Phi thuyền mini bỗng nhiên dừng lại, bốn người ngồi bên trong ngơ ngác
chẳng hiểu ra sao, bọn họ chắc chắn chiếc phi thuyền này còn chưa hạ
cánh mà đang lơ lửng giữa không trung.
Lúc bọn họ đang không biết
phải làm sao thì loa phát thanh bên trong phi thuyền vang lên giọng nói
đã được thu sẵn của một vị giáo viên nào đó.
"Hiện tại các em đang ở bên trên khu rừng Malaga phía Nam của thành phố B. Việc các em cần
làm bay giờ chính là lấy ba lô bên cạnh rồi đeo lên người sau đó nhảy
khỏi phi thuyền."
"Đây cũng được xem là một trong những thử thách
dành cho các em, mỗi ba lô là một cái dù, khi nhảy xuống các em nhanh
chóng bung dù ra để có thể đáp xuống đất."
"Lưu ý nó chỉ là một
cái dù bung cực kỳ bình thường nên sẽ không có bất kỳ nút ấn hay thiết
bị tạo tốc độ nào cả, các em chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi nó theo hướng
gió mà từ từ bay xuống mà thôi."
"Được rồi. Chúc các em kiểm tra thành công."
Tiếng loa tắt ngủm, cánh cửa của phi thuyền mini chậm rãi mở ra, cơn gió bên
ngoài nhanh chóng thổi vào khiến tóc của bọn họ bay một cách loạn xạ.
"Đ* m*, nhà trường ác vậy có thể nhảy hả." Nhìn độ cao từ phi thuyền đến bên dưới Đặng Quan không khỏi chửi thề một câu.
"Không chết được." Nguyễn Hàn Minh thản nhiên nói, đối với cơ thể của con
người hiện tại thì cho dù ngã từ độ cao này vẫn có thể sống, một khi còn sống thì chắc chắn sẽ có thể cứu chữa các cơ quan nội tạng trong cơ
thể.
Đây chính là lợi ích của việc phát triển.
"Cậu có thể
đừng nói kinh khủng như vậy được không." Dương Lệ Tú run rẩy nói. Không
hiểu sao từ khi nghe cuộc đối hoại của cậu cùng thần tượng của mình cô
ấy liền cảm thấy hai người không dính dáng gì đến anh hùng của nhân loại mà càng thiên hướng tinh tặc hơn.
Thậm chí cô ấy còn nghĩ cậu cực kỳ giống nhân vật phản diện mà trong tất cả những bộ phim mà cô ấy từng xem... Không... Không phải nói là càng độc ác hơn.
Mặc dù khuôn mặt đỏ cực kỳ ngoan ngoãn cùng hiền lạnh nhưng hiện tại khi cô ấy nhìn cậu lại cảm thấy không rét mà run.
Hoàng Hào đồng cảm mà vỗ nhẹ vai Dương Lệ Tú, cậu ta cũng có cảm giác như
thế. Nhưng ngược lại với sự sợ hãi cậu ta tỏa ra sự sùng bái cực kỳ khó
hiểu đối với cậu. Có lẽ khí chất tỏa ra trên người cậu khiến một người
nhạy cảm như cậu ta nhận ra nhanh hơn bất kỳ người nào vì vậy cậu ta bắt đầu tôn kính cậu.
Nguyễn Hàn Minh cũng không tiếp tục nói với bọn họ nữa, cậu nhìn màn hình hướng dẫn sử dụng ba lô dù sau đó đeo ba lô
lên vai rồi gài dây an toàn sau đó nhanh chóng thả người rơi xuống.
"A... Sao cậu ta lại đi trước rồi." Dương Lệ Tú nhìn cậu biến mất khỏi phi
thuyền liền hét lớn sau đó chạy lại xem bản hướng dẫn rồi đeo ba lô vào.
"Đi thôi." Đặng Quan thấy Hoàng Hào cũng chuẩn bị xong liền hô một tiếng rồi cũng nhảy xuống.
Hoàng Hào cùng Dương Lệ Tú cũng không chừng chờ mà nhảy theo. Ba
người nhìn theo hướng dù của cậu mà điều chỉnh hướng để có thể hạ cánh
gần cậu nhất có thể, dù sao trong rừng rất nguy hiểm một mình cậu cứ đi
lang thang thì không tốt chút nào.
Ít nhất bốn người đi cùng nhau thì độ an toàn sẽ cao hơn, cho dù bọn họ chỉ là phế vật trong miệng người khác.
Nguyễn Hàn Minh nhảy khỏi phi thuyền mini đầu tiên liền cảm thấy thích thú,
lần đầu tiên cậu nhìn thấy thứ như thế này cũng chơi thử nó. Đây đúng là một trải nghiệm thú vị.
Tiếng gió ù ù bên tai khiến lỗ tai cậu
trở nên không thể nghe rõ âm thanh xung quanh, sau khi bung dù cậu cũng
không điều khiển hướng mà mặc kệ nó bay tự do theo từng làn gió lướt
qua.
Cảm giác được bay lượng trên bầu trời một cách trần trụi thế
này khiến cậu nhớ lại những khoảng thời gian khi trước. Cậu thường dùng
phép thuật để bay trên bầu trời như thế này, hưởng thụ những cơn gió,
song hành cùng đàn chim cũng như nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm.
Nguyễn Hàn Minh giơ bàn tay đeo quang não lên trước mặt sau đó bấm chụp hình,
cậu bỗng nhiên muốn gửi hình ảnh này cho anh. Giống như đang khoe khoang sự thích thú của cậu khi chơi một trò chơi mới lạ như thế này.
Cả người cậu chậm rãi hạ thấp xuống, nhưng những cơn gió vẫn tiếp tục cuốn cậu đi. Nhìn khoản cách hiện tại với mặt đất cậu liền dứt khoác tháo
dây an toàn sau đó dùng phép thuật của mình thả xuống.
Nguyễn Hàn
Minh đáp xuống đất một cách bình yên, mà những người đang theo dõi ở
phía xa đầy kinh ngạc khi chứng kiến một màn này, bọn họ cảm thấy cậu
nhảy xuống với độ cao như thế rất nguy hiểm, tuy nhiên khi cậu ap toàn
đáp xuống lại khiến bọn họ cực kỳ kích động.
Có thể nói cậu đã phá kỷ lục về độ cao của một một cựu học sinh xuất sắc nhất trường từ khi mới thành lập tới hiện tại.
Sau khi chân chạm đất Nguyễn Hàn Minh liền chẳng thèm nhìn xung quanh mà
theo tâm trạng chọn đại một hướng mà đi về phía trước. Nói thật cậu hoàn toàn không quan tâm đến động đội của mình, bọn họ chỉ là những người
cậu lợi dụng để tránh khỏi phiền phức.
Tuy nhiên cậu cũng không
thích nợ nần nên trước khi nhảy xuống khỏi phi thuyền mini đã gài lên
người họ một chút phép thuật báo nguy, chỉ cần bọn họ gặp nguy hiểm thì
cậu liền biết được, đến lúc đó cậu có thể sẳn tiện cứu bọn họ một chút.
Rừng cây của thời đại hiện tại cực kỳ hoang sơ, nó không phải là những loại
cây cùng những ngọn cỏ mà Nguyễn Hàn Minh từng nhìn thấy, chúng nó đều
phát triển lớn hơn rất nhiều so với thế giới trước đây của cậu cũng khác xa so với trái đất được miêu tả kia.
Có lẽ hành tinh này có thể
gây đột biến cây trồng, cũng vì vậy mà những con vật ở hành tinh này
cũng trở nên đột biến một cách bất thường. Ngoại trừ trùng tộc được
thiên nhiên sinh ra thì những con quái vật to lớn khác đều là do sự phát triển không cân bằng dẫn tới.
Nhân loại sợ hãi trùng tộc nhưng
lại không sợ hãi côn trùng, tuy bọn chúng cũng khá nguy hiểm nhưng thịt
của chúng lại có thể buôn bán rất tốt, vì vậy có rất nhiều khu rừng ở
hành tinh này được xem là bãi săn bắn của những người có cấp bậc thấp
không thể làm quân nhân cần kiếm tiền nuôi gia đình.