Tiếng xe cấp cứu, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng la
hét của mọi người. Một chiếc băng ca đẩy nhanh chóng vào phòng bệnh.
Người trên đó mặt mũi tái nhợt, mang đầy vết thương ghê rợn đầy người.
Ai nhìn cũng phải lắc đầu cảm thán.
Trạch Đường Xuyên chưa bao
giờ cảm thấy bản thân vô dụng phế vật như thế này. Hắn thế mà không bảo
vệ được cậu, hắn thế mà lại để cậu bị thương, hắn quả nhiên là một tên
sao chổi mà.
Hạ Chi Nhạ bị thương quả thực rất nặng. Không những
bị chuốc thuốc lạ mà còn bị đánh vào đầu vào lưng. Không chỉ có vết
thương ngoài da mà còn có thể tổn thương não nữa.
“Chi Nhạ sao rồi?... Hộc… hộc….”
Hoàng Vân cùng ba người bạn của Trạch Đường Xuyên, Hoàn Vũ Cư nghe tin liền
vội vàng chạy đến. Sảnh bệnh viện lạnh lẽo chỉ có thư kí Trương lặng lẽ
đứng một bệnh, Trạch Đường Xuyên sắc mặt trắng bệch ngồi thẩn thờ trên
ghế.
Thư kí Trương nhìn bọn họ rồi lẳng lặng lắc đầu ngụ ý tình
hình có vẻ không tốt lắm. Lúc nãy anh đứng bên cũng biết tình hình của
cậu nguy hiểm đến mức nào.
Bỗng nhiên Trạch Đường Xuyên như phát
điên lên tát liên tục vào mặt mình thật mạnh đến hơn năm cái. Vi Tiếu
Anh cùng Dịch Phàm vội chạy đến đè tay hắn lại. Chỉ mới có mấy cái mà
một bên má đã dập vào răng chảy máu rồi kìa.
“Con ơi…”
“Trạch Đường Xuyên đừng kích động.”
“Cậu đừng làm vậy, Chi Nhạ cũng không muốn thấy cậu như thế này đâu.”
Vừa nghe đến tên Hạ Chi Nhạ, mọi cảm xúc của anh bùng nổ dữ dội. Anh gục
đầu xuống khóc lóc như một đứa trẻ. Anh chẳng tìm được cách nào khác
ngoài việc đánh mình để tạ lỗi với cậu.
Lúc em ấy đau đớn anh đã làm gì cơ chứ? Tại sao anh lại có thể nhởn nhơ ỷ y như vậy? Mọi tội lỗi đều là của Trạch Đường Xuyên hắn, hắn chính là
nguồn cơn của mọi lỗi lầm.
Hoàng Vân đau đớn nhìn con trai khốn
khổ như vậy. Bà biết con trai mình yêu Hạ Chi Nhạ. Bà cũng từng trải qua cảm giác này nên bà hiểu chứ. Bà nhẹ nhàng ôm lấy Trạch Đường Xuyên cố
gắng vuốt ve an ủi hắn.
Không khí tràn đầy bi thương. Trên gương mặt ai cũng tràn đầy u buồn.
Bíp….
Chờ đợi hơn 6 tiếng đồng hồ không một ai dám rời đi, cuối cùng Hạ Chi Nhạ cũng được đẩy ra.
Đám người Vi Tiếu Anh cũng lần đầu thấy thảm trạng của cậu. Đây là đã được
bác sĩ xử lý rồi, nếu như lúc nãy thì trông đáng sợ đến mức nào nữa. Mạc Tinh Nhi nhìn không nổi đành quay mặt đi lén lau nước mắt.
Bác
sĩ nói một hồi với Hoàng Vân. Riêng Trạch Đường Xuyên chỉ dám đứng nhìn
cậu, anh chỉ nhìn chằm chằm đi theo xe cán mà thậm chí không dám đụng
vào. Anh là sao chổi, đụng vào cậu sẽ dính xui xẻo mất.
Hạ Chi
Nhạ được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, Trạch Đường Xuyên chỉ có thể
đứng cách một tấm kính nhìn ngắm dung nhan của cậu. Ánh mắt anh tràn đầy lo lắng và tự trách.
Bác sĩ tổng kết một chút về tình hình của
Hạ Chi Nhạ khiến mọi người đồng loạt thở dài. Gãy chân, chấn động não,
khí cậu hít phải là khí độc có thể ảnh hưởng đến não bộ đó là còn chưa
kể các vết thương lớn nhỏ khác. Chỉ cần nghe qua thôi đã đủ thấy tàn
nhẫn rồi.
Trạch Đường Xuyên ngắm nhìn Hạ Chi Nhạ tầm 15 phút thì chống gậy lộc cộc đi ra. Vi Tiếu Anh nhìn qua liền biết anh nghĩ gì rồi.
“Đường Xuyên, cậu không chờ cậu ấy tỉnh lại sao?”
Trạch Đường Xuyên quay lại nhìn bọn họ, sau đó nở nụ cười.
“Mẹ, mẹ chăm sóc cậu ấy giúp con. Có con cậu ấy sẽ gặp xui xẻo nữa mất. Con đi có việc.”
“Không… không…. Đường Xuyên à….”
Hoàng Vân vừa nghe liền biết con mình nhớ lại những kí ức năm xưa. Những lời
chỉ trích đồn đoán khắp nơi nói cậu là sao chổi chuyển thế hại chết
người thân. Trạch Đường Xuyên đã phải trải qua những ngày tháng tuổi thơ không vui trong những tổn thương đó. Tất cả kí ức giấu kĩ lần này đã
được lột trần ra, một lần nữa chảy máu đầm đìa.
