Ánh mắt Ái Triêm buông xuống, hai bàn tay nắm chặt, móng tay gắt gao mà đâm vào lòng bàn tay:
-Vậy thì bây giờ chúng ta phải làm sao chứ? Con không yên lòng khi ba ở bên cạnh anh ta. Con...
Sự ủy khuất và đau lòng cho dù cô có muốn che giấu thì ba Chỉnh cũng cảm nhận được rất rõ. Ông xoa xoa đầu của con gái:
-Xin lỗi con. Đã để con chịu nhiều ủy khuất rồi.
Ái Triêm nghe ba nói thì không thể kìm được mà lại bắt đầu sụt sịt khóc.
Ba Chỉnh đau lòng giơ tay lau đi hàng nước mắt rơi xuống trên má cô:
-Có ba ở đây. Chuyện gì cũng có ba gánh đỡ cho con.
-Nhưng không phải lỗi của ba. Có xin lỗi thì cũng là con phải xin lỗi. Do con
quá ích kỷ nên mới tự mình làm khổ mình. Ba. Con xin lỗi.
Ba
Chỉnh chỉ biết lắc đầu. Ông biết tính cách của con gái mình, tuy bề
ngoài thoạt nhìn dịu dàng, nhưng nội tâm lại quật cường mạnh mẽ. Chịu ấm ức nhiều năm như vậy, cô chưa từng nói một câu không tốt về nhà họ Trần với ông. Ba Chỉnh thở dài một tiếng, mày nhăn thật sâu, không thấy được một tia giãn ra.
Khương Đồng từ bên ngoài đi vào nhìn thấy Ái
Triêm ở cùng ba Chỉnh cũng rất ngạc nhiên. Không phải đã giữ bí mật rồi
sao? Làm sao cô tìm đến đây được? Mà lại như là đang có chuyện gì đó rất đau lòng. Anh ta ho khan hai tiếng báo hiệu. Ái Triêm cùng ba Chỉnh
cũng hơi giật mình ngẩng đầu lên. Cô nhanh chóng ngồi ngay ngắn đưa tay
lau đi nước mắt trên mặt.
Khương Đồng cho biết Trần Minh đã xong
việc và đang ở đại sảnh khách sạn. Anh muốn gặp ba Chỉnh một lúc. Đáng
ra chỉ là ba Chỉnh thôi. Giờ Ái Triêm cũng có mặt ở đây rồi. Kế hoạch
của lão đại có thể không giữ bí mật được nữa. Anh ta cũng không cần che
giấu.
Ba Chỉnh trầm giọng hỏi:
-Ông chủ của cậu không nói là có chuyện gì sao?
Khương Đồng rất ngạc nhiên khi nghe hai từ ông chủ. Bình thường không phải ba
Chỉnh hay dùng từ nó để xưng với anh ta về lão đại sao? Giờ lại khách
sáo dùng từ ông chủ, có phải đã vạch ra khoảng cách giới hạn rồi không?
Chuyện gì đã xảy ra? Nhưng hiện tại anh ta cũng không tiện chất vấn. Dù
sao cũng là những người quan trọng của lão đại. Anh ta không thể can
thiệp quá nhiều.
Anh ta mỉm cười nhìn ba Chỉnh lắc đầu:
-Chú đi đến đó sẽ rõ thôi. Lão đại cũng không nói lý do ạ.
Ái Triêm cau mày. Hiện tại cô có chút sợ Trần Minh lại muốn gây sự, hay
anh muốn chỉnh mình cái gì đó mà gây bất lợi cho ba. Chính vì vậy mà khi nghe anh muốn gặp ba, tim cô đập nhanh một nhịp.
Ba Chỉnh đứng ở một bên, không nói thêm lời nào. Trần Minh đang tính kế gì, ông là người biết rõ ràng nhất mà.
-Không sao đâu con gái. Ba sẽ luôn ở bên con.
Nếu không phải hôm nay Ái Triêm nói cho ông nghe tất cả mọi chuyện, cho ông biết được mấy năm nay đám người nhà họ Trần đối xử với cô như thế nào,
chỉ sợ là đêm nay, chính ông sẽ là người tiếp tay cho Trần Minh để đẩy
con gái ông vào một nỗi đau khổ mới, cũng không biết là tốt hơn hay xấu
hơn.
Nhưng hôm nay, sau khi ông biết những việc mà cô đã trải qua, ông biết rằng cuộc hôn nhân này không phải là mong muốn của cô. Ông vô
cùng hối hận vì đã phát hiện ra quá trễ, khiến nội tâm Ái Triêm phải
chịu đựng sự dày vò nhiều năm như vậy. Ông bây giờ phải thay con gái ông đòi lại công bằng. Ông kéo tay Ái Triêm đứng dậy:
-Đi, chúng ta cùng đi xem.
Ái Triêmcũng không quá muốn gặp Trần Minh, ngày thường tránh còn muốn
không kịp. Hôm nay chỉ là muốn đưa ba rời khỏi đây mới đến. Ba Chỉnh vỗ
vỗ vai cô:
-Yên tâm, có ba ở đây mà. Không có việc gì đâu.
Khương Đồng rất nhanh đã đưa hai người đến sảnh lớn khách sạn. Tuy Khương Đồng là cấp dưới, nhưng cơ hồ nửa đời người đều ở đi theo Trần Minh lăn lộn. Nhưng hơn hai mươi năm, anh ta chưa bao giờ thấy Trần Minh vui vẻ như
ngày hôm nay. Tự mình đặt hoa, lên mẫu, cùng ba Chỉnh thảo luận làm thế nào để thiết kế hôn trường hợp lý và đặc sắc nhất. Tâm tư lão đại đặt
vào Ái Triêm đã thay đổi rất nhiều từ khi về nước.
Gần đây, anh
ta phát hiện có những lúc lão đại sẽ vì cãi nhau với Ái Triêm mà trắng
đêm không ngủ. Chỉ cần Ái Triêm đối xử với anh tốt một chút, liền cả
ngày vui vẻ, có khi còn tự mình trộm cười cả ngày.
Hiển nhiên, đây cũng chỉ là do anh ta luôn ở bên quan sát mới phát hiện ra. Còn trước
mặt mọi người thì lão đại vẫn là một tảng băng lạnh lùng không cảm xúc.
Tuy nhiên, ngay cả lão đại của anh ta cũng còn chưa phát hiện ra, bản thân
anh vì Ái Triêm mà số lần phá lệ của bản thân đã càng ngày càng nhiều,
tâm tính càng ngày càng thay đổi. Ngay cả khi bị cô tát cho đỏ mặt cũng
có thể bình thản tâm tình không ra tay với cô. Trên đời có mấy người có
được đặc ân này trước mặt anh? Anh ta cũng không biết sự thay đổi này là tốt, hay xấu. Nhưng đời sống riêng của lão đại, anh ta không can thiệp
được. Cũng chỉ có thể ở bên bảo vệ, hỗ trợ cho lão đại trong mọi chuyện.