“ Các thế hệ huynh đệ phía sau ta lần lượt chết từ trong bụng hoặc
chỉ sinh ra được vài tháng đã qua đời không rõ nguyên nhân…”, nhưng có
một trường hợp ngoại lệ. Một cung nữ được Tống Nhậm thị tẩm một đêm liền trở thành Mĩ Nhân, Trần quý phi cũng không lạ gì tính tình của Tống
Nhậm nên chỉ gọi người đến răng dạy liền bỏ qua. Sau khi biết mình có
thai cung nữ đó liền giấu diếm không cho ai biết, đến khi sinh hạ Trần
quý phi mới biết tin liền tìm cách giết chết đứa bé. Tình mẫu tử thiên
liêng không cho phép nhi tử của mình gặp chuyện bà bèn dùng hết số trang sức mua chuộc binh lính canh gác rồi căn dặn cung nữ mang nhi tử của bà rời đi.
Bà sau khi sinh xong sức khỏe cũng yếu đi không bao lâu
liền qua đời, đứa trẻ được nha hoàn mang ra khỏi hoàng cung, nha hoàn
này là tỷ muội trước kia của mẫu thân Giang Thanh còn nhận ơn cứu giúp
khi bị ức hiếp nên quyết tâm nuôi lớn đứa trẻ. Cơ duyên sau nha hoàn gặp được một nam nhân vừa nhìn đã yêu cưới làm phu nhân, người đó là một
thương nhân mới bắt đầu khởi nghiệp đến bây giờ trở thành thương nhân
giàu có. Giang Thanh may mắn được cả hai yêu quý, người thương nhân kia
cả đời cũng không có con nên giao hết toàn bộ tài sản cho Giang Thanh…
Nên mọi chuyện mới có ngày hôm này…
Diệp Gia nghe xong không khỏi cảm thán, hắn xoa đầu y nói:” Em sắp được người khác gọi là hoàng tẩu rồi”
“… Không cần vậy đâu” y lẩm bẩm.
“ Được rồi, chúng ta ra ngoài dùng bữa nào” y chính là bị hắn mang đi một cách chớp nhoáng, với cả Tiểu Cẩn cũng không đi theo nên thành ra chỉ
có hai người cùng sinh hoạt rất giống cùng nhau bỏ trốn. Buổi chiều đó
hai người cùng nhau dạo quanh Thủy Châu, đến tối lại trở về khách điếm
tắm rửa ngủ nghỉ.
Trời đêm bên ngoài có chút lạnh, nhất là còn gần sông lớn nên thường xuyên có gió thổi vào. Đêm nay không phải giữa
tháng trăng trên cao vẫn là hình trăng khuyết, nhưng chỉ sau vài ngày
nữa thôi mặt trăng sẽ đầy đặn. Tống Mạn Vũ dỗ người ngủ xong liền cẩn
thận mở cửa sổ tự mình nhảy ra ngoài cũng không quên đóng cửa lại rồi
đứng trên nóc của khách điếm. Ở đó đã có người đợi sẵn.
“ Ân thiếu hiệp” hắn gọi tên hắc y nhân đang đứng trước mặt.
Ân Tinh Kỳ mặt mày lạnh lùng đánh giá hắn, giọng nói cũng lãnh đạm không
kém:” Rốt cuộc ngươi muốn gì?”. Ban sáng Ân Tinh Kỳ đến gặp Giang Thanh
thì thấy hai người hắn cùng y, lại nghe Giang Thanh nói về chuyện làm ăn lần này anh không khỏi nghi ngờ ý đồ của hai người không đơn giản như
vậy. Anh muốn cẩn thận điều tra thì đã bị người phát hiện, Ân Tinh Kỳ
cũng không dây dưa trực tiếp hiện ra gặp hắn.
“ Ta chỉ muốn đến lấy lại vật mà Ân thiếu hiệp đã đánh cắp” hắn
cũng không vì thái độ của người này mà tức giận, vẫn nhàn nhạt nói.
Mí mắt của Ân Tinh Kỳ khẽ nhúc nhích, anh nói:” Không biết ngươi muốn nói gì”
“ Vậy để ta nhắc một chút, hơn mười ngày trước Ân thiếu hiệp có đến thăm
hoàng cung, lại tiện tay cầm lấy một thứ quan trọng… Ai không biết Ân
thiếu hiệp võ công hơn người chỉ cần không để người khác phát hiện thì
thật sự không một ai biết được, lại còn có sở thích thu thập những thứ
xinh đẹp. Nhưng vật thiếu hiệp mang đi rất quan trọng với chúng ta, ta
đến chỉ là muốn nhờ ngươi trả lại” hắn không rõ vui giận trình bày ý
kiến của mình.
Ân Tinh Kỳ không chút lung lay, cũng không phải có
người không biết vật một khi vào tay anh thì lấy lại đặc biệt khó. Hắn
đương nhiên biết được tính cách của người này, hắn nói tiếp:” Không phải ta không nhắc nhở, rất có khả năng một khi thiếu hiệp mang đi tặng
Giang công tử vật đó sẽ bị từ chối, thậm chí còn bảo ngươi mang trở lại”
“ Ngươi điều tra chúng ta?!” giọng nói của Ân Tinh Kỳ càng thêm lạnh,
người này chỉ mới gặp có một ngày đã biết danh tính của anh, còn có cả
mối quan hệ của anh cùng Giang Thanh. Thông tin về người trước mắt vẫn
còn rất ít, hai bên đã thấy rõ sự chênh lệch, nếu Ân Tinh Kỳ không biết
xem xét tình huống trước mặt mà động thủ thì rất có thể sẽ bị đám người
ẩn núp quanh đây đánh hạ. Không phải Ân Tinh Kỳ võ công không cao cường
nhưng vẫn cần phải cảnh giác, những người này không phải là hạng tầm
thường.
Hắn nhún vai:” Không hẳn là ta điều tra các ngươi… Có điều ta biết được thiếu hiệp đang cần một chất xúc tác cho tình cảm với
Giang công tử, nếu được ta có thể giúp sức một tay”
Ân Tinh Kỳ vẫn không mấy tin tưởng hắn, anh lạnh lùng buông ra một câu:” Để ta suy
nghĩ lại”, rồi tự mình rời đi. Hắn nhìn người dùng khinh công đi phía xa kia không khỏi tán thưởng, kinh công thật tốt quả không hổ danh thần
thâu.
Trở về phòng, hắn lại lặng lẽ dùng nội công làm ấm cơ thể
rồi cẩn thận trở về giường. Nhận thấy hắn đến gần Diệp Gia theo thói
quen nhích lại gần hắn, hắn cũng thuận tay ôm người vào trong lòng rồi
cùng nhau thiếp đi.