Trạch Chi Bảo hoàn thành công việc ở công ty, sau đó không cần tài xế mà tự lái xe về nhà. Công việc của cậu cực kì bận bịu, tuy chỉ mới vào
công ty làm có nửa năm nhưng năng lực được ba lớn hun đúc bấy lâu nay
tất nhiên không thể xem thường được rồi.
Trạch Chi Bảo cũng không
có ý giấu diếm thân phận Thiếu gia Trạch gia của mình. Cậu có năng lực,
không sợ kẻ nào nói ra nói vào dựa vào gia đình để đi lên. Năng lực và
trình độ của cậu đủ sức đập tan hoài nghi đó.
Chiếc xe ô tô đen
sang trọng dừng trước cửa một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô. Từ khi nghỉ hưu,
Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ đã chuyển tới đây sống. Một căn nhà nho
nhỏ, thêm mảnh vườn trồng ít hoa hồng, cuộc sống bình dị tuổi xế chiều
của hai người thật sự khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Trạch Đường Xuyên tuổi ngoài sáu mươi, nhưng thân thể vẫn dẻo dai khoẻ mạnh. Gương
mặt ngăm ngăm toát lên vẻ nghiêm túc, một chân tuy hơi tập tễnh nhưng
vẫn rất khoẻ, ông đi băng băng trong vườn.
Trạch Chi Bảo đẩy cửa bước vào nhà thì đã thấy ba lớn của mình đang tưới hoa. Cậu nhíu mày.
“Ba, ba nhỏ đâu rồi? Sao hôm nay ba lại tưới hoa vậy?”
Chuyện hoa hoa cỏ cỏ này trước giờ đều là ba nhỏ làm. Từ khi Trạch Chi Bảo có
kí ức, đều là hình ảnh mỗi sớm mai theo chân ba nhỏ ra vườn tưới hoa.
Ánh mặt trời sáng rọi cả người ba ba, lấp lánh ánh sáng. Đó đã trở thành những kí ức đẹp đẽ nhất đời của cậu.
“Ba nhỏ con sáng nay hơi cảm, ba đã bắt em ấy nằm nghỉ ngơi rồi. Con vào với ba đi.”
“Vâng ạ.”
Trạch Chi Bảo nghe là ba nhỏ cảm lập tức ba chân bốn cẳng đi vào trong phòng. Ba nhỏ sức khỏe khá yếu ớt, sau trận ốm năm ngoái người càng dễ bệnh
hơn.
“Ba nhỏ…”
Hạ Chi Nhạ nghe thấy tiếng con trai mình liền quay đầu nhìn ra ngoài. Quả nhiên Trạch Chi Bảo đanhg đứng đó nhíu mày
nhìn anh. Hai mày dán chặt lại với nhau, biểu thị chủ nhân của nó đang
rất không vui.
Nhạ Nhạ cười. Ông biết A Bảo thấy ông ốm còn cố vẽ
tranh thì tức giận, nhưng tự dưng linh cảm đến nhanh làm ông không ngăn
nổi cảm xúc a.
“Ba, sao ba không nghỉ ngơi đi ạ? Con nghe ba lớn nói tối qua ba phát sốt đúng không?”
Trạch Chi Bảo cố điều chỉnh lại cảm xúc, nhoẻn miệng cười với ba mình. Nhạ
Nhạ càng có tuổi dàng thêm nhân hậu hiền hoà, khoé mắt tuy có nếp nhăn
nhưng không làm mất đi nét đẹp của ông.
Trạch Chi Bảo thường nói
rằng sau này kiếm người yêu sẽ kiếm người giống ba nhỏ vậy. Được sống
trong một gia đình hạnh phúc, có ba nhỏ yêu thương, ba lớn nghiêm khắc
dạy dỗ nên người. Đối với Trạch Chi Bảo đã là may mắn cùng hạnh phúc lớn nhất đời rồi.
