Trước khi xuống xe, Lưu Hương gỡ hết dây trói trên người Tô Ý Hoan, sau đó
kéo cô đi thẳng vào trong hội quán, vừa đi còn không quên nói với cô:
“Nhị tiểu thư! Phu nhân sắp xếp cho cô một hỉ sự tốn rất nhiều công sức, cô
phải tuân theo ý nguyện của phu nhân đi! Nếu không hôm nay cô đừng mơ
tưởng rời khỏi nơi này!”
Thế
nhưng khi thấy ánh mắt sắc lạnh như dao găm của Tô Ý Hoan, bà ta lại
cười càng sung sướng hơn: “Cô nhìn tôi như thế làm gì? Yên tâm, thằng
cháu tôi chỉ tuổi hơi lớn chút thôi, nhưng nó là mẫu người thương vợ
điển hình. Cô đi theo nó, nó nhất định sẽ coi cô như báu vật mà nâng
niu. Tiểu thư bé của cô cũng đáng yêu thật, phải không?”
Đến cuối, Lưu Hương nói một câu chẳng liên quan đến mấy câu bên trên nhưng lại khiến Tô Ý Hoan lo lắng.
Đây là đang lôi con gái ra uy hiếp cô ư?
Vốn định nhân cơ hội bước vào hội quán nhiều người, vùng lên chạy thoát,
nhưng đến giờ nghe câu nói này Tô Ý Hoan lại chùn bước. Chỉ là mãi sau
này cô mới nhận ra sự lo lắng của mình thừa thãi, bố của con gái cô là
ai chứ?
Nghe lời Lưu Hương xong, Tô Ý Hoan chỉ biết cắn môi ngoan ngoãn bước vào trong.
Lúc này, ở phía bàn đặt trước đã có một người ngồi chờ sẵn, Tô Ý Hoan đánh giá từ trên xuống dưới rồi nhếch miệng cười.
Đúng là mối hôn sự ‘tốn rất nhiều công sức’.
Người đàn ông ngồi phía đối diện đầu cạo trọc, nước da sạm đen sần sùi, hai
má còn mờ mờ nhìn thấy vết rỗ. Bờ môi anh ta có vẻ do hút thuốc nhiều
nên tím tái, dày cộp, kết hợp với đôi mắt một mí xếch ngược thật khiến
người đối diện khó mà nghĩ tốt cho được.
Điều đáng sợ hơn nữa là anh ta vừa mới cạo râu gọn gàng, thế nhưng quên mất
chưa cắt lông mũi, mấy cọng thò ra khỏi lỗ mũi khiến Tô Ý Hoan nhíu mày
ngay lập tức.
Phía đối diện, Lưu Đức Hoa thấy Lưu Hương dẫn người tới, khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy ánh mắt anh ta đã sáng rực.
Thiên thần!
Anh ta sống tới từng này tuổi còn chưa thấy ai đẹp như cô gái này, nước da
trắng nõn nà, dáng người thon thả cần ngực có ngực, cần mông có mông,
đôi môi đỏ tuy đang bặm lại tỏ vẻ rất khó chịu nhưng vẫn chẳng thể làm
anh ta tụt hứng.
Mẹ nói đúng lắm, già Hương sẽ không bao giờ để thằng cháu trai này thiệt thòi.
Lưu Đức Hoa kích động vui mừng đứng bật dậy: “Em là nhị tiểu thư nhà họ Tô
hả? Anh là Lưu Đức Hoa, cháu già Lưu Hương. Anh nghe nói em muốn tìm một người đàn ông có thể chăm lo cho gia đình, toàn tâm toàn ý với em, vừa
hay, anh hoàn toàn phù hợp!”
Tô Ý Hoan chẳng nói năng gì, đến tay cũng không buồn đưa ra bắt, cô khoan thai ngồi lật giở menu để chọn đồ uống.
Ở khoảng cách gần chỉ ngăn nhau bởi cái bàn rộng gần 100cm như này, Lưu Đức Hoa mới nhìn rõ vẻ đẹp của Tô Ý Hoan.
Đẹp quá.
Từ lông mày đến đôi mi đều toát ra cảm giác ướt át, quyến rũ khiến anh ta bủn rủn chân tay, chỉ muốn lập tức động phòng!
