Sau mấy cái bánh khoai lang của tiệm Hoa Hoa thì mối quan hệ của Trạch
Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ có chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều. Trạch Đường
Xuyên cũng bớt đi vẻ u ám, càng tăng thêm vẻ thành thục của nam nhân
thành đạt, đối xử với “chàng vợ” của mình cũng bớt lạnh nhạt đi. Điển
hình là việc đến giờ cơm sẽ tự mình ra khỏi phòng mà không cần mời. Điều này khiến dì Thẩm cảm thấy rất vui lòng.
Quả nhiên lão gia tử vẫn nói đúng a, có người bên cạnh bầu bạn sẽ khiến tâm trạng tốt hơn nhiều.
Hôm nay có người từ tiệm âu phục đến may đo cho hai người lễ phục, chuẩn bị tham gia lễ mừng thọ của lão gia tử. Trạch Hùng năm nay đã bảy mươi.
Tiệc mừng thọ này chính là diễn ra lớn nhất trong mấy năm gần đây, cũng
là dịp để Trạch Đường Xuyên ra mắt nửa kia của mình.
Hắn biết có
rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào đây. Có người sẽ chế nhạo hắn
lấy một cậu con trai, có người cười cợt nhưng cậu ngu ngốc nhưng Trạch
Đường Xuyên không quan tâm đến điều đó mấy. Hắn thành công, nắm vững
Trạch gia trong tay không cần nhờ bất kì ai cả, chính bản thân hắn sẽ
đạt được điều đó.
Hạ Chi Nhạ đứng im giơ hai tay cho người ta đo
lễ phục. Cậu thậm chí còn nín thở hóp bụng vào, bắt chước mấy dì trên
phim nữa. Trạch Đường Xuyên sợ cậu khó chịu lập tức khuyên nhủ.
“Đừng nín thở, bụng cậu nhỏ lắm. Nín thở sẽ khiến đồ bị chật, không đẹp đâu.”
“Thật không?”
“Thật….”
Một lời chắc chắn như đinh đóng cột. Bất quá, Trạch Đường Xuyên không biết
tuy Hạ Chi Nhạ chân tay gầy gò nhưng bụng lại có bé mỡ nhỏ mềm mềm do
dạo này ăn uống nhiều quá. Bình thường cậu mặc đồ rộng thùng thình nên
nhìn không ra a.
“Trạch Đường Xuyên cậu thế mà cũng biết lo lắng cho người khác quá nhỉ?”
Vi Đàm Dữ vừa đo vừa cười. Là anh trai của Vi Tiếu Anh nên anh cũng có
chút quen biết với Trạch Đường Xuyên. Chỉ là, tên này vẫn như cũ không
nể mặt a. Bộ dáng lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, chỉ là
thi thoảng có liếc nhìn qua mà thôi.
Trạch Đường Xuyên không nhiều lời nhưng Hạ Chi Nhạ lại ngược lại. Cậu nói
chuyện với Đàm Dữ rất hợp gu. Hai người nói đủ chuyện trên trời dưới
đất. Cậu nói món nào thì Đàm Dữ cũng từng ăn cả nên cậu siêu siêu hâm mộ anh ta.
Trạch Đường Xuyên ngồi bên cạnh liếc nhìn qua. Mấy món
bình thường muốn ăn thì mua, có gì đâu mà ganh tị chứ. Đúng là vẫn còn
trẻ con mà.
Đàm Dữ thấy vẻ mặt Trạch Đường Xuyên không vui lắm
thì cười thầm trong bụng. Tên mặt than cứng đầu này cuối cùng cũng có kẻ trị được rồi.
Trong bữa cơm trưa, Hạ Chi Nhạ vẫn chưa phát giác
được sự lạ lùng của người đối diện mình, vẫn vui vẻ ăn bốn bát cơm đầy
lại còn khen lấy khen để Vi Đàm Dữ là vua ẩm thực, hiểu biết, bla bla….
Đường Xuyên khoé miệng run rẩy, cố ngăn bản thân bốc hoả chất vấn cậu. Một
lúc lâu thấy hắn không đáp trả thì Hạ Chi Nhạ cũng dừng đũa, ngây ngốc
hỏi.
“Trạch tiên sinh, sao người xụ mặt thế? Đồ ăn hôm nay không ngon à?”
Bát cơm của Trạch Đường Xuyên không vơi đi bao nhiêu trong khi Hạ Chi Nhạ đã chuẩn bị ăn chén thứ năm rồi.
“Cậu gọi Vi Đàm Dữ là gì?”
“Là Đàm Dữ đại ca. Lúc nãy anh ấy bảo tôi gọi thế.”
Thế mà lại gọi mình là Trạch tiên sinh. Nghe có hợp lý không cơ chứ.
“Nhưng tôi với cậu so ra thì thân thiết hơn mà?”
Nếu là người bình thường nghe đến đây có thể đã hiểu vấn đề rồi nhưng Hạ
Chi Nhạ đầu óc không nhanh nhạy cho lắm. Cậu miệng thì nhai thức ăn, não nghĩ mãi không ra ý định của Trạch tiên sinh.
Thấy Hạ Chi Nhạ
mãi mà suy nghĩ không ra, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại, Trạch Đường Xuyên thở dài. Hắn so đo chi với người không suy nghĩ nhiều được như cậu chứ. Nhưng àm trong lòng tức giận nên anh liền bỏ đũa đi thẳng vào phòng, bỏ mình Hạ Chi Nhạ còn chưa ăn hết bát cơm trố mắt nhìn theo bóng lưng
anh.
