Ba người bốn mắt nhìn nhau Du Tử Mặc không ngờ rằng Du Tử Hi dám đến nhà mình lần nữa, Lam Anh nhìn Du Tử Hi có chút ngượng ngùng không biết nên nói gì. Bầu không khí ngượng ngùng kéo dài một lúc cuối cùng Du Tử Mặc
lên tiếng.
“Chị lại chạy đến đây làm gì?”
Du Tử Hi nghe
anh nói vậy liền nhớ ra lý do mình đến tìm Du Tử Mặc liền nói:“À, mẹ bảo chị đến hỏi em xem cuối tuần này là sinh nhật của Kỳ Kỳ em có về
không?”
“Sao mẹ không gọi cho em mà phải bảo chị đến tận đây?” Du Tử Mặc cúi xuống mơ tủ giày cho lấy cho Lam Anh một đôi dép đi trong
nhà:“Em thay giày ra đi!”
“Còn không phải là em cho gia đình vào
danh sách đen sao?” Du Tử Hi không dám nói to mà chỉ dám nói nhỏ, dù sao thì trong nhà cũng có khách không thể nói em trai mình như thế được.
Lại nhìn đến hai người lại nhìn bàn tay từ lúc vào nhà đến giờ vẫn đang
nắm tay Du Tử Hi liền ngộ ra:“Tử Mặc, đây là?”
“A, em là Lam Anh
là bạn của Tử Mặc!” Lam Anh nghe Du Tử Hi hỏi vậy liền nhanh miệng trả
lời nhưng vừa nói xong Du Tử Mặc liền lộ ánh mắt không vui nhìn Lam Anh
liền nhanh miệng sửa lời của cậu:“Tiểu Anh là người yêu của em!”
“…” Du Tử Hi nhìn Du Tử Mặc lại nhìn Lam Anh, cô liền hiểu thằng nhóc này hóa ra là muốn tuyên bố chủ quyền.
Không để ý đến Du Tử Hi nữa Du Tử Mặc đưa theo Lam Anh đi vào trong bếp xem
đồ nấu ăn, Du Tử Hi ngồi ngoài phòng khách nhìn Du Tử Mặc với Lam Anh
đứng trong bếp nấu ăn, càng nhìn cảm thấy mình hình như có hơi sáng. Ở
trong Lam Anh vừa nhìn Du Tử Mặc nấu ăn vừa hơi chút để ý Du Tử Hi ngồi
ngoài phòng khách, dù sao thì cậu cũng là khách đến nhà.
“Tử Mặc, em ra bên ngoài chờ anh, khi nào xong bảo em!” Lam Anh nói xong
đợi Du Tử Mặc đồng ý liền ra bên ngoài, Du Tử Hi đang ngồi dòm bên trong bếp đột nhiên thấy Lam Anh đi ra cô liền ngồi nghiêm chỉnh lại giả bộ
như đang xem điện thoại.
Cậu đi qua ngồi xuống ghế nhìn Du Tử Hi
đang xem điện thoại có chút không biết nói gì, Du Tử Hi thấy Lam Anh
ngồi xuống không nói gì cô liền tắt điện thoại nhìn Lam Anh:“Tiểu Anh,
em với Tử Mặc quen nhau lâu chưa?”
“Dạ?” Lam Anh đang suy nghĩ
không biết bắt chuyện với Du Tử Hi kiểu gì đột nhiên lại nghe Du Tử Hi
hỏi mình cậu có chút ngơ ngác quay sang nhìn cô:“Dạ, sao ạ?”
“À,
không, không có gì!” Du Tử Hi cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ phía
trong bếp cô liền cười gượng nói:“Đúng rồi, chưa giới thiệu với em, chị
tên Tử Hi chị hai của Tử Mặc!”
“Vâng ạ!” Lam Anh gật đầu nói:“Ban nãy chị với Tử Mặc nói chuyện hình như anh ấy không thân thiết với gia đình lắm ạ?”
Du Tử Hi quay lại nhìn Du Tử Mặc lục đục trong bếp thấy cô như vậy Lam Anh cũng quay đầu nhìn lại, vừa giây trước còn lườm với Du Tử Hi giây sau
thấy Lam Anh cũng quay lại nhìn mình ánh mắt Du Tử Mặc liền thay đổi lật mặt còn hơn lật bánh tráng mỉm cười với cậu. Nhìn một cảnh như vậy Du
Tử Hi càng lúc càng thấy mình ngày càng phát sáng, cô liền ngồi nhích
lại bên cạnh Lam Anh kéo cậu nói chuyện.
