Sau khi xử lý vết thương cho Trần Niệm Lâm xong cũng tới lúc Trần Tĩnh Di
đi học. Trước khi đi con bé ôm choàng lấy cổ Tô Ý Hoan và Trần Niệm Lâm, đòi bố mẹ mỗi người hôn một bên má mới chịu ra khỏi cửa. Tất nhiên chỉ
có Tô Ý Hoan vui vẻ làm điều đó, còn Trần Niệm Lâm cực lực phản kháng
hành động sến sẩm đó.
Sau khi tiễn con gái đi học, Tô Ý Hoan lại
trốn vào phòng riêng của Trần Tĩnh Di, cũng là phòng của mẹ con cô bây
giờ, cô xả nước và tắm sáng sớm cho thật thoải mái, thay một chiếc váy
hoa nhí rộng thùng thình rồi cầm theo quyển sách đi xuống vườn hoa của
dinh thự.
Tại vườn hoa có một chiếc xích đu, bên cạnh xích đu là
một cái hồ nhỏ, trước đây cô hay thích ngồi đó đọc sách, cảm nhận hương
gió tươi mát thổi ngang qua, buồn chán sẽ ngắm cặp thiên nga đen được
nuôi trong hồ đang quấn quít không rời.
Lúc Tô Ý Hoan đến trước
chiếc xích đu, bản thân cô hơi hoang mang, mặt hồ phẳng lặng, chiếc xích đu có phần cũ kĩ, chỉ là không còn thấy đôi thiên nga đen kia đâu nữa.
Mãi một lúc sau, cô thở dài chầm chậm ngồi xuống ghế, bắt đầu mải mê đọc sách.
Nói là sách thực chất cũng không phải, đó là một cuốn tiểu thuyết về hôn nhân gia đình, kết thúc buồn.
Đã từ rất lâu cô không còn mơ mộng một gia đình hạnh phúc, vì thế chỉ tìm
đọc những cuốn tiểu thuyết mang tính hiện thực, nữ chính mãi mãi là
người không được yêu.
Bỗng lúc này, có tiếng lá khô bị ai đó giẫm lên, vỡ vụn.
Tô Ý Hoan cảnh giác ngoảnh đầu lại nhìn, thấy người đàn ông mặc bộ đồ thể thao ở nhà, đang đứng ngược nắng.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Niệm Lâm mặc đồ thể thao, trước kia nếu
không phải quân phục thì sẽ là áo sơ-mi cùng quần âu, chưa bao giờ anh
để lộ vẻ trẻ trung không hợp thân phận của mình ra cho cô thấy.
“Làm gì nhìn tôi dữ dằn vậy? Tôi ăn cô sao?”
Tô Ý Hoan không nói gì, cô không định bắt chuyện với người đàn ông này,
bèn hừ một cái rồi ngồi xuống tiếp tục cắm mặt vào cuốn sách, chỉ tiếc
là lúc này đôi tai cô đang dỏng lên lắng nghe tiếng động, nào chú tâm
tới nội dung câu chữ trước mặt mình. Cuối cùng, Tô Ý Hoan không nhịn nổi nữa, cô bực bội ngẩng đầu lên:
“Rốt cuộc anh cứ lảng vảng trước mặt tôi là có ý gì?”
Trần Niệm Lâm thừa cơ hội đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay vắt ngang
qua thành ghế, khuôn mặt vẫn rất cứng nhắc: “Cô đoán xem?”
“Tôi
không muốn đoán, ngồi gần một kẻ thủ đoạn đê tiện, thừa lúc người ta gặp khó mà chiếm tiện nghi như anh, tôi ghê tởm!” Nói rồi cô đứng dậy, định đi.
Trần Niệm Lâm đã nhanh tay túm lấy cổ tay Tô Ý Hoan, nhưng
khác mọi lần, lần này anh không kéo giật cô lại, chỉ dùng chất giọng
lạnh lùng: “Đừng khiêu chiến giới hạn của tôi, mèo nhỏ hung dữ.”
