Trần Minh cho tài xế chở cô với ba Chỉnh về biệt thự. Bản thân mình thì được Vĩnh Xuân đưa đến tập đoàn.
Về đến nhà, khi đi ngang qua sân, Nguyệt Anh đang ở bên ngoài hóng mát
cùng vài vị khách khác của bà ta uống trà nói chuyện phím.
Mắt Ái Triêm nhìn thẳng, tay khoác tay ba Chỉnh bước đi ngang qua. Ba Chỉnh muốn đi qua chào hỏi đã bị cô kéo đi vào nhà.
Bộ dáng Ái Triêm không lễ phép đi qua như vậy, đám người đó bắt đầu khua môi múa mép, cười như không cười, đánh giá:
-Nguyệt Anh, vị hôn thê của con trai bà sao thấy chúng ta ngay cả chào hỏi cũng không có vậy?
Nguyệt Anh bưng tách trà trên tay, cười gượng hai tiếng:
-Có thể không cần chú ý đến nó đâu.
-Ngày thường nó không đối xử với bà như vậy chứ? Vậy thì quá không biết lễ nghĩa.
Nguyệt Anh cử chỉ đoan trang, nhẹ nhàng xoay xoay tách trà, nhăn mày như suy
nghĩ điều gì đó. Trước kia Ái Triêm không phải như vậy, nếu bà ta nói
một thì cô không dám nói hai. Không biết đợt này trúng tà gì, mỗi lần
thấy bà ta, đừng nói là cung kính lễ phép, ngay cả phép xã giao cơ bản
cũng không có.
Một người bạn ngồi bên cạnh thấy sắc mặt Nguyệt Anh không tốt, ra vẻ thần bí nói:
-Nguyệt Anh, bà có muốn dạy dỗ con dâu bà không? Cái ngữ con dâu không lễ phép này phải cho một bài học nhớ đời mới được.
Mặt mày tinh xảo của Nguyệt Anh trong lúc lơ đãng lộ ra khát vọng:
-Dạy dỗ như thế nào?
Người kia kề tai bà ta nói nhỏ vài câu. Nguyệt Anh nhíu mày nghe qua thì mắt
sáng lên. Đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm, trong lòng âm thầm có tính toán.
Trên lầu, ba Chỉnh đang chất vấn Ái Triêm chuyện con gái không cho ông ra chào hỏi khách
của bà thông gia. Ái Triêm mỉm cười sửa lại cổ áo cho ông:
-Ba à. Thực sự những người khách của mẹ Trần Minh luôn kiêu ngạo và thị
giàu. Vì vậy con chỉ sợ sẽ làm ba khó chịu mà thôi. Sau này còn nhiều
dịp gặp mặt mà ba. Ba nghỉ ngơi một lúc đi. Con về phòng thay quần áo.
Chiều sẽ dẫn ba đi dạo một chút.
-Con không học bài sao?
-Con chuẩn bị hết rồi. Thời gian này thư giãn đầu óc một chút cũng tốt mà ba.
Về đến phòng mình, Ái Triêm hít sâu một hơi, lấy điện thoại gọi một cuộc cho Trần Minh
-Trần Minh, anh hẳn là biết tôi không muốn cùng anh ra ngoài.
Lời cự tuyệt dứt khoác này, người bình thường nghe xong đều sẽ hiểu rõ đạo
lý đuổi người chớ có đến gần. Nhưng không may Trần Minh không phải người bình thường, trong thế giới của anh, từ trước đến nay chỉ có anh ra
lệnh cho người khác, mà không có người khác ra lệnh cho anh.
-Tôi nói sẽ đưa hai người ra ngoài, cũng không phải trưng cầu ý kiến của em. Đừng nói nhảm nữa.
Ái Triêm trong lòng đã mắng chửi đến tám đời tổ tông của Trần Minh, nhưng
ngaoif mặt vẫn phải dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói chuyện:
-Ba của tôi khó đến đây được một chuyến, tôi muốn ông ấy có một ngày vui vẻ.
Trần Minhtrầm mặc hai giây:
-Em không muốn chúng ta đi cùng nhau?
Ái Triêm biết anh đang không vui, nhưng vẫn rất bình tĩnh nói với anh:
-Đúng vậy. Tôi không muốn.
Thực ra câu mà cô muốn nói là "Trần Minh, tôi không muốn ra ngoài với anh,
thậm chí cũng không muốn ở chung một không gian với anh".
Trần Minh cất giọng nói lạnh lùng:
-Thật ra, em không muốn ra ngoài cũng tốt, em ở trong nhà thì càng hay, như
vậy tôi cũng không mất công nghĩ đến chuyện em chạy hay không chạy.
Ái Triêm rõ ràng không phải ý này, nhưng mà Trần Minh chính là người như
vậy, nếu cô không làm anh hài lòng thì anh cũng không để cho cô được đắc ý. Con người của anh... đại khái điều thích nhất chính là khiến tâm
trạng của người khác kém đi.
Trong nháy mắt kia, cô cảm thấy rất mệt khi nghĩ về nó. Cô hiểu rõ mình sẽ
không thay đổi được bất cứ quyết định nào của anh. Loại người như anh
mềm cứng đều không ăn. Cô ở chung với anh tám năm, đương nhiên biết ứng
phó thế nào với tính tình của anh, nhưng cách ứng phó này lại hao tốn
tâm tư quá nhiều. Trước đây cô có thể nhẫn nại, nhưng mà hiện tại không
thể ... cô không nghĩ muốn quay lại tình trạng đó. Cô thật sự chán ghét
anh.
Nhưng tình huống trước
mắt, nếu cô không xuống nước, náo loạn mãi sẽ không có bất kỳ lợi thế
nào. Trần Minh không sợ nhất chính là Ái Triêm làm loạn với anh, bởi vì
từ trước đến nay cô chưa từng thắng.
Trong lòng căn nhắc một giây, Ái Triêm bất đắc dĩ thỏa hiệp, vì có thể đưa ba Chỉnh ra ngoài một vòng, cô chỉnh lại tốt tâm trạng, lại mở miệng,
giọng nói cũng mềm mại hơn rất nhiều:
-Trần Minh, từ khi tôi đến thành phố N cho đến hôm nay, thời gian ở bên ba
tôi rất ít, ông ấy thật vất vả mới có thể đến một chuyến, thật sự tôi
rất muốn... dành chút thời gian riêng tư với ba. Anh... có thể...
Trần Minh cảm nhận được một chút dịu dàng qua lời nói của cô, trầm mặc một
lúc, giọng điệu trầm thấp cũng có mấy phần dịu dàng thỏa hiệp:
-Vậy được. Để Khương Đồng đi theo, đi sớm về sớm.
Anh thỏa hiệp, nhưng Ái Triêm lại không cảm thấy vui vẻ. Đây là kết quả mà
cô lại phải cúi đầu trước mặt anh đổi lấy. Không hề có sự bình đẳng,
không phải là kết quả mà cô mong muốn.
-Ừm.
Cô cúp điện thoại. Trong nháy mắt, nước mắt không kìm được chảy dài trên
má cô. Nhiều năm như vậy, cô xác thật không có bản lĩnh đặc biệt gì,
nhưng mà có thể dỗ ngọt con người vui giận thất thường như anh, lại có
kinh nghiệm khá phong phú. Thứ hư tình giả ý đó, cô có thể cho anh.
Nhưng tình yêu của cô đối với anh cũng vì những thứ giả tạo đó bào mòn
từng chút một đến không còn.