Khương Đồng chưa bao giờ nghĩ cô gái yếu mềm luôn ủy khuất âm thầm đi theo sau Trần Minh ngày đó tính cách lại rắn rỏi đến khó tin. Anh ta
đâu biết chuyện thuyết phục cô lại khó khăn đến vậy.
-Nhưng cô
chủ nhỏ, cô biết không. Cô không nhận ra thôi, cô chính là cái gai đâm
trong lòng lão đại. Cô muốn rời xa lão đại, thứ cuối cùng bị cô mang đi
là cái mạng kia của anh ấy. Cho nên nói, lão đại gặp phải chuyện gì đều
không sợ, nhưng anh ấy sợ mất cô.
Ái Triêm bật cười:
-Anh ta sợ mất tôi? Anh nói anh ta sợ mất tôi sao? Sợ đến nỗi dùng mọi Thủ
đoạn mạnh mẽ cứng rắn để áp chế tôi, ngay cả ba tôi cũng không thoát
khỏi tính toán của anh ta. Còn tôi nói không thích anh ta thì là tôi có
lỗi. Có phải ở trong thế giới của các anh, không cho bất cứ ai nói không với Trần Minh?
Khương Đồng sâu kín dừng một chút:
-Trước
kia tôi vẫn luôn cảm thấy lão đại là người mạnh mẽ, sẽ không mỏi mệt, sẽ không bị lay động bởi bất cứ chuyện gì. Cậu ấy không được cha yêu
thương, mẹ thì dù có ở bên cũng coi như không có. Một tay ông nội nuôi
dưỡng, mới có bảy tuổi đã phải rèn luyện trong môi trường quân đội chính quy. Mười tuổi đi du học nước ngoài. Cô có thể hiểu được, con đường đó
cậu ấy phải bước qua như thế nào rồi đó.
-Khương Đồng, ở trong
lòng các anh đương nhiên cái gì của Trần Minh cũng đều là tốt. Anh không cần lấy những chuyện lúc nhỏ của anh ta đến nói với tôi làm gì. Ai mà
chưa từng chịu khổ? Tôi cũng mất mẹ từ nhỏ. Ba của tôi cực cực khổ khổ
nuôi tôi lớn lên, lại bị mấy người các anh tùy ý chà đạp, vậy ông ấy có
khổ sở không? Loại người tự đại như anh ta, nói đến cùng cũng chỉ là yêu bản thân mình mà thôi. Ngay cả anh cũng vậy, mẹ anh ta cũng vậy. Các
người đừng nói không phải vì lợi ích mới đầu rơi máu chảy làm chân chạy
cho anh ta chứ?
Khương Đồng cũng không biết làm thế nào thuyết phục được cô, cười khổ nói:
-Nhưng cô chính là ngoại lệ... cô đi vào được trong trái tim anh ấy. Nhiều năm như vậy, lão đại không có nói rõ vị trí của cô, bản thân cô cũng không
biết rõ vị trí của mình trong lòng anh ấy. Nhưng ngần ấy năm, không phải chúng tôi muốn coi thường cô. Cũng bởi vì cô chưa bao giờ xem trọng bản thân, chưa bao giờ tự mình thể hiện uy nghiêm của người làm chủ, cho
nên người khác mới có thể xem nhẹ cô. Không phải sao?
-Thì ra mọi lỗi lầm là do tôi toàn bộ.
-Tôi cũng không nói đây là lỗi của cô. Cô thấy đấy, Nguyệt Anh vì giấu lão
đại làm hại cô nằm viện, cho dù bà ấy là mẹ của lão đại, anh ấy chỉ nói
một câu là đưa bà ấy về quê an dưỡng, đánh Ngọc Minh thừa sống thiếu
chết mới đưa về nhà cô ta. Cô không cần làm cái gì, chỉ nói vu vơ một
câu, là có thể đánh cho anh ấy gục ngã. Đến nước này cô còn sinh ra hoài nghi bản thân mình không có chút cân lượng trong lòng anh ấy hay sao?
Ái Triêm lặng người nghe chỉ trích nhưng chỉ đọng lại trong tâm trí hai
câu mấu chốt. Không phải cô bị viêm dạ dày cấp sao? Là Nguyệt Anh và
Ngọc Minh hại cô sao? Cô chỉ biết Nguyệt Anh bị đuổi về quê, Còn vì sao
thì cô không biết, chuyện Ngọc Minh bị đánh cô cũng không hề biết đến.
-Khoan đã. Anh nói... Nguyệt Anh có liên quan tới việc tôi nằm
viện sao? Còn Ngọc Minh nữa. Chẳng lẽ chuyện tôi nằm viện là do hai
người đó làm chứ không phải tôi bị viêm dạ dày?
Khương Đồng lúc này mới biết mình nói hớ. Trần Minh đã dằn mặt anh ta phải giữ kín chuyện này.
-À. Chuyện đó... tôi không tiện nói. Hiện tại tình hình lão đại....
-Ý của anh là, những điều anh muốn nói thì cứ nói, còn những điều tôi muốn nghe thì anh không nói được đúng không? Vậy thì anh tự mình nói tự mình nghe đi. những chuyện anh nói đó, tôi không thích nghe.
Giây
tiếp theo điện thoại bị cắt đứt, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng
Khương Đồng kia đang chọc trúng máu điên của cô rồi. Nguyệt Anh và Ngọc
Minh ngày đó đã làm gì vậy? Chuyện này cô phải tự mình chất vấn Trần
Minh mới được.
Từ nhà vệ sinh đi ra, cô ném điện thoại lên bàn,
ngồi ở trên sofa phát ngốc một hồi lâu. Cho đến khi bụng kêu ọc ọc mấy
tiếng mới nhớ đến đã trễ giờ ăn sáng, lại lười đi ra ngoài. Vậy là lục
tủ tìm mì tôm.
Ăn xong tô mì không có việc gì làm lại mở ti vi
tìm đại một bộ phim giải trí. Ai biết chọn tới chọn lui lại chọn trúng
một bộ phim tình cảm ướt át mà nội dung trong đó cực kỳ giống kết cục
của cô và Trần Minh.
Nữ chính lụy tình, yêu nam chính một cách hèn mọn để rồi bị những người trong gia đình, bạn bè của nam chính phỉ nhổ
coi thường. Những tình tiết trên phim cứ như đang quay chậm đoạn tình
cảm của cô và anh.
Ái Triêm hai tay bó gối nhìn màn hình tivi mà
nước mắt chảy dài hai bên má. Lụy tình thì sao chứ? Yêu hèn mọn là có
thể bị người ta tùy ý giẫm đạp sao?
Cầm lấy remode bấm tắt tivi.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua gói giấy trên bàn. Khương Đồng có nói, nó là món đồ của cô. Nó là thứ gì mà quan trọng đến mức Trần Minh phải tự
mình tham gia đấu giá? Theo cô biết, những thứ anh muốn mua, Vĩnh An
hoặc Cao Nhãn sẽ là nguời thực hiện các nghi thức đấu giá để mang về
cho anh. Nhưng lần này anh tự mình trở về Việt Nam ngay trong thời gian
làm việc ở Pháp.
Với tay lấy gói quà. Cô quyết định sẽ mở ra xem
là thứ gì. Từng lớp giấy bị lột ra, trước mắt cô đôi bông tai với 2 viên ngọc lục bảo Zambia, trang điểm bởi hồng ngọc và kim cương vô cùng quen thuộc.