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Tô Ý Hoan thở dài, giọng điệu cô vô cùng mệt mỏi:
“Tôi không muốn chơi trò phỏng đoán nữa, anh cứ nói thẳng ra ý đồ của
anh.”
Trần Niệm Lâm đứng lên, đi đến đứng đối diện mặt Tô Ý Hoan: “Một lần nữa, gả cho tôi, sinh đứa bé này ra, chăm sóc Tiểu Di.”
Tô Ý Hoan bàng hoàng như sét đánh ngang tai, cô mở trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Anh ta vừa nói gì?
Kết hôn?
“Mặc dù trên danh nghĩa cô vẫn là thiếu phu nhân, nhưng con của tôi không
thể là đứa con bị người ta dị nghị là con hoang, vì thế, gả cho tôi,
tuyên bố với đất Diệp Thành này.”
Tô Ý Hoan gạt tay Trần Niệm Lâm
đang đặt trên vai mình ra: “Cửu gia, vậy Cố Diệp Uyển thì sao? Anh bảo
tôi gả cho anh, đến khi cô ta tỉnh lại, anh giải thích với cô ta thế
nào? Đứa bé này anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ nó, tôi sẽ mang nó và Đậu
Đậu đi thật xa, xa biệt tăm, nhất định không để hai đứa trẻ ảnh hưởng
đến cuộc sống của anh và Cố Diệp Uyển. Sau này anh và cô ta sẽ có rất
nhiều con, như vậy không ổn sao?”
“Cô nghĩ… tôi sẽ để máu mủ nhà họ Trần lưu lạc bên ngoài?” Trần Niệm Lâm gằn giọng.
Ha!
Cố Diệp Uyển?
Cô ta đã không còn cơ hội bước chân vào nhà này nữa, trái lại, nhà họ Cố sẽ phải gánh chịu hậu quả vì dám bỡn cợt anh.
Tô Ý Hoan im lặng không nói gì, Trần Niệm Lâm thấy nét mặt cô do dự, anh tiếp tục khích tướng:
“Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, một là gả cho tôi, ngoài tình yêu ra, bất cứ mọi thứ tôi đều có thể cho cô.”
“…”
“Hai là… sinh xong đứa bé này, tôi trả tự do cho cô, đồng thời sẽ chu cấp cho cô một căn nhà ở thành phố khác.”
“…”
“Nhưng… cô có đảm bảo Cố Diệp Uyển sẽ là một người mẹ kế yêu thương con riêng như con ruột không?”
Nói xong, Trần Niệm Lâm giơ tay lên: “Cho cô thời hạn ba ngày.”
Bóng người đàn ông đi xa, Tô Ý Hoan vẫn đứng im tại chỗ, trong lòng đang như giữa biển nổi giông bão.
Trần Niệm Lâm làm vậy là có ý gì?
Tại sao 5 năm trước không tiếc ép cô ly hôn để cưới Cố Diệp Uyển, 5 năm sau lại bất chấp Cố Diệp Uyển đang nằm đó, cương quyết đặt điều kiện với
cô.
Thực ra ngay từ lúc anh ta đưa ra điều kiện, Tô Ý Hoan đã biết mình chọn sự lựa chọn thứ mấy. Với sự thâm độc ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc
dịu dàng, thục nữ đó sao có thể đối xử tốt với con riêng, đặc biệt còn
là con riêng với vợ cũ.
Xem ra, bản thân cô không những không thể
lén lút mang Đậu Đậu trốn chạy, từ đó về sau bắt đầu cuộc đời bấp bênh
trôi nổi, mà còn phải vùi thân trong cuộc hôn nhân không tình yêu này
thêm một lần nữa, nhẫn nhịn từ giờ tới cuối đời.
Trần Niệm Lâm vừa trở về phòng mặc đồ, chuẩn bị lên đường đến doanh trại thì nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Trong điện thoại, Lục Cẩm Hoa giọng như sắp khóc:
“Cửu gia, cửu gia, Diệp Uyển… Diệp Uyển tỉnh rồi!”