Một tiếng thét chói tai thu hút tất thảy sự chú ý của
những nguời bên dưới sảnh tiệc. Ái Triêm cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trong nháy mắt cô thấy mình sắp rơi xuống bậc thang phía dưới. Đại não
của cô nổ đùng một cái.
Đúng là không thể phòng tiểu nhân đâm lén sau lưng. Có chết cô cũng sẽ về hằng đêm đứng trước đầu giường cô ta mà réo gọi.
Cô nhắm tịt mắt lại. Thậm chí trong đầu còn hình thành suy nghĩ, có chết
đi cũng tốt, cô sẽ không phải suy nghĩ lăn tăn chuyện nọ chuyện kia,
cũng không cần cân đo đong đếm quá nhiều thứ. Đau một lần có thể giải
quyết tất cả.
Thế nhưng cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng
không hề xuất hiện, cô rơi vào một vòng tay ấm áp, một cái ôm mạnh mẽ và sộc vào mũi cô là mùi hương vô cùng quen thuộc.
Trần Minh ôm cô
cùng lăn xuống dưới. Một tay anh che trên đầu cô, một tay khác đặt phía
sau lưng cô, kéo chặt thân hình cô áp sát vào mình, ôm cô lăn xuống bậc
thang phía dưới. Cả hai cơ thể chỉ dừng lại khi hết bậc thang cuối cùng.
Người trong sảnh tiệc đã loạn thành một đoàn, những người phụ nữ che miệng
hét lên, có nguời âm thầm xuýt xoa. Khương Đồng nhanh chóng vọt đến. Ái
Triêm nằm trong lòng Trần Minh, mơ màng mở mắt.
Tay Trần Minh còn đang ôm chặt eo cô, khi cô được Khương Đồng dìu đứng dậy khỏi người
anh, đôi tay kia đã nhễ nhại máu me bê bết. Cảm giác đầu tiên của cô là
tay anh bị gãy.
-Trần Minh. Anh sao rồi?
Ái Triêm dằn ra
khỏi Khương Đồng nhào tới chỗ anh. Một bên cánh tay của cô cũng đang đau nhói nhưng cô không quan tâm. Ánh mắt nhìn chằm chằm trên trán Trần
Minh một dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống. Khương Đồng nhanh chóng kéo
cô ra:
-Lão đại gãy tay rồi. Cô chủ nhỏ, cô không được lay anh ấy, sẽ động vết thương. Bác sỹ sẽ nhanh chóng tới đây.
Như chứng minh cho lời Khương Đồng nói, Trọng Nhân nhanh chóng tiếp cận Trần Minh với một người đàn ông trung niên đi cùng.
Trần Minh vừa mới nói chuyện với anh ta xong, nói là đi tìm cô. Ai ngờ chỉ
mấy phút trôi qua, hai người lại té cầu thang. Anh ta cũng bị trận tuyến bên này làm cho chú ý, nhưng lại không nghĩ người bị nạn lại là anh.
Tình huống lúc này rất hỗn loạn, nhưng đã có Trọng Nhân lo cho Trần Minh, giao Ái Triêm lại cho Linh Đan vừa xuất hiện.
Bản thân anh ta rất tỉnh táo phóng nhanh ba bước một lên tầng 2. Ngọc Minh
rất nhanh bị Khương Đồng bắt được, cô ta bị ấn xuống đất, sửng sốt nhìn
hai người lăn xuống bậc thang.
Sau khi ý thức được mình đã bị
Khương Đồng khống chế, có muốn trốn cũng không được, cô ta vừa khóc vừa
cười, hướng về phía Ái Triêm rống lên:
- Con quỷ cái, sao mày
không chết đi! Sao mày không chết đi chứ? Anh Minh có mệnh hệ gì tất cả
là do mày, đồ sao chổi... ha.. ha ha... mày đúng là đồ sao chổi.