“Không phải là thằng bé
không thân thiết với gia đình đâu, chỉ là tại mẹ chị hay sắp xếp cho
thằng bé xem mắt nên thằng bé mới không thích về nhà!” Du Tử Hi nhỏ
giọng nói chuyện với Lam Anh tránh cho Du Tử Mặc đứng bên trong nghe
thấy:“Đúng rồi, em đang làm gì vậy?”
“À, em mở tiệm thú cưng ở gần ngoại thành!”
Hai người nói chuyện một lúc từ xa lạ không đầy vài ba câu liền thân thiết
vui vẻ nói chuyện, ở bên trong Du Tử Mặc nấu ăn xong đi ra thấy hai
người ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau liền đi qua đưa tay nhấc Lam Anh
đứng dậy. Đang ngồi nói chuyện đột nhiên bị nhấc lên Lam Anh ngạc nhiên
quay lại nhìn Du Tử Mặc khó hiểu, thấy cậu ngẩn ra như vậy Du Tử Mặc
liền xoa đầu cậu.
“Anh nấu xong rồi qua ăn thôi!”
Lam Anh
gật đầu nhìn sang Du Tử Hi bảo cô qua rồi đi cùng Du Tử Mặc qua phòng
bếp, trong lúc ăn Du Tử Mặc im lặng ăn cơm ngược lại bên kia Du Tử Hi
vẫn cứ huyên thuyên vừa ăn vừa nói chuyện với Lam Anh cuối cùng Du Tử
Mặc nhìn không nổi nữa gắp một miếng ức gà chua ngọt đút vào miệng Lam
Anh quay qua nhìn Du Tử Hi:“Chị im lặng ăn cơm đi đừng làm phiền đến em
ấy dùng cơm!”
Nhai nuốt miếng gà trong miệng xong Lam Anh quay
sang Du Tử Hi cười cười rồi ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong Du Tử Mặc dọn
dẹp bát đũa để trong chậu rồi lên phòng mình lấy cho Lam Anh một bộ đồ
mới vừa người cho cậu. Lam Anh cầm quần áo vào trong phòng tắm tắm rửa,
bên dưới Du Tử Mặc ở trong bếp rửa dọn bếp Du Tử Hi không có việc gì
liền đứng ở bên ngoài nhìn cậu. Không nghĩ đến đứa em trai nhà mình vừa
yêu vào liền đến mấy việc trong nhà cũng đều có thể từ tay làm việc.
Nhớ đến chuyện mấy hôm nữa sinh nhật Du Kỳ Duy Du Tử Hi liền hỏi:“Tử Mặc vậy mấy ngày nữa có về nhà không?”
“Em chưa biết được, nếu bận công việc chắc sẽ không về được!” Du Tử Mặc vừa rửa bát đĩa vừa nói, biết trước Du Tử Mặc sẽ trả lời như vậy Du Tử Hi
liền nói:“Không sao, chị mời Tiểu Anh đi rồi đến lúc đó em không về cũng phải về!”
Du Tử Mặc nghe xong liền nhìn Du Tử Hi nổi giận nói:“Chị mời em ấy mà không nói trước với em, chị phá chưa đủ sao hả?”
“Chị mời thằng bé đến chơi thì liên quan gì đến em chứ? Em nổi giận với chị làm gì?” Du Tử Hi không phục nói lại.
“Chị ăn xong rồi việc cũng nói rồi thì về đi còn ở lại đây làm gì?” Du Tử Mặc khó chịu nhìn Du Tử Hi vẫn đứng ở ngoài.
A, nói không lại liền muốn đuổi người, thằng nhóc này còn xem cô là chị
gái của mình nữa không vậy trời, em với chả út thật là làm người ta tức
muốn chết mà. Du Tử Hi cũng muốn ở lại thêm một chút nhưng chủ nhà đã
đuổi thẳng thừng không ngần ngại như vậy cô cũng không còn cách nào khác đành phải cuốn gói mà đi.
Lam Anh tắm xong mặc bộ đồ Du Tử Mặc
đưa cho cậu không nghĩ rằng lại vừa cậu như in, đi xuống dưới nhà Du Tử
Hi đã về từ khi nào chỉ có Du Tử Mặc ngồi ở ghế xem tv cậu liền đi xuống ngồi xuống bên cạnh anh. Thấy Lam Anh ngồi xuống bên cạnh Du Tử Mặc
nhìn bộ đồ ngủ vừa vặn trên người cậu kéo cậu qua ôm lấy vào lòng, hai
người ngồi xem tv một lúc thì cũng muộn Du Tử Mặc bảo Lam Anh lên phòng
anh nghỉ ngơi trước sau đó lấy đồ đi tắm. Sau khi tắm xong mở cửa phòng
thấy Lam Anh không chút phòng bị nào nằm ngủ trên giường của mình Du Tử
Mặc đi qua ngồi xuống bên giường hôn nhẹ lên trán cậu lại hơi gõ nhẹ lên trán cậu.
