Tư Nhĩ đến mức là bị ám ảnh bởi
Như Nguyệt mất. Giá mà cô ta cứ như lúc trước, cứ hiểu lầm quan hệ giữa
cô với Văn Quảng rồi ghét cô ra mặt có phải là hơn rồi không. Chứ cứ như bây giờ , cô ta không hiểu vì sao lại ra vẻ cái vẻ như là rất quý cô,
quan tâm cô còn hơn cả quan tâm Văn Quảng, khiến cô không chỉ thấy rất
phiền phức chết đi được mà trong lòng tự nhiên lại phải lo nghĩ xem liệu bản thân cô có đang bị tính kế hay gì không nữa! Bình thường cô đã phải suy nghĩ rất nhiều chuyện vậy rồi mà bây giờ cuộc sống bận rộn đó của
cô còn xuất hiện thêm một mối lo khác nữa mang tên Như Nguyệt. Đúng là
muốn hành cô thật rồi