Ái Triêm thần tình hoảng loạn, không còn tinh lực nháo với cô ta, nhìn
Trần Minh được cấp cứu xử lý vết thương mà ngực cô nghẹn lại không thở
nổi. Cô nhìn bác sĩ đang làm rất nhiều động tác, nhưng mà anh không hề
nhúc nhích.
Cô thẩn thờ ngã bệch xuống sàn nhà trước bao nhiêu con mắt nhìn của quan khách xung quanh. Anh lại một lần nữa vì bảo vệ cô mà bị thương. Nếu không có anh, người nằm ở kia chính là cô.
Ngọc Minh nói đúng. Cô đúng là đồ sao chổi.
Anh ở bên cô không có lần nào yên ổn. Anh nhận mọi xui rủi về mình để cô được bình yên.
Tiếng xe cấp cứu bên ngoài vang lên, nhanh chóng có y tá mang cán vào khiêng
anh ra ngoài. Lúc này Ái Triêm mới lấy lại chút tinh thần dưới sự giúp
sức của Linh Đan đi theo xe vào bệnh viện.
Linh Đan đi xử lý một
việc cho Trần Minh nên không ở bên cạnh cô được. Khi cô ta vừa về tới
thì sự việc đã xảy ra mà không kịp cứu vãn.
Trên đường, bác sĩ
kiểm tra đơn giản cho cô, phát hiện ngoài việc bị trầy da, trật khớp cổ
tay, cơ thể cô không có gì đáng lo ngại, nhưng sợ va chạm làm não bị
chấn động, yêu cầu cô tiến hành kiểm tra lại khi đến bệnh viện.
Ở
hành lang bệnh viện người đi qua đi lại vẫn đưa mắt quan sát người phụ
nữ vẫn đang mang trên nguời bộ váy dạ hội với rất nhiều vết máu vằn vện. Một vài vết thương dù đã được xử lý nhưng vẫn đang rịn máu.
Cổ
tay bị trật khớp vừa được băng bó nhưng cô cũng không quan tâm. Ánh mắt
nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu vẫn còn đóng chặt chưa mở.
Khương Đồng và Linh Đan cũng yên lặng ở một bên, chỉ biết nhìn cô thở dài.
Không biết cô đã đứng như vậy bao lâu. Cho đến khi cánh cửa trước mắt mở ra cô như con rối được sống dậy:
-Bác sỹ. Anh ấy.... không sao có phải không?
Bác sỹ An lấy kính ra khỏi mắt:
-Cánh tay trái bị gãy, tay phải bị nứt xương. Đầu chấn động mạnh do va đập
nên gây tụ máu bầm. Phải theo dõi thêm mới có thể kết luận chính thức.
-Tôi... có thể vào thăm không?
Bác sỹ An gật đầu, Ái Triêm đi tới đẩy cửa phòng bệnh ra, Trần Minh vẫn còn chưa tỉnh. Trong vô thức lông mày nhăn lại, giống như rất khó chịu.
Ái Triêm đưa hai tay che miệng, khóc không thành tiếng. Nước mắt cứ tự nhiên chảy dài không kiểm soát được.
Bàn tay cô muốn chạm vào anh thì bị bác sỹ An ngăn lại:
-Vì mới cố định vị trí xương nên tạm thời đừng gây động tác mạnh lên cơ thể bệnh nhân. Khi nào cậu ấy tỉnh hãy bấm chuông báo tôi nhé.
-Tại sao anh ấy còn chưa tỉnh?
-Do tác dụng của thuốc mê thôi. Hết thuốc cậậu ta sẽ tỉnh.
Ái Triêm gật đầu. Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, cô nhẹ nhàng ngồi
xuống cạnh giường,nhìn Trần Minh nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt,
băng bó đầy người, cô lại cảm thấy chua xót. Lướt nhẹ ngón tay qua mặt
anh, cô nhỏ giọng nói:
-Trần Minh. Anh không được xảy ra chuyện gì có biết không? Nếu không em sẽ không tha thứ cho anh đâu.