Bốn người đi về phía trước, không ai biết rốt cuộc bọn họ đang đi đâu,
nhưng không ai lên tiếng hỏi. Ba người Đặng Quan hoàn toàn bị thực lực
của Nguyễn Hàn Minh chinh phục, hiện tại bọn họ hoàn toàn nghe theo sự
sắp xếp của cậu.
Lần này dọc đường đi bọn họ chẳng gặp phải con gì thậm chí là những sinh viên khác cũng chẳng thấy. Xung quanh yên tĩnh
đến nỗi khiến người khác bất giác lo lắng.
"Nghỉ ngơi." Nguyễn Hàn Minh nhìn xung quanh sau đó đi lại một cái rễ cây trồi lên trên mặt đất tương đối sạch sẽ liền ngồi lên.
"Phù... Phù... Mệt quá."
"Đúng là mệt thật, chúng ta đã đi khá xa rồi."
"Kỳ lạ sao xung quanh chẳng có tiếng động gì."
Bốp. Hoàng Hào đánh vào đầu Đặng Quan rồi mặng: "Có gì thì để trong lòng thôi, cậu nói ra càng khiến người khác sợ hãi đó."
"Biết rồi... Biết rồi..."
Dương Lệ Tú thở dài nhìn hai người sau đó hỏi cậu: "Hàn Minh cậu được bao nhiêu điểm rồi."
"Khi tìm cậu chúng tôi cũng đánh được vài con quái cấp thấp nên số điểm được cộng dồn là 20."
"Bởi vì bọn tôi đáng cùng nhau nên nó được cộng chung cho cả ba, chỉ khi đi
cùng nhau thì số điểm mới được chia sẻ cho nhau." Đặng Quan tiếp lời.
Nguyễn Hàn Minh cũng không để ý đến chuyện này, cậu chỉ đánh quái để kiếm thức ăn ngon chứ chẳng nhớ đến việc kiếm điểm cho bài thi. Dù sao sống tuy
tính quen rồi không cần phải nghĩ nhiều chi cho mệt.
Cậu đưa tay đeo máy tính điểm lên rồi nhìn con số hiển thị bên trên: "300."
"300." Đặng Quan kinh ngạc muốn rớt cả cằm. Cả ba người đánh gần cả chục con
quái cấp thấp mà chỉ có 20 điểm mà cậu chỉ tùy tiện đánh mà số điểm đã
tăng lên một cách đáng sợ như vậy.
Đúng là tư bản mà. Đặng Quan hai mắt đong đầy nước mắt ưu thương.
Nguyễn Hàn Minh thấy bọn họ xem xong liền để tay xuống, cậu không biết cuộc
thi này tính điểm như thế nào nhưng xem ra cái con khổng lồ kia có số
điểm cao nhất. không biết trong khu rừng này có bao nhiêu con.
Quái vật Taida mà biết cậu đang nghĩ cái gì liền khóc hét mà co giò bỏ chạy không chút quay đầu đến vùng đất bình yên khác.
"À đúng rồi." Dương Lệ Tú bỗng nhiên bật hốt: "Nguyễn Hàn Minh cậu có biết nhóm người hại cậu là ai không."
"Không quen."
"Bọn họ đúng là thất đức, nếu như không phải
là cậu mà là những người khác nhẹ thì mất quyền thi đấu nếu bảo vệ mạng, nặng thì bị thương nặng sau đó mất quyền thi đấu." Đăng Quan tức giận
nói. Tuy rằng sẽ không có thương vong nhưng một khi đụng phải con Taida
với lớp giáp trâu bò này mất quyền thi đấu do ấn nút bảo vệ để từ bỏ
quyền thi đấu là nhẹ, trên hết nếu như không kịp ấn nút mà đã bị đánh
tới thì xem như nửa cái mạng cũng bỏ.
Không một tân sinh nào có thể đánh lại con quái thú này, giáo viên cũng biết rất rõ ràng vì vậy mới đưa nút bảo vệ cho bọn họ.
""Đúng là ác độc thật. Bọn nó tự đi trêu chọc rồi bất người khác gánh giúp."
Hoàng Hào cũng bất bình không thôi. Trong mỗi cuộc chiến với trùng tộc
nếu như gặp những đồng đội như thế thì không thể nào thắng được, có khi
đoàn diệt luôn cũng nên.
"Bọn họ nào có sợ đâu. Chẳng lẽ cả hai
người cũng không biết gia thế củ bọn họ." Dương Lệ Tú khó hiểu nhìn hai
người đáng ra cũng có gia cảnh giàu có ở đế đô này, mặc dù gia đình
không thừa nhận bọn họ.
"Sao tôi phải biết đến bọn họ?" Đăng Quan ngơ ngác hỏi lại.
Dương Lệ Tú thở dài: "Hai người trong bọn họ có người bên cạnh quốc vương, có người làm việc cho đại hoàng tử. Tuy đại hoàng tử chưa được xác phong
nhưng mọi người đều chấp nhận việc ngài ấy chắc chắn sẽ lên làm thái tử. Hai người còn lại gia đình làm bên chính trị, gia tài cũng phải cả bộn
tiền."
"Cả bốn gia tộc đều có mối liền kết với hoàng gia nên nếu
bị bọn họ chọc vào thì cũng chỉ có thể ngặm đắng nuốt cay mà chịu đựng."
"À. Lớn nhỉ." Nguyễn Hàn Minh nghe xong liền bình tỉnh hô.Cậu cảm thấy đúng là liền quan đến ông già kia đúng là không phải thứ tốt lành gì. Vậy
cũng xem như bọn họ đã trêu chọc cậu, vậy thì đến khi cậu trả thù thì
cũng chẳng nói được gì nhỉ.
Cậu híp mắt đầy nguy hiểm, tuy máy
quay luôn theo sát xung quanh bọn họ nhưng cậu cũng có ra tay đâu nếu có chuyện gì thì liên quan gì tới cậu.
"Hàn Minh... Cậu sau này cũng cẩn thận." Dương Lệ Tú lo lắng nói: "Cậu là hôn thê tương lại của Phạm
tướng quân, sẽ có rất nhiều người chướng mắt cậu. Không chỉ là fan của
tướng quân mà còn có những kẻ đối địch với ngài ấy."
Đặng Quan
cũng thêm vào: "Cậu có biết ở đế đô này thế lực ngầm rất nhiều không.
Tướng quân ngoài sáng nhưng bọn họ trong tối, lúc nào cũng nhăm nhe lấy
mạng ngài ấy. Việc bùng nổ sức mạnh của ngài ấy mới khiến cho những kẻ
đó không ra tay mà chỉ chờ đợi. Nhưng hiện tại ngài ấy có cậu, việc này
đã không còn nằm trong tinh toán của bọn chúng rất có thể bọn họ sẽ ra
tay."
"Nói thật tôi cảm thấy nếu như không có tướng quân thì nhân
loại sẽ rơi vào khủng hoảng, trùng tộc càng lúc càng phát triển đến kinh ngạc, nếu không phải tướng quân luôn ở trên tuyền tuyến giữ vững cho
nhân loại thì không biết hiện tại chúng ta thế nào."
"Hàn Minh cậu phải cố gắng sống sót, không chỉ tướng quân là hy vọng mà bạn đời cảu tướng quân cũng là hy vọng của nhân loại."
"Tôi biết." Nguyễn Hàn Minh rất rõ ràng những chuyện này bởi vì cậu cũng
từng bị rất nhiều kẻ ám hại. Càng là người hùng mạnh càng nhiều người
ganh ghét. Càng là người tốt càng có kẻ ngứa mắt mà diệt trừ.