Lúc này Tô Ý Hoan ngước mắt lên, chỉ một cái cũng đủ câu hồn đoạt vía.
“Tô Ý Hoan.” Cô lạnh lùng nhả ra ba chữ, sau đó đưa menu cho phục vụ đang đứng chờ: “Một ly latte nóng.”
Lưu Đức Hoa bị vẻ đẹp mê hoặc, chẳng thèm để sự lạnh nhạt của Tô Ý Hoan vào trong mắt, chờ phục vụ đi khỏi, liếc ra cửa thấy Lưu Hương đang đứng
dựa vào xe, sau đó vào thẳng chủ đề: “Anh chẳng có yêu cầu gì với em cả, chỉ cần sau khi cưới, hàng tháng em bảo nhà mẹ đẻ bắn tiền sang, mỗi
tháng sinh hoạt phí là ba mươi triệu thôi. Anh nghe nói em năm nay 23
tuổi, còn anh 35 tuổi, vậy là hơn em một giáp, thế nên cưới xong em phải mau sinh cho anh một thằng ** béo mẫm nhé!”
“…”
“Lúc rảnh rỗi anh hay thích ra ngoài uống rượu nhâm nhi trò chuyện với bạn
bè, em không được ngăn cản hay phàn nàn. À, mẹ anh già rồi, nên việc cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, giặt quần áo hàng ngày em cần lo liệu
hết, dù chúng ta ở nhà mẹ vợ thì vẫn phải làm, nếu em chê mệt thì xin mẹ em thuê giúp việc đến nhé.”
“…”
“Còn một việc nữa, anh ưa sạch sẽ nên khi anh về cần có sẵn nước nóng và quần áo sạch.”
“Cái anh này.” Tô Ý Hoan thực sự không đủ kiên nhẫn nghe anh ta lải nhải, cô chỉ vô cùng nhẹ nhàng lên tiếng:
“Tôi thấy anh có ý muốn tìm phú bà bao nuôi thì đúng hơn, xin lỗi nhé, tôi không có hứng cũng không đủ năng lực.”
“Cô!” Lưu Đức Hoa nghe ra lời châm biếm, lửa giận bừng lên, đập bàn chỉ thẳng vào mặt Tô Ý Hoan.
Mãi lâu sau, anh ta cố gắng nhẫn nhịn cơn giận, lại phô ra dáng vẻ ton hót
nịnh nọt: “Em Tô à, anh nói thật cho em biết, mối hôn sự này cả hai nhà
đã định đoạt xong rồi, anh phải nhắc em nhé, anh không phải người ôn hòa dễ dàng để em bắt nạt đâu…”
Đáy mắt anh ta thoáng qua một tia đắc ý, cứ chờ đến khi kết hôn xong, ván
đã đóng thuyền đi, ông đây sẽ dạy cho cô biết thế nào là ngoan ngoãn hầu chồng.
Nếu ương bướng không chịu thì… ông đây đánh!
Tô Ý Hoan nhếch miệng cười, chờ phục vụ đi tới đặt ly latte xuống, cô cầm
lấy rồi đứng lên, hất thẳng vào mặt Lưu Đức Hoa, hắn bị bỏng, lập tức
đau đớn hét lên một tiếng, the thé như lợn bị chọc tiết.
Tô Ý Hoan xoay người đi được vài bước, ai ngờ bị Lưu Đức Hoa túm tóc giật lại, khiến chân cô bị trẹo một cái đau điếng.
“Á!”
“Con khốn này, định chạy ư?”
Tô Ý Hoan bị đau, cô thừa cơ xoay người lại, cúi người, dùng tay đấm thẳng giữa háng người đàn ông rồi thừa cơ tay anh ta buông lỏng, chạy ra
hướng cửa. Lưu Đức Hoa bị đau, chật vật đuổi theo, mà Tô Ý Hoan bị
thương ở cổ chân nên cũng không tài nào chạy nổi.
Chỗ này còn là hội quán riêng tư nên ít nhân viên đứng chầu trực, tất cả nghe thấy tiếng hét mới nhao nhao xông ra nhìn.
Đúng lúc này, Tô Ý Hoan vì mải nhìn phía sau mà va phải một người.
“Cô Tô, sao cô lại ở đây?”
Tô Ý Hoan ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình trong lòng.