————————————————————
Chiếc ô tô đen chạy vào một khu biệt thự biệt lập ở ngoại ô.
“Trạch tổng, tổng cộng bắt giữ được hai mươi người. Trong đó ngoài vệ sĩ thì
có một quản lý, Lộ Tiến Đan và người đàn ông họ Trần đó.”
“Lão ta chết chưa?”
Dù sao trong lúc nóng nảy, Trạch Đường Xuyên cũng bắn vào hạ bộ của lão.
Nhưng anh không muốn lão chết lúc đó. Chết là hết. Lão ta phải sống để
nếm trải những đau khổ mà lão đã gây ra cho Nhạ Nhạ.
“Vẫn chưa. Các bác sĩ đã tiến hành chữa trị cho hắn.”
“Chưa chết là tốt.”
Trạch Đường Xuyên nói chuyện rất bình thản nhưng Trương Chu có thể cảm nhận
được cái sởn gai ốc ở trong đó. Chắc hẳn lão Trần lúc này nên cầu xin
bản thân mình chết đi thì hơn.
Lộ Tiến Đan bị nhốt trong một căn
phòng trống, lúc này đã sợ hãi tới rúc người lại. Rõ ràng kế hoạch rất
chặt chẽ, tại sao bọn họ lại phát hiện ra cơ chứ. Khi đó hắn đã bẻ khoá
điện thoại Hạ Chi Nhạ, nhắn tin cho Hoàn Vũ Cư và Trạch Đường Xuyên để
tránh bọn họ nghi ngờ.
Nhưng cậu ta ngàn tính vạn tính cũng không ngờ rằng, trước khi đi Hạ Chi Nhạ có nói với Hoàn Vũ Cư sẽ quay lại lấy bản vẽ. Nên tin nhắn đó mới dấy lên nghi ngờ. Hoàn Vũ Cư vừa đọc liền
gọi điện cho Trạch Đường Xuyên
Cạch…
Lộ Tiến Đan ngẩng mặt nhìn người đi vào. Cậu ta lập tức trào khóc như mưa.
“Anh Đường Xuyên, em … em… chính là mắt mù. Em bị người ta ép… em bị Tam thúc ép anh ơi.”
Lộ Tiến Đan không ngại bán đứng Trạch Đường Vũ. Lúc này mạng sống của mình là quan trọng nhất. Hơi sức đâu quan tâm đến người khác. Cậu ta vừa
khóc vừa ra sức chắp tay cầu xin tha thứ.
“Các người thật giống nhau. Đều làm sai, làm tổn thương người khác rồi xin lỗi.”
“Anh Đường Xuyên anh nể tình chú… Á…”
Trạch Đường Xuyên tức giận đấm một cú vào thẳng mặt Lộ Tiến Đan khiến cậu ta lăn ra xa.
“Mày nghĩ mày còn tư cách nhắc đến tên ông ấy sao? Lộ Tiến Đan, chắc cậu
nghĩ khai ra hết sẽ được tha cho một con đường sống nhỉ? Cậu tưởng mấy
năm nay cậu sung sướng sống ở nước ngoài bằng tiền của ai tôi không biết sao?”
Lộ Tiến Đan ôm mặt bị đánh mà sửng sốt. Hắn không ngờ nhất cử nhất động ở nước ngoài của mình đều bị người khác biết được.
“Anh Đường Xuyên, em sai rồi. Em chỉ là yêu anh quá mà thôi. Em sẽ nói hết… nói hết… anh cho em cơ hội đi mà.”
Nhưng Trạch Đường Xuyên lúc này đã không cần lời khai của cậu ta nữa. Anh đã
nắm được kha khá thông tin đủ lật đổ Trạch Đường Vũ rồi.
“Á….”
Lộ Tiến Đan bị một cú đấm nữa vào mặt liền hét lên đau đớn. Thư kí Trương
vội ngăn Trạch tổng lại. Anh biết người tức giận nhưng lúc này giết
người không phải là biện pháp đúng đắn.
“Ông chủ, cậu Hạ không muốn tay ngài dính máu đâu. Xin ngài nghĩ cho cậu ấy.”
Quả nhiên lời khuyên của thư kí Trương rất hiệu quả. Nhưng chỉ một lát sau, anh điên cuồng cầm gậy đập cho Lộ Tiến Đan một trận nên thân.
“Mày có biết cậu ấy đau đớn như thế nào không?”
“Mày biết không?”
“Tay cậu ấy là để vẽ. Mày biết không?”
“Mày biết không?”
Trạch Đường Xuyên đánh rất tàn nhẫn nhưng không đánh vào chỗ hung hiểm, chỉ
chọn phần thịt đánh vừa đau vừa không nguy hiểm. Hắn cũng không muốn
giết người, chủ đích chính là để tên này cảm thụ một chút đau đớn của Hạ Chi Nhạ.
Lộ Tiến Đan đau đớn lăn qua lộn lại nhưng không tránh được mưa roi.
“Đưa cậu ta về Lộ gia. Đồng thời đưa luôn báo cáo ADN của cậu ta cho họ. Lộ
Tiến Đan, qua ngày hôm nay, mày sẽ không còn là Lộ thiếu gia muốn gì
được nấy nữa.”
Trạch Đường Xuyên biết Lộ Tiến Đan sợ nhất là gì.
Cậu ta sợ nhất chính là nghèo khổ vậy nên cậu ta mới một hai muốn bám
lên anh. Vậy thì anh sẽ cho cậu ta sống phần đời còn lại trong sự nghèo
khổ thiếu thốn đến tột cùng.
Sự tàn nhẫn của Trạch Đường Xuyên vẫn còn chờ phía sau.