Không biết sau bao lâu. Ái Triêm mơ màng tỉnh dậy. Cô không biết nơi này là nơi nào, trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc nên tim cô đập nhanh hơn
bình thường. Cô thử động đậy người, cổ tay hơi đau nhói, mới biết là hai tay cô đang bị dây thừng trói chặt.
Cô định thần rất nhanh. Nỗi
hoảng sợ và lo lắng trước khi bị ngất đi lại dội về trong trí nhớ. Là
Khả Như. Đã lâu lắm rồi cô không có tin tức gì của cô ta sau vụ việc lùm xùm năm đó. Nhưng khuôn mặt của cô ta thì cô không cách nào quên được.
Cô nhanh chóng lia mắt quanh căn phòng, mới biết trong phòng này không chỉ có một mình cô. Có một người nữa đang đứng bên cửa kính nhìn ra sân
tennis bên ngoài, quay lưng về phía cô, do ngược ánh sáng nên cô chỉ
nhìn thấy dáng vẻ cao ráo của người đó.
Nghe tiếng động, người đó lập tức quay lại đi nhanh về phía cô, trên gương mặt là nụ cười vui vẻ:
- Ô, cô tỉnh rồi à?
Nguời đàn ông có đôi mắt xám và nụ cười tươi tắn ở trước mặt cô không hề xa
lạ, chính là Brent, anh bạn gặp gỡ tình cờ mà cô đã trả tiền mua chai
nước giúp anh ta.
Cô không ngờ gặp Brent ở đây. Nhưng trong hoàn
cảnh này nếu không suy nghĩ hắn tiếp cận cô với ý đồ xấu thì đúng là cô
bị hư não thật rồi. Cô trấn định một chút, cố gắng kìm xuống sự căng
thẳng nhìn hắn hồi lâu mới mở lời:
- Tại sao anh lại ở đây? Tại sao lại trói tôi?
Brent cúi xuống nhìn cô chăm chú, hai con ngươi của hắn mở to chăm chăm trên
mặt cô, nặng nề đến mức khiến cô có cảm giác bất an. Nụ cuời vẫn thường
trực trên gương mặt điển trai nhưng cô không thấy chút thiện cảm nào.
- Cô nói xem. Tại sao tôi phải bắt cô chứ?
Ái Triêm nhíu mày:
- Anh là muốn thay Khả Như trả thù? Chuyện của cô ta là tự làm tự chịu. Chẳng liên quan đến tôi.
Brent nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Thì ra cô gái đó là Khả Như ư? Ô, không nghĩ tới kẻ thù của cô cũng nhiều quá nhỉ?
Không phải vì Khả Như sao? Vậy thì nguyên nhân là từ câu chuyện bí mật mà cô
không hề biết là gì kia sao? Cô còn chưa kịp biết là gì thì đã rơi vào
tình thế bất khả kháng như này rồi. Ái triêm chua chát cười khổ. Vậy mà
cô vừa mới nói với ba về khả năng này. Giờ ứng nghiệm luôn rồi. Quả thật cái miệng cô ăn mắm ăn muối hại thân thật.
Đối diện, Brent vẫn không ngừng quan sát biểu cảm trên gương mặt cô. Hắn tắt nụ cười, nghiêm mặt hỏi:
- Thứ kia đang ở đâu?
Ái Triêm cố đè nén sư hoảng sợ trong lòng:
- Thứ gì?
Brent đưa tay bóp chặt cằm cô:
- Đừng làm bộ làm tịch giả ngây giả ngô với tôi. Đưa hợp đồng chuyển
nhượng cổ phần của cô cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ cho cô toàn mạng. Nếu
không…
Đòa … o.. à.. n..g..
Tiếng nổ nhỏ vang lên ngay
bên tai làm cô lặng người, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng giống như
bị ai đó quất một roi thật mạnh, khiến cô lập tức hóa đá.
Trên
bàn tay Brent xuất hiện khẩu súng màu xanh thẫm, lạnh lẽo tỏa ra mộtlàn
khói mong manh nơi nòng súng khiến cho cô cảm thấy kinh hoàng.
Đây không phải là đồ chơi, đây là một khẩu súng thật sự. Cô vừa ngửi thấy
mùi thuốc súngmà viên đạn được bắn ra lưu lại bên chóp mũi. Viên đạn
xuyên vào bức tường phía sau để lại một vệt nứt.
Cơ thể cô cứng ngắt, toàn thân hơi run. Âm thanh của Brent đột nhiên phảng phất bên tai cô:
- Triêm, cô thật sự không hiểu những điều tôi nói sao?
Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì? Rốt cuộc cổ phần mà hắn nói là thứ gì? Não
trái não phải của cô hoạt động hết công suất để phân tích tình huống
này. Với mức độ điên cuồng như hắn thì việc làm tổn thương cô chỉ là
chuyện sớm muộn.
Cô và hắn ngẩng đầu nhìn nhau nhưng không ai
lên tiếng. Brent tắt nụ cười trên môi, mà tim cô lại bắt đầu đập thình
thịch, trong lòng cô có dự cảm chẳng lành.
- Anh có thể nói rõ hơn được không? Tôi… thật sự bị anh làm cho hoảng sợ….
- Ha.. ha…. Ha…
Một chuỗi cười thanh thúy vang lên mà Ái Triêm cứ cảm thấy rợn người. Brent đứng thẳng nguời từ trên cao nhìn xuống cô:
- Tôi cố gắng bao nhiêu năm thể hiện hết mọi khả năng chỉ để dòng tộc ghi nhận công sức của mình. Thế nhưng cũng không thể khiến cho những lão
gia tử trong dòng tộc giao ra vị trí trưởng tộc. Có biết vì sao không?
Hắn giơ khẩu súng trên tay dí vào trán cô hận không thể một chỉ xuyên thủng đầu cô:
- Chỉ vì một con nhỏ như cô tay không tất sắt, không địa vị không tài
năng, không một chút cống hiến cũng chưa bao giờ ló mặt ở dòng tộc. Tại
sao? Tại sao chứ?
Ái Triêm nuốt nước bọt:
- Nhưng tôi
không hề biết chuyện đó. Cũng chưa bao giờ muốn lấy đó để tranh đoạt gì ở gia tộc gì đó của anh. Tại sao lại muốn hại tôi?
Gương mặt của Brent đanh lại:
- Không biết cũng là một cái tội. Chỉ vì cô không biết mà tôi phải vật vã bao năm thống khổ. Chỉ vì cô không biết mà làm lay động cả dòng tộc ăn
không ngon ngủ không yên.. Ha… ha… ha… vì cái gì? Vì cái gì mà cô cái gì cũng không biết như thế lại tiêu diêu tự tại mà tôi lại đi đến bước
đường ngày hôm nay? Vì cái gì ngay cả em gái ruột thịt của tôi cũng phản bội tôi để bảo vệ cho cô? Cô là cái thá gì mà được ông trời ưu đãi cho
tất cả những gì tôi phấn đấu hơn hai mươi năm cũng không có được?