Nhạ Nhạ nhìn thấy con mình ngẩn người thì khẽ vuốt
ve đầu cậu. Hạ Chi Nhạ nuôi con hai mấy năm, có gia đình hạnh phúc. Nhìn lại quá khứ một lần nữa lại cảm thán bản thân quá may mắn và kiên
cường.
“Công việc bận rộn lắm hả con? Con có mệt không?”
Trạch Chi Bảo lắc đầu. Khối lượng công việc cậu đang xử lý vẫn chưa là gì so
với ba lớn cả. Trạch thị vốn dĩ nhiều ngành nghề lĩnh vực, nếu không
phải ba lớn tạo dựng nền tảng tốt từ bé cho cậu thì quả thực bây giờ cậu vẫn rất chật vật đây.
Khác với Trạch Đường Xuyên, Hạ Chi Nhạ lại
không đặt quá nhiều kì vọng vào con trai mình. Chỉ cần A Bảo cảm thấy
vui vẻ, cậu vũng sẽ vui theo. Nhưng Trạch thị sản nghiệp to lớn, không
thể không có người quản lý.
Trạch Chi Bảo thừa hưởng sự giáo dục
của ba lớn mình nên mang dã tâm cực kì to lớn. Cậu phải cố gắng phát
triển Trạch thị hơn cả những gì ba mình đã làm.
“Con không mệt. Chỉ là con nhớ hai ba mà thôi.”
Trạch Chi Bảo nhỏ giọng nói, lời nói mang chút âm hưởng làm nũng. Cậu cũng
biết là mình lớn rồi, nhưng trong mắt ba nhỏ cậu vẫn chỉ là con nít mà
thôi. Thế thì cậu nguyện làm đứa trẻ con của ba nhỏ vậy.
Quả nhiên điều này đổi lại được nụ cười hiền từ của Nhạ Nhạ.
“Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng với ba nhỏ con thế hả?”
Trạch Đường Xuyên tưới hoa xong rồi thì đi vào nhà, bắt gặp cảnh này hắn lại
có chút ganh tỵ. Quả nhiên vẫn là yêu con trai hơn, lần trước hắn đòi
tựa đầu vào gối em ấy thì bị từ chối. Xem ra phải tìm cách tống cổ thằng bé này ra đường mới được, tốt nhất là kiếm cho nó ai đó mà làm nũng đi. Đừng có suốt ngày tìm vợ hắn như thế.
Trạch Chi Bảo nhìn ba mình
liếc qua đây liền biết ba lớn đang tỏ vẻ ghét bỏ mình rồi. Sao trên đời
này lại có ông bố suốt ngày muốn đá đít con mình đi như thế chứ? Cậu
thật đáng thương mà.
Trên bàn cơm, quả nhiên Trạch Đường Xuyên liền hỏi chuyện yêu đương của con trai mình.
“Con vẫn chưa có cô nào hay anh chàng nào à?”
Trạch Đường Xuyên hỏi tỉnh như ruồi khiến Trạch Chi Bảo nghẹn một họng cơm.
Ba lớn cũng thật là. Thấy cậu làm nũng với ba nhỏ một chút thôi mà đã
muốn tống cổ cậu đi như vậy.
“Vẫn chưa ạ. Con bây giờ phải tập trung vào công việc chứ.”
Nhạ Nhạ cũng cực kì hứng thú với chủ đề này. Cậu cũng tò mò chuyện con trai mình thích ai. Dù sao, mấy chục năm qua, A Bảo chưa giới thiệu ai với
hai người họ cả.
Hạ Chi Nhạ biết con trai quan trọng sự nghiệp, nhưng nhìn thằng bé lẻ bóng một mình cậu cũng có nhiều lo lắng.
“A Bảo, nếu con gặp người thích hợp thì cứ tiến tới. Hai ba đều không quan tâm gia thế, chỉ cần bản thân trong sạch là được.”
Trạch Đường Xuyên nghiêm giọng dạy dỗ con. Nhưng vào trong tai của A Bảo lại
là một ý nghĩa khác. Ý chính là con mau kiếm người yêu, đi chơi đi, đi
hẹn hò đi, để không gian riêng tư cho hai ông ba già của con.