“Đứa ngốc này ngủ không chút phòng bị không sợ mình
làm gì trong khi ngủ sao!” Du Tử Mặc nhéo nhéo má Lam Anh cười khổ nói,
Lam Anh bị nhéo má khó chịu quay đi chỗ khác. Thấy cậu như vậy Du Tử Mặc liền khẽ cười:“Ngủ ngon, bảo bảo!”
Sáng hôm sau Lam Anh bị mùi
thơm từ dưới nhà đánh thức, cậu mở mắt mơ màng nhìn xung quanh thì không thấy Du Tử Mặc đâu, vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng xong đi xuống
dưới nhà thì thấy Du Tử Mặc đang đứng trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Cậu
đi qua phòng bếp dựa vào lưng Du Tử Mặc, thấy cậu làm nũng như vậy Du Tử Mặc lại dừng thao tác nấu ăn lau tay vào khăn trên tạp dề quay lại nhìn Lam Anh hơi nhéo nhéo má cậu trên khuôn mặt ánh mắt đều là ý cười cùng
sự yêu thương:“Tiểu Anh, chào buổi sáng!”
Lam Anh gạt bỏ bàn tay nhéo lấy má mình kia khó chịu:“Đừng nghịch em, anh sao dậy sớm vậy?”
“Ở công ty có cuộc họp nên lát anh phải đến công ty luôn không đưa em đến
tiệm được!” Du Tử Mặc không trêu Lam Anh nữa nấu nốt thức ăn trên bếp
rồi tắt bếp đi:“Em lấy bát đi, anh để đồ thay của em trên phòng rồi sao
vẫn chưa thay ra!”
Lam Anh lấy bát xếp ra xong giúp Du Tử Mặc bưng thức ăn ra bàn vừa nói:“Một chút nữa ăn xong rồi em thay, anh bận thì mau ăn đi rồi đến công ty
chút em gọi taxi cũng được!”
“Được rồi, mau ăn đi!” Du Tử Mặc kéo Lam Anh qua hôn xuống chán cậu rồi ngồi xuống ăn sáng.
Ăn sáng xong thay bộ đồ Du Tử Mặc để bên ngoài cho mình xong Lam Anh cầm
tấm thẻ nhận diện Du Tử Mặc đưa cho mình trước khi đi lại lôi trong túi
ra một tấm thẻ khác, tấm thẻ này lần trước là Lăng Vũ đưa cho cậu. Chắc
chút phải ghé qua bệnh viện trả cho anh ta mới được, cũng không thể giữ
đồ của người ta mãi như vậy, cậu cất tấm thẻ vào trong túi sau đó rời
khỏi chung cư của Du Tử Mặc.
Tiệm thú cưng mấy nhân viên thấy ông chủ nhà mình đến, nhìn bộ đồ hôm nay cậu mặc khác với thường ngày bọn
họ có chút ngoài ý muốn, ông chủ nhà bọn họ hôm nay đổi phong cách ăn
mặc mới sao. Dọn dẹp quán một chút xong cửa tiệm bắt đầu mở cửa Lam Anh
lấy áo blue treo ở trong góc lên khoác vào ngồi ở trên ghế làm việc nhắn cho Du Tử Mặc một câu nói mình đã đến tiệm nhưng nhắn xong chờ một lúc
không thấy Du Tử Mặc tre=ả lời đoán là anh đang làm việc nên Lam Anh
cũng tắt máy luôn bắt đầu làm việc.
Bắc Lan, Du Tử Mặc vừa họp
xong đi ra ngoài mở điện thoại bên vừa mở sáng màn hình đã có vài thông
báo nhảy lên nhưng tấ cả Du Tử Mặc chỉ để ý đến cái tin nhắn mà Lam Anh
gửi đến.
‘Em đến tiệm rồi, anh làm việc chăm chỉ’
‘Được, Tiểu Anh làm việc vui vẻ ◡’
Lam Anh ở bên kia đang tư vấn cho khách hàng thì điện thoại trong túi rung
lên kèm theo âm thanh thông báo cậu xin lỗi khách hàng xong liền cầm
điện thoại mở lên thì thấy tin nhắn gửi đến từ Du Tử Mặc khóe miệng bất
giác cong lên.