không đủ
tư cách có mặt trong đội giám định. Kể từ ngày mai cô không cần phải đến đây nữa!