Trạch Chi Bảo thầm nghĩ ba lớn mình càng có tuổi càng bám vợ, nhìn kìa đến đồ ăn cũng để ba nhỏ gắp cho. Nhưng mà, cậu lại cực kì hâm mộ tình cảm của hai người. Cứ bình bình đạm đạm qua năm dài tháng rộng, tình cảm càng
thêm sâu sắc.
Trạch Chi Bảo lớn lên trong sự hun đúc ấm áp đó nên
cũng mong có một tình cảm đơn sơ như vậy. Chỉ tiếc là chưa có ai làm
trái tim cậu rung động a. Ba lớn muốn đuổi cậu đi cũng khó đó.
Buổi chiều, Trạch Chi Bảo lại đến công ty, thấy xe cậu đi xa, Trạch Đường
Xuyên lúc này mới vui vẻ vẫy tay. Ba ba cũng thật là, con trai lúc nào
cũng tranh thủ về thăm ba mà ba lại đối xử với con như thế đấy.
Trạch Chi Bảo nhìn qua gương chiếu hậu, thấy ba lớn đang nắm tay ba nhỏ đi
vào trong nhà, cậu liền mỉm cười. Trái tim của con người đôi khi ích kỉ
lắm, chỉ đủ để chứa một người thôi. Một người có thể lấp đầy khoảng
trống cả đời.
Trạch Chi Bảo khẽ huýt sáo, cậu thấy hai ông ba già
của mình yêu đương nên bất tri bất giác cũng thèm yêu. Cậu từng nghe ba
lớn nói rồi. Yêu sẽ làm con người hạnh phúc với những điều khó tả, đó
chính là thứ thuốc nghiện làm con người ta không bao giờ dứt ra được cả. Điều này khiến cậu thật sự tò mò.
Xem ra, nên đi tìm tình yêu của bản thân mình mà thôi.
Ánh nắng chiều vàng nhẹ, như trải một tấm lụa vàng mỏng trong vườn hoa xinh đẹp.
Trạch Đường Xuyên vừa chống gậy đi dạo vừa nắm chặt tay người bạn đời của
mình. Bàn tay này hắn đã nắm chặt cũng suýt xoát 30 năm rồi. Từ ngày đôi tay ấy còn trắng xinh thon thả cho đến khi đã có vài vết chai, da cũng
nhăn nheo, nhưng tất cả đều là của riêng hắn cả.
“Đường Xuyên à,….”
Nhạ Nhạ bất giác kêu tên anh, đợi anh nhìn qua thì lại mỉm cười không nói
gì. Cũng không phải cậu có điều gì muốn nói, chỉ đơn giản là cậu muốn
gọi tên người mình yêu. Người mà cậu đã yêu suốt cả cuộc đời.
Tình yêu của hai người ngọt ngào ấm áp có mà đau đớn cãi vả cũng có, tất cả
những cung cảm xúc yêu nhau hai người đều đã trải qua đủ cả. Nhưng đến
cuối cùng, vẫn là nắm tay nhau đi đến bên kia sườn núi của đời người.
Có người rời đi cũng có người ở lại, cũng có người không còn ở trên nhân
gian, nhưng Trạch Đường Xuyên vẫn có Hạ Chi Nhạ làm bạn bên đời, như thế chẳng phải quá đủ rồi hay sao.
Hai bàn tay đan vào nhau đi dưới
ánh nắng mặt trời buổi xế chiều, thầm thì gọi tên nhau, trái tim cũng
hoà với nhau thành một nhịp đập.
Hai người đã qua rồi giai đoạn
nói với nhau những lời yêu nồng cháy, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng đủ hiểu đối phương đặt bản thân nơi đầu tim mà yêu thương
trân quý.
“Nhạ Nhạ à…”
“Anh Đường Xuyên….”
Cũng lâu rồi em nhỉ, chúng ta bên nhau cũng thật lâu rồi.
Năm rộng tháng dài, đời này có nhau, vĩnh viễn có nhau.