Hạ Chi Nhạ và Mạc Tinh Nhi bận bịu trong bếp, Dịch Phàm cũng kiếm cớ
chạy đi mua thêm đồ uống. Giữa phòng khách chỉ còn Vi Tiếu Anh ngồi giữa Trạch Đường Xuyên và Vi Đàm Dữ. Không ai nói với ai câu nào. Cuối cùng
cũng alf Vi Tiếu Anh nhanh nhảu mở miệng trước.
“Ha ha ha… anh họ, anh cũng quen Nhạ Nhạ sao?”
Nếu hắn nhớ không lầm, anh họ chỉ gặp Nhạ Nhạ một lần duy nhất may lễ phục
đi mừng thọ Trạch lão gia tử. Sau này cũng không hề nghe anh ấy nhắc đến cậu nữa.
“Lần trước anh có đến Hoàn Thiên đặt thiết kế lại tiệm
may cho mình. Tình cờ gặp Nhạ Nhạ. Cả hai nói chuyện cũng hợp nên làm
bạn đến tận bây giờ.”
Ha. Hợp gu… Dù rất ít tiế xúc qua nhưng
Trạch Đường Xuyên biết Vi Đàm Dữ này trong giới nổi tiếng miệng ngọt,
rất dễ bắt chuyện với người khác. Tự dưng một mối bất an xộc thẳng lên
não bộ của hắn. Bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt trong túi quần.
Thâm tâm Trạch Đường Xuyên đang nhắc nhở bản thân phải cảnh giác kẻ
trước mặt.
Vi Đàm Dữ vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, không hề tỏ ra
suồng sã thất lễ. Đối với Hạ Chi Nhạ cũng rất lịch sự, không gần gũi quá mức cũng không quá xa lạ. Nhìn hai người nói chuyện với nhau khiến
Trạch Đường Xuyên tức muốn nổ phổi.
Nhưng bỗng dưng hắn phát
hiện, cuộc trò chuyện của hai người khiến hắn không chen vào được. Hắn
vốn dĩ là chồng của Nhạ Nhạ, phải là người quen thuộc với cậu nhất.
Nhưng cuối cùng lại không hiểu cậu bằng một người dưng. Điều này khiến
hắn khó chịu và tự trách rất nhiều.
Anh Đường Xuyên, anh có chỗ nào khó chịu sao? Mặt anh xanh lắm.”
Hạ Chi Nhạ thấy mặt người đối diện hơi tái đi lập tức lo lắng hỏi thăm.
“Anh không sao, chỉ là cảm thấy hơi lạnh bụng chút thôi.”
“Anh chờ em chút.”
Vừa nghe thấy Trạch Đường Xuyên lạnh bụng, Hạ Chi Nhạ liền nhanh nhanh
chóng chóng chạy vào bếp pha một ly nước gừng nóng cho anh. Độ nóng vừa
phải, độ ngọt vừa phải. Thế nào cũng là một ly nước gừng hợp tiêu chuẩn
của anh cả.
Mọi người xung quanh đều hiểu. Dù cho Hạ Chi Nhạ có
mất trí nhớ nhưng những sở thích, thói quen của anh đã ăn sâu vào tiềm
thức của cậu rồi. Dù cho cậu không biết vì sao nhưng vẫn sẽ vô thức làm
những việc đó.
Trên xe trở về căn hộ của mình, Trạch Đường Xuyên
gõ ngón tay lên gậy chống. Trong lòng hắn vẫn rất trăn trở về mối quan
hệ giữa Nhạ Nhạ và Vi Đàm Dữ. Hắn thừa nhận hắn sợ, sợ nhân lúc hắn
không ở bên cậu, Vi Đàm Dữ sẽ thu hút cậu ấy. Rồi Nhạ Nhạ sẽ quên mất
hắn.
“Thư kí Trương, dừng lại một chút.”
Trạch Đường Xuyên chống gậy đến quán trà sữa quen thuộc, như thói quen gọi hai ly trà sữa khoai môn. Thu ngân thấy là khách quen liền tươi cười hỏi thăm.
“Lâu lắm rồi mới thấy ngài quay lại. Hửm, vị kia đâu rồi ạ?”
Ngày nào cứ đúng 6h 30p, chiếc xe điện đỏ sẽ thắng lại cái kít trước quán
trà sữa của họ. Cậu trai trắng bóc hơi lùn lùn sẽ lon ton chạy vào order hai ly, người đàn ông nghiêm túc thì ngồi trên xe chờ. Ròng rã bất chấp nắng mưa từ lúc quán trà sữa từ một cái xe đẩy nhỏ đến khi chủ quán mở
được chiếc tiệm xinh xắn.
“Em ấy…. Em ấy hôm nay có việc.”
Đúng vậy, em ấy có việc đi xa. Trạch Đường Xuyên không hiểu sao bản thân
mình lại dùng một lời nói dối che đậy đi những góc khuất xấu xí của bản
thân. Để đến cuối cùng, bản thân lại phải hối hận về những lời nói dối
ấy. Chứng sợ ô tô của hắn đã giảm bớt rất nhiều nhưng lúc này hắn lại
thèm cảm giác được ngồi phía sau xe máy của cậu mỗi khi tan ca.
Trên bàn làm việc trong thư phòng đặt hai ly trà sữa. Một ly đã cạn thấy đáy, một ly đá đã tan ra nhưng vẫn còn đầy nguyên.
Trạch Đường Xuyên nhìn tấm hình của Hạ Chi Nhạ được rửa ra đặt trên bàn làm
việc. Nụ cười em ấy vẫn đẹp như ngày nào nhưng đến hôm nay hắn lại không còn nắm giữ nữa.
————————————————————-
“Xong rồi. Cuối cùng cũng xong. Ngủ ngon được rồi.”
Hạ Chi Nhạ sau khi hoàn thành bản vẽ giao cho khách thì vươn vai ngáp dài. Vì nó mà cậu không thể ngủ ngon mấy đêm rồi. Mở cánh cửa sổ đón lấy
từng hạt mưa to tưới mát tâm hồn, Hạ Chi Nhạ cảm thấy thoải mái vô cùng. Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen đậu dưới tầng thu hút sự chú ý của cậu.
Chiếc xe đen màu sắc đơn điệu, kiểu dáng cũng thầm thường nhưng không hiểu
sao Hạ Chi Nhạ lại cảm thấy rất quen thuộc. Tựa như cậu đã ngồi trên đó.
Cho đến lúc đứng dưới sảnh, Hạ Chi Nhạ vẫn không biết cái gì thôi thúc mình đi xuống đây cả. Cậu cầm ô chạy ra gõ cộc cộc vào cửa kính ô tô.
“A, anh Đường Xuyên, sao anh lại ở đây?”
Trạch Đường Xuyên cũng không biết tại sao mình lại ở đây. Anh cứ như người
mộng du trong đêm mưa gió đi đến nơi này, chỉ cần dừng xe ở dưới nhìn
lên ngôi nhà, nhìn lên cửa sổ còn sáng đèn cũng khiến anh yên tâm hơn
vạn lần chăn ấm đệm êm.
“Anh đến đưa trà sữa cho em… mà…mà…”
Ly trà sữa khoai môn tím nhạt màu sắc rất đẹp nhưng do đá đã tan hết nên
lúc này trở nên rất lỏng bỏng khó coi. Giữa trời mưa to gió lớn gần 12h
đêm, cái lý do đưa trà sữa mới khó tin làm sao. Nhưng Nhạ Nhạ lại không
để ý đến điều đó, cậu giương ô che cho anh, đón lấy ly trà sữa.
“Đúng lúc em cũng đang thèm. Mưa to quá tối nay anh ở lại nhà em nhé. Mai hẵng về.”
Thốt ra câu đó, Hạ Chi Nhạ cũng có hơi bất ngờ. Cậu không hiểu bản thân tại
sao lại muốn Trạch Đường Xuyên ở lại. Đó không phải một lời mời xã giao
cho có. Đó hoàn toàn xuất phát từ trái tim của cậu.
Ánh mắt cậu
mong chờ nhìn anh. Trạch Đường Xuyên cũng như bị thôi miên mà gật đầu
đồng ý. Đồng ý xong rồi hắn lại hối hận. Hắn biết mình điên rồi.
————————————————————
Nhưng dù có điên đến đâu thì hơn 12h đêm, Trạch Đường Xuyên vẫn an vị tại sô
pha của Hạ Chi Nhạ. Cậu đang lúi húi pha cho anh ly trà gừng trong bếp
thì điện thoại bên ngoài nhận được tin nhắn. Từ trên màn hình chờ phát
sáng, Trạch Đường Xuyên có thể đọc rõ được tin nhắn của Vi Đàm Dữ gửi
đến.
“Chuyện anh hỏi em. Em đã suy nghĩ chưa? Anh mong em đồng ý.”
Đồng ý chuyện gì? Suy nghĩ chuyện gì? Mối quan hệ của họ là gì, đã phát triển đến mức nào rồi?
Hàng loạt câu hỏi chạy qua đầu anh. Trạch Đường Xuyên hai tay run rẩy bám
chặt lấy chân mình nhưng vẫn không kìm nén được. Hốc mắt anh nóng bừng,
nước mắt không hiểu sao trào ra ngoài. Dù cho Trạch Đường Xuyên cố gắng
kiềm nén vẫn không được.
Lúc Hạ Chi Nhạ từ bếp đi ra đã thấy
Trạch Đường Xuyên cả người run lẩy bẩy trên ghế, anh cố nắm chặt tay
lại, gương mặt hiện rõ đau đớn. Thậm chí cậu còn thấy nước mắt chảy dài
trên mặt anh nữa.
“Anh làm sao thế? Anh khó chịu lắm sao?… An…”
Trạch Đường Xuyên bỗng nhiên ôm chầm lấy cậu. Tiếng khóc cố gắng kiềm nén
nhưng cuối cùng không được bộc phát ra ngoài. Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai áo cậu.
“Anh xin lỗi nhưng mà… nhưng mà… xin em… xin em đừng đồng ý.”
“Hức… anh biết mình ích kỉ … nhưng mà em đừng đồng ý được không?”
Trạch Đường Xuyên rồ dại cầu xin. Cuộc đời hắn ta gần ba mươi năm chưa bao
giờ hèn mọn đến mức này. Nhưng lúc này ngoài cầu xin ra, hắn không biết
bản thân phải làm gì cả.
Hạ Chi Nhạ ngơ ngác không hiểu chuyện gì làm Trạch Đường Xuyên đau buồn đến mức đó. Cậu cũng không hỏi nhiều,
lặng lẽ vỗ vỗ lưng anh.
Ngoài trời tiếng mưa tiếng sấm chớ vẫn giật mạnh đùng đùng như che giấu đi tiếng khóc của ai kia.