Lam Anh không lên tiếng trả lời lại câu hỏi của Du Tử Mặc mà hành động
cậu đang làm hiện tại đã cho Du Tử Mặc câu trả lời. Anh nắm lại bàn tay
đang muốn đan lại vào tay anh nắm bàn tay Lam Anh đến gần bên môi Du Tử
Mặc nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu dần dần chuyển dời xuống bắp tay
cậu rồi đến bên hõm vai, cần cổ cậu lại di chuyển xuống dưới ngực xuống
bụng cậu. Khi Du Tử Mặc chạm nhẹ lên phần bụng phẳng kia Lam Anh không
nhịn được hơi co người lại cả người cậu khựng lại cứng nhắc. Thấy vậy Du Tử Mặc cũng dừng lại nhìn người ở dưới thân mình, Lam Anh dùng một tay
che mặt mình một tay lại đang nắm lấy tay anh, trong dáng vẻ cậu như vậy Du Tử Mặc cong cong khóe môi cúi xuống hôn lên khóe môi cậu.
"Tiểu Anh, nhìn anh!" Du Tử Mặc cọ cọ tay Lam Anh giọng nói nhè nhẹ có chút
trầm trầm khi nghe vào có chút ngứa trong lòng, Lam Anh nghe Du Tử Mặc
bàn tay đang che mặt cũng dần buông xuống, hai mắt chạm nhau đôi mắt màu hổ phách lúc này của Du Tử Mặc không còn giống như thường ngày mà đang
dần thiên về màu vàng kim. Thấy cậu nhìn mình đến ngẩn cả người Du Tử
Mặc liền lên tiếng:"Tiểu Anh, làm sao vậy?"
"Không có!" Lam Anh lắc đầu vòng tay qua vai Du Tử Mặc kéo anh lại hôn nhẹ lên khóe môi anh:"Tử Mặc, em yêu anh!"
'Phựt' Sợi dây lý trí cuối cùng của Du Tử Mặc vẫn là không thể trụ lại được mà đứt ngay lập tức. Lam Anh cảm giác có gì đó không đúng nhưng không đợi
cậu suy nghĩ đã bị con sói lớn nào đó đem đến ăn sạch từ đầu đến cuối
không chừa lại dù chỉ là vụn xương nào. Bị Du Tử Mặc đem lăn lộn cả một
ngày, cả căn phòng của cậu lúc này lẫn lộn giữa pheromone của cả cậu và
Du Tử Mặc, cả người cậu cũng đầy những dấu vết hoan ái. Nhìn Lam Anh ở
trên người mệt mỏi dựa vào trên vai mình Du Tử Mặc nhẹ nhàng hôn lên
trán Lam Anh sau đó đem cậu đặt xuống giường thu dọn mấy đồ vật lung
tung trên sàn cùng với trên giường. Sau khi dọn dẹp sách sẽ Du Tử Mặc
mới đi lại bên giường đem Lam Anh bế lên để cậu dựa vào trong lòng mình, Lam Anh lúc này đã hơi có chút mơ màng cảm nhận được thân thể mình bị
nhấc lên cậu mở mắt ra thấy là Du Tử Mặc ôm mình liền lại nhắm mắt tiếp
tục cơn mơ màng.
Đem Lam Anh đặt vào trong bồn tắm Du Tử Mặc xả
nước ấm ra vừa phải rồi sau đó liền cầm khăn lên giúp cho Lam Anh lau
người. Một lúc sau khi mơ mơ màng màng tỉnh lại cậu phát hiện ra lúc này mình đang nằm trong lòng của Du Tử Mặc, thấy Lam Anh tỉnh Du Tử Mặc
liền cẩn thận hỏi:"Em tỉnh rồi? Cảm thấy sao rồi?"
Lam Anh lắc
đầu dựa vào trong lòng Du Tử Mặc có chút mệt mỏi hai mắt cậu lại díu vào không lâu sau Du Tử Mặc liền cảm nhận được hơi thở đều đều của người
trong lòng, anh đem đèn bàn tắt đi sau đó đem người chỉnh lại rồi nhẹ
nhàng ôm Lam Anh đi ngủ.
Sáng hôm sau Du Tử Mặc không đến công ty nên khi Lam Anh vừa tỉnh dậy đã thấy anh nằm bên cạnh chăm chú nhìn
mình, thấy cậu dậy rồi Du Tử Mặc liền cầm cốc nước anh đặt sẵn trên bàn
từ trước lấy qua cho cậu, cảm giác được cổ họng có chút hơi khô Lam Anh
nhận lấy cốc nước Du Tử Mặc đưa đến uống một ngụm sau đó liền đưa lại
cho anh, Du Tử Mặc đem cốc nước đặt lại bên bàn sau đó cẩn thận quan sát Lam Anh từ trên xuống dưới rồi hỏi:"Tiểu Anh em có cảm khó chịu hay có
thấy đau ở đâu không?"
