Đoan Mộc Hành do dự một chút lại hỏi:” Công phu ban nãy của huynh rất giống một người mà ta quen biết”
Tống Mạn Vũ không có thái độ gì mà để nam nhân nói tiếp, Đoan Mộc Hành giải
đáp:” Rất giống với đại thúc của ta, Đoan Mộc Trạch”, dù chỉ là một
chiêu đơn giản cao thủ nào cũng có thể làm được nhưng Đoan Mộc Hành vẫn
nhận ra sự tươnh đồng kia.
“ Ông ta vẫn còn sống” hắn nói. Đoan Mộc Hành nghe xong không khỏi mở to mắt:” Huynh biết ông ấy, ông ấy hiện đang ở đâu?”
“ Ông ta đang sống dưới vực của núi Thanh”
Đoan Mộc Hành lẩm nhẩm tên ngọn núi lại nhìn hắn hỏi:” Tại sao huynh lại
biết chuyện này, đại thúc ta đã mất tích hơn hai mươi năm”
“ Ta
được ông ấy cứu giúp trong một lần gặp nạn, sau đó ông ta dạy ta võ
công… Nếu ngươi muốn đến thăm thì cứ việc đến, nhưng ta nói trước để các ngươi khỏi kinh ngạc, ông ta đang cùng với nương tử của mình sống rất
hạnh phúc”
Đoan Mộc Hành trợn mắt không biết nên nói lời gì cho
phải, lúc còn nhỏ Đoan Mộc Hành đã gặp Đoan Mộc Trạch, ông ấy là kẻ lạnh lùng nghiêm khắc với người khác cũng như chính mình vì thế ông mới là
thiên tài võ thuật của Đoan Mộc gia. Đột nhiên vào hai mươi nắm trước
lại mất tích, rồi lại đùng một cái có nương tử, vẫn có chút khó tin
tưởng được.
Tin tức này rất quan trọng, Đoan Mộc Hành không có
thời gian để cảm thán liền chắp hai tay cảm tạ Tống Mạn Vũ:” Cảm tạ
huynh đã nói cho ta biết tin tức về đại thúc của ta, nếu có việc gì yêu
cầu có thể yêu cầu ta giúp sức tuyệt không chối từ miễn sao không trái
với lương tâm”
Tống Mạn Vũ ngẫm ngẫm lại nói:” Nếu đã như vậy quả thật ta có một chuyện cần ngươi giúp đỡ”
“ Là có chuyện gì huynh cứ nói”
“ Chính là…”
Đoạn đường trở về Diệp Gia lại khá yên lặng mà cứ nhìn hắn chằm
chằm, hắn cố nhớ lại xem mình đã làm gì cho y giận nhưng tổng kết lại là không có. Tống Mạn Vũ cũng nhìn lại y, hai người cứ thế nhìn nhau đến
khi về thuyền vào trong phòng. Hắn thở dài đưa tay che mắt y hỏi:” Em
không mỏi mắt sao?”
Người bị che mắt lắc đầu đáp lại, hắn đành kéo người lên thuyền trở về phòng rồi nghiêm túc hỏi:” Ta chẳng phải đã nói với em rồi sao? Nếu có chuyện phải nói cho ta biết, dù giận hay là
chuyện gì nếu không ta sẽ lo lắng”
Diệp Gia đưa tay lấy sợi dây
chuyền được giấu trong áo ra, đêm hôm qua chính hắn đã đeo lại cho y,
lần này dùng loại chỉ chắc chắn hơi sẽ không có trường hợp đứt giữa
chừng kia, y hỏi:” Mặt dây chuyền này huynh lấy nó từ đâu?”
“ Làm
sao vậy?” dường như hắn biết được y tại sao lại yên lặng. Hắn muốn nói
dối để y không lo lắng nhìn nhưng thấy ánh mắt của y hắn liền đổi ý, hắn đành phải kể lại:” Không nguy hiểm như em nghĩ. Trước kia vào mỗi dịp
đầu năm phụ hoàng đều mang ta cùng các huynh đệ đến chùa cầu nguyện
nhưng năm đó sau khi cầu nguyện xong trở về lại gặp phải thích khách. Ta bị tách ra khỏi đoàn người sau đó bị dồn đến bên vực, ta lúc đó không
có võ công như bây giờ nên đành nhảy xuống rồi đến đâu hay đến đó. Cũng
may sư phụ ta lúc đó đang gần ở đó đào thuốc cho sư mẫu nên cứu ta kịp
thời. Sau đó nữa ông thấy ta cùng ông có duyên nên dạy cho ta một ít
công phu… Mặt dây chuyền này chính là lúc ta luyện tập khinh công mà
phát hiện được”. Hắn lại không miêu tả đến vách núi đó dốc cỡ nào đỡ để y suy nghĩ nhiều, hắn cũng không phải ở dưới vực quá lâu mà tầm ba tháng
sau hắn liền trở về hoàng cung tự mình luyện tập, nếu có chỗ không hiểu
đành để ở đó sau khi có dịp bèn trở về thỉnh giáo sư phụ.
Diệp Gia biết hắn vẫn còn giấu mình nhưng hắn hiện tại an toàn, như vậy là được
rồi. Tống Mạn Vũ khẽ cười nhéo má y hỏi:” Sao lại nhạy cảm như vậy? Tính lười của em ở đâu rồi?”
“ Với huynh thì khác” y lẩm bẩm.
Hắn kéo mặt y đến cạnh mình hôn lên môi của y rồi buông ra rồi để người dựa vào mình, hai người yên tĩnh ngồi cạnh nhau, lâu lâu thuyền lại nhấp
nhô lại không cản trở không khí yên bình giữa hai người.
Thuyền
hàng không ở lại lâu mà nhanh chóng trở về, hoàng hôn gần buông thuyền
cũng nhổ neo rời đi. Trăng hôm nay đặc biệt tròn lại đặc biệt sáng, Diệp Gia vui vẻ đến phòng của Giang Thanh rủ người ra ngoài thuyền ngắm
trăng. Giang Thanh cảm thấy trong phòng cũng nhàm chán đành cùng y lên
phía trước.
Y ngắm nhìn cảnh đêm phía trên cao lại quay sang hỏi Giang Thanh:” Huynh có cảm thấy nó thiếu thiếu gì không?”