————————————————————-
Cạch…
Trạch Đường Xuyên nhìn tài liệu thư kí đưa liền để mạnh xuống bàn, nhìn các giám đốc chi nhánh qua màn hình.
“Tình hình doanh thu của quý này so với quý trước vẫn như vậy trong khi đã
vào mùa mua sắm trọng điểm. Vậy mà các ông lại nói với tôi đây là kết
quả tốt đó sao? Các ông đang đùa tôi đó à?”
Các giám đốc mồ hôi
đầy đầu. Cách một màn hình cũng cảm thấy được lửa giận ngùn ngụt của
tổng giám đốc. Nếu gặp mặt trực tiếp chắc sẽ bị mắng cho máu chó đầy đầu quá.
Thư kí Trương đứng bên cạnh cũng cảm thấy tâm trạng tổng
tài nhà mình tệ hơn bình thường. Mày cau lại, ánh mắt mệt mỏi lại có
phần thất vọng. Tay lật tài liệu một cách mạnh bạo. Anh đẩy gọng kính
vàng, phân vân có nên nói cho Trạch Đường Xuyên chuyện bên ngoài hay
không.
“Thư kí Trương, tài liệu này đem về cho họ làm lại. Nếu
trong ngày mai không nộp được kế hoạch hoàn chỉnh cho tôi thì tốt nhất
là tự mình xem lại đi. Công ty không nuôi không mấy người được.”
Các giám đốc chi nhánh lần lượt cúi đầu xin lỗi. Haiz, tâm trạng Tổng giám thật sự thất thường quá đi.
“Thưa Tổng giám đốc, tôi lúc nãy trước khi vào phòng có thấy…”
Trạch Đường Xuyên thấy thư kí Trương ngập ngừng liền ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Khụ… tôi thấy, cậu Hạ ngồi trước cửa Thư phòng, bộ dáng nhìn có vẻ tủi thân lắm. Không biết là có chuyện gì xảy ra.”
“Sao cậu không nói sớm?”
Đường Xuyên lập tức vớ lấy cây gậy chống, bước tập tễnh ra ngoài. Chỉ thấy Hạ Chi Nhạ ngồi bệch bên cánh cửa, tay vẽ vòng tròn dưới đất, bộ dáng héo
úa tiu nghỉu vô cùng.
Thấy Trạch Đường Xuyên xuất hiện, vẻ buồn bã của cậu lập tức biến mất, thay vào đó là dáng vẻ hớn hở nhuận sắc.
“Trạch tiên sinh, anh xong việc rồi sao?”
Đứng trước sự nhiệt tình của cậu, Trạch Đường Xuyên hơi lóng ngóng tay chân
không biết phản ứng ra sao. Thư kí Trương hiểu ý nên đã tránh đi từ
trước.
“Sao cậu ngồi ở đây chờ mà không về phòng đi?”
Hạ Chi Nhạ ngượng ngùng, hai má đỏ hây hây, lại tiếp tục cấu xé vạt áo của mình.
“Tôi ở đây đợi. Tôi không biết ngài giận tôi cái gì. Ngài nói đi tôi sẽ sửa. Ngài đừng tức giận rồi bỏ bữa, không tốt cho sức khỏe chút nào.”
Trạch Đường Xuyên nghe thế liền cảm thấy bản thân hẹp hòi quá chừng. Mình
giận cậu vô cớ mà cậu lại quan tâm sức khoẻ mình, rốt cuộc bản thân hắn
suy nghĩ cái gì vậy chứ.
Trạch Đường Xuyên gãi gãi đầu. Đôi môi mỏng mím chặt, cuối cùng an ủi Hạ Chi Nhạ.
“Không phải do cậu, chỉ là tôi cảm thấy chúng ta thân thiết hơn Đàm Dữ mà cậu lại xưng hô xa lạ như vậy. Nên…”
Hạ Chi Nhạ cười tươi, hoá ra là như vậy. Cậu hiểu rồi a. Nếu là chuyện này thì dễ giải quyết quá rồi còn gì. Cậu sợ bản thân mình gây ra lầm lỗi
gì đó khiến Trạch tiên sinh ghét bỏ. Cảm giác bị bỏ rơi, không tốt chút
nào.
“Nếu vậy, từ nay tôi gọi ngài là Đường Xuyên được không? Ngài gọi tôi là Chi Nhạ hay Nhạ Nhạ cũng được.”
Gọi là Nhạ Nhạ vậy là thân thiết hơn tên Đàm Dữ đó rồi đúng không. Trạch Đường Xuyên rất hài lòng với cách xưng hô này.
“Được, Nhạ Nhạ.”
“Được… Đường Xuyên. Lúc nãy anh ăn ít, Nhạ Nhạ có nói dì Thẩm nấu cho anh bát cháo lót dạ. Anh xuống bếp ăn nhé.”
Nói rồi, cậu trai đỡ lấy Trạch Đường Xuyên, dìu hắn xuống bếp. Nếu là bình
thường, Trạch Đường Xuyên sẽ tỏ ra ghét bỏ. Hắn không muốn ai đỡ hăn hay gì cả. Nhưng bây giờ hắn lại tỏ vẻ rất hưởng thụ.
Nếu có Vi Tiếu Anh ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ hừ lạnh. Đúng là phân biệt đối xử mà.