Nghe Du Tử Mặc hỏi vậy Lam Anh khó hiểu
nhìn anh cho đến khi cậu định đứng dậy đi xuống khỏi giường thì cả người cậu như một luồng điện xẹt qua khiến cho cả người cậu cứng lại nằm dí
trên giường......Cái, cái quỷ gì vậy? Người cậu sao lại, cảm giác
này....cậu đau như muốn chết đi sống lại vậy, cả eo đến hông cậu đau như thể muốn nứt ra luôn rồi? Lam Anh ngẩng đầu nhìn kẻ gây ra kia oán giận nhìn Du Tử Mặc, thấy cậu nhìn mình với ánh mắt như muốn phát ra cả tia
lửa kia Du Tử Mặc sói nhỏ biết lỗi đuôi không còn ve vẩy mà cụp xuống.
"........" Nhìn dáng vẻ cún nhỏ biết lỗi cụp đuôi lại này của Du Tử Mặc Lam Anh
không biết nên nói như thế nào cuối cùng khi cậu chuẩn bị lên tiếng thì
lại nghe Du Tử Mặc nói:"Anh xin lỗi Tiểu Anh, ngày hôm qua là tại anh
không tự mình kiểm soát được làm cho em bị thương, anh xin lỗi, em có
thể nào đừng giận anh được không?" Du Tử Mặc ánh mắt long lanh nhìn
không khác gì một con sói lớn ngoan ngoãn cụp đuôi xuống mong đợi được
chủ nhân của mình tha thứ.
Nhìn anh như vậy Lam Anh cũng chả buồn trách mắng anh nữa, cả buổi sáng Du Tử Mặc chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lam
Anh xong chờ cậu ăn sáng xong rồi liền biết điều ngồi bên cạnh giúp cậu
xoa bóp eo, Lam Anh ở nhà nhàm chán chả có gì làm liền mở máy tính của
Du Tử Mặc lên mạng tìm phim gì đó đang nổi lưu về xem. Ăn trưa xong Lam
Anh ngồi trong lòng Du Tử Mặc lật xem album Du Tử Mặc tự tay mình thiết
kế khi còn học đại học, Du Tử Mặc nhìn cậu chăm chú như vậy lật từng
trang xem từng cái một mỗi một cái đều vô cùng tỉ mỉ quan sát. Anh nhớ
Lam Anh lúc trước là học một trường đại học có tiếng về nền tảng kinh tế nên cho dù cậu không rõ lắm về chuyên ngành thiết kế này thì cậu cũng
chỉ cần tìm hiểu một chút là có thể hiểu ngay.
"Tiểu Anh?" Lam Anh đang nghiêm túc nghiên cứu nghe Du Tử Mặc gọi một tiếng cậu ngẩng đầu lên nhìn anh khó hiểu:"Sao vậy?"
"Lúc trước em học kinh tế sao lại sau khi tốt nghiệp lại mở tiệm thú cưng vậy?"
Lam Anh nghe Du Tử Mặc hỏi vậy cậu cũng không có ngạc nhiên lắm vì đa phần
ai cũng tò mò về vấn đề này, ngay cả chính Lam Nguyệt lúc trước nghe cậu nói cậu muốn mở một tiệm thú cưng cũng ngạc nhiên bởi vì vấn đề không
phải vì cậu học ngành kinh tế ra mà là vì chăm sóc thú cưng mở một cửa
tiệm thú cưng trong khi nền tảng cậu biết về thú cưng khá là ít nói đúng ra là cậu chỉ có được 20% hiểu biết về nó. Lúc đầu việc này của cậu bị
phản đối kịch liệt mà người đầu tiên phản đối chính là Lam Nguyệt nhưng
đến cuối cùng vẫn là khuyên không nổi đứa nhóc cứng đầu như cậu nên cô
đành phải nhờ La Thanh giúp cậu tìm một người bên mảng này cùng cậu chăm sóc mở tiệm mà người này hiện tại chính là người đang thay Lam Anh quản lý cửa tiệm khi cậu không ở tiệm và giữa cậu và người này công việc
luân phiên nên khi Lam Anh ở tiệm thì người kia sẽ không ở tiệm.
Thấy Lam Anh ngẫm nghĩ một không nói gì cho đến khi anh chuẩn bị nói thì cậu mới lên tiếng:"Có thể là do em thích động vật!"
"Vậy sao? Vậy là tình địch của anh hình như hơi nhiều rồi!" Du Tử Mặc cúi
đầu cắn nhẹ lên má Lam Anh lúc rời ra ánh mắt lại vô tình chạm phải dấu
vết ở trên gáy cậu.
Anh vòng tay nhấc Lam Anh đứng dậy sau đó vào trong phòng lấy ra một miếng dán đi ra, Lam Anh nhìn miếng dán trên tay Lam Anh hỏi anh là cái gì thì chỉ thấy Du Tử Mặc không trả lời mà đem
cậu ngồi xuống ghế rồi đem miếng dán cẩn thận dán lên dấu vết ở gáy cậu
kia. Đột nhiên bị chạm đến chỗ kia Lam Anh không nhìn được hơi co người
lại cho đến khi Du Tử Mặc dán xong miếng dán kia anh còn nhìn nhìn một
chút, thỏ con này của anh cũng đáng yêu quá rồi đi, bàn tay Du Tử Mặc
miết nhẹ trên miếng dán sau đó cúi xuống hôn lên vị trí kia. Lúc này Lam Anh mới cảm thấy không đúng cậu quay ngoắt lại nhìn Du Tử Mặc ánh mắt
tỏ ra vô cùng giận dỗi nhưng khuôn mặt cậu lúc này đỏ hồng trông không
một chút cảm giác đe dọa nào mà lọt vào mắt Du Tử Mặc lại là dáng vẻ thỏ con đang ủy khuất với anh.
"Anh làm cái gì vậy?" Lam Anh nhìn Du Tử Mặc lên án hành vi vừa rồi của anh.
Thấy Lam Anh nhìn mình như vậy Du Tử Mặc liền ngồi xuống ghế đem Lam Anh kéo vào ngồi lên trên đùi mình bàn tay nắm lấy tay Lam Anh nhẹ nhàng xoa
nắn tay cậu ôn nhu nói:"Mặc dù là đánh dấu tạm thời nhưng cũng nên bảo
hộ tuyến thể của em, băng dán này là lúc trước chị Mộc Kỳ đưa cho anh!"
"Sao chị Mộc Kỳ lại đưa cho anh?" Lam Anh nắm được điểm mấu chốt quay ngoắt
lại nhìn Du Tử Mặc ánh mắt hơi nheo lại vô cùng nghiêm túc. Thấy cậu
nhìn mình như vậy Du Tử Mặc liền cong cong khóe môi chọt trán cậu:"Tò mò sao?"
"Đương nhiên, anh bây giờ là người của em nên những người
trước đó bên cạnh anh em cần phải biết nhỡ đâu một ngày bọn họ chạy đến
trước cửa nhà kêu em trả anh về thì sao?" Lam Anh khoanh tay trước ngực
ánh mắt nghiêm túc nhìn Du Tử Mặc.
Thấy cậu nghiêm túc như vậy Du Tử Mặc cũng thẳng thắn trả lời:"Quả thực là lúc trước anh cũng từng
quen một người, cậu ấy là bạn thân với anh khi đó hai người bọn anh ở
gần nhà nhau nên cũng thường xuyên tiếp xúc lâu ngày cũng sinh tình cảm, lúc đó chị Mộc Kỳ chỉ vừa mới kết hôn với anh trai anh không lâu nhưng
trong nhà lại chỉ có chị ấy hiểu anh nhất nên biết rõ khi đó anh với cậu ấy có tình cảm với nhau!" Nói đây Du Tử Mặc cảm giác được bàn tay đang
nắm tay mình dần siết lại nhưng mà Du Tử Mặc không ngừng mà vẫn tiếp tục kể tiếp cho Lam Anh nghe. Sau khi nghe Du Tử Mặc kể hết Lam Anh nhìn Du Tử Mặc ánh mắt hơi trầm xuống, vậy là vì người kia bỏ đi nên hai người
mới chia tay, vậy Tử Mặc hiện tại nếu cậu ta quay lại tìm anh thì anh sẽ như thế nào????
Nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Lam Anh Du Tử Mặc liền đưa tay nhéo nhéo má cậu:"Sao vậy, sao lại rầu thế này đây? Anh với cậu ấy đã không còn gì nữa rồi, anh làm sao mà có thể để thỏ nhỏ của anh
buồn được đây!"
Lam Anh nghe anh nói vậy vẫn không nói gì cậu
vòng tay ôm lấy Du Tử Mặc ôm chặt lấy anh, thấy cậu như vậy Du Tử Mặc
cũng không nói gì nữa chỉ lặng lặng nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng cậu. Không
phải là có ý gì đâu nhưng mà cậu biết Du Tử Mặc là một alpha hoàn hảo
như vậy không thể nào cậu lại chính là người đầu tiên mà anh thích được, chắc chắn lúc trước bên cạnh anh có rất nhiều omega hoàn hảo hơn cậu là những người môn đăng hộ đối mà đứng bên cạnh Du Tử Mặc. Nhưng mà không
sao, lúc trước là lúc trước hiện tại bên cạnh anh là cậu cho dù có một
omega nào đó nhảy ra hoàn hảo còn tuyệt vời hơn cậu cũng đừng hòng cậu
buông Du Tử Mặc ra, người là của cậu dây đã buộc đừng hòng bảo cậu tháo
ra.