Ngay sau khi có được Lucius của riêng mình thì Tô Nhiễm cũng Đàn Tâm
cũng đã quay về khách sạn, nhưng chỉ có cô đi vào bên trong, lúc này thì Đàn Tâm liền lấy trong túi xách một cái túi màu đen nhỏ rồi đưa cho cô. Ban đầu Tô Nhiễm còn không hiểu gì, nhưng Đàn Tâm liền nói:
-
Vừa rồi chúng ta nói ra ngoài mua đồ mà, nếu bây giờ chị để tay không đi vào thì người ta sẽ nghi ngờ đó, lỡ như bắt gặp Thiếu Tướng Phó thì
sao.
Đến đây thì Tô Nhiễm mới giật mình, đúng rồi ha, suýt chút
nữa là cô quên mất chuyện này, nhưng cũng may là có Lucius của mình, nếu không thì cô đúng là hết đường chối cãi luôn rồi. Sau đó thì hai người
cũng trao đổi liên lạc với nhau, rồi Đàn Tâm thì quay về nhà, còn Tô
Nhiễm thì đi vào bên trong khách sạn. Vừa khi cô đi vào thì đã nhìn thấy Yến Trì Huyên, Yến Lạc Khoa và cả Phó Thiêm Dục nữa.
Chỉ mới
nhìn thấy cô từ bên ngoài đi vào thôi mà Phó Thiêm Dục đã kinh ngạc, sau đó thì bước đến chỗ của cô, choàng tay ôm lấy eo nhỏ của vợ mình, nói:
- Em đi đâu vậy? Không phải anh đã dặn em phải ở lại trong khách sạn chờ anh sao?
- Ây da em cũng đâu phải là con nít ba tuổi, hơn nữa hôm nay em cảm thấy
cơ thể của mình có chút kì lạ, nên mới cùng một bé lễ tân ra ngoài mua
một ít vật dụng cá nhân thôi mà. Anh đừng lo lắng.
Phó Thiêm Dục
nghe vậy cũng gật đầu, hiển nhiên thì lúc này những đồng nghiệp của Đàn
Tâm còn đảm bảo nhân cách của cô ấy rất tốt, hiển nhiên là cũng rất
nhiệt tình, đằng này họ còn là đồng hương nữa mà. Vốn dĩ Phó Thiêm Dục
không quá yên tâm, nhưng nghe như thế thì anh cũng chỉ gật đầu, sau đó
thì nói là sẽ đưa cô cùng đi dùng bữa. Tô Nhiễm liền vui vẻ gật đầu, ây
giờ là sáu giờ chiều, khoảng nửa tiếng nữa thì họ sẽ tập hợp lại đây để
đi ăn tối.
Nhưng khi Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục vừa về phòng không lâu thì một lễ tân đã gõ cửa phòng của họ, vì Phó Thiêm Dục đã đi tắm
rồi nên cô bước ra, lúc này cô lễ tân đó liền đưa cho Tô Nhiễm cái túi
chườm nóng và một bốn gói nước đường đỏ, còn nói là do Yến Trì Huyên bảo cô ấy đưa cho cô.
Nhận xong thì Tô Nhiễm cũng bày ra vẻ mặt khó
hiểu và nghi ngờ, sau đó thì cô cũng lấy túi chườm và mấy gói kia vào
trong phòng, sau đó thì đặt nó lên giường, rồi khoanh tay nhìn chằm chằm bằng cặp mắt hoài nghi, sao hôm nay Yến Trì Huyên lại tốt bụng như vậy
chứ? Không lẽ cô ta muốn ám sát cô bằng những thứ này? Ngay sau đó thì
bảy bảy bốn mươi chín cái cớ đều bị Tô Nhiễm nghĩ qua, cho đến khi Phó
Thiêm Dục tắm xong thì anh cũng bước ra, vừa hay lại thấy vợ mình cứ
nhìn chằm chằm vào những thứ trên giường liền khó hiểu, hỏi:
- Em nhìn gì vậy?
- Phó Thiêm Dục, có phải Yến Trì Huyên yêu anh đến điên rồi đúng không?
- Em nói gì vậy? Cô ta lại làm gì em rồi?
Ngay lúc này thì Tô Nhiễm liền chỉ vào những thứ xinh đẹp ở trên giường,
nhưng Phó Thiêm Dục thật sự không hiểu cô đang muốn ám chỉ cái gì, ngay
bây giờ Tô Nhiễm cảm thấy chồng mình đúng là ngây thơ con nai tơ quá mà, nhưng rồi cô cũng tốt bụng nói:
- Là do Yến Trì Huyên nhờ người đưa tới đó, còn nói là cho em nữa.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện rồi thì Phó Thiêm Dục cũng không hiểu Yến Trì
Huyên đang có mục đích gì, nhưng dù sao thì cô ta cũng là một quân nhân, nên chắc là không giết người đâu nhỉ?
Bỏ qua sự thiện lành đầy
kinh ngạc của Yến Trì Huyên thì Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục cũng quyết
định mặc kệ, rồi thì hai người họ cũng nhanh chóng đi xuống dưới sảnh
chính để tập hợp với mọi người. Ngay khi Yến Trì Huyên nhìn thấy Tô
Nhiễm thì giống như đã biến thành người khác, trực tiếp đẩy Phó Thiêm
Dục sang một bên, còn nhìn cô cười ngốc nói:
- Tôi có nghe nói bà dì của chị sắp đến nên đã cho lễ tân đưa túi chườm và một ít gói pha sẵn nước đường đỏ, chị có nhận chưa?
- Tôi… Nhận rồi… Cảm… Cảm ơn nhé.
- Không có gì đâu. À đúng rồi, mấy gói pha sẵn đó tôi không còn nhiều nên không đưa cho chị được, để ngày mai tôi đến cửa hàng tiện lợi rồi mua
cho chị nha.
Tô Nhiễm bây giờ sắp bị thái độ hòa nhã này của Yến
Trì Huyên làm cho kinh ngạc đến chết rồi, cô ta đổi tính rồi? Hay là
buổi sáng này cô chửi hơi nặng lời nên cô ta… Ngốc luôn rồi?
Nhưng không chỉ Tô Nhiễm kinh ngạc, mà ngay cả Phó Thiêm Dục hay đoàn đội của Phó gia cũng bị những hành động kia làm cho há hốc. Cao Thắng còn tự
mình dụi dụi mắt mấy lần, cậu ta sợ rằng những ngày này mình tập trung
quá nhiều vào chuyên án nên đã nhìn nhầm và nghe nhầm… Nhưng hình như
không chỉ có cậu ta kinh hãi đâu.
- Lạc Khoa, em gái của anh có phải… Có phải bị chạm vào dây thần kinh nào rồi không?
Với câu hỏi của Trình Lục thì Yến Lạc Khoa cũng chỉ nhún vai, nhưng cậu ta
có thể nhìn ra dược trong ánh mắt của Yến Trì Huyên dành cho Tô Nhiễm là một sự kính trọng và nể phục, cô em gái này của cậu ta bình thường rất
hống hách, nên chuyện cô ấy nể phục ai là điều khó xảy ra… Xem ra thì cô gái Tô Nhiễm này không chỉ là một người tài giỏi mà còn rất được lòng
người. Quả nhiên cô gái lọt vào mắt xanh của Phó Thiêm Dục không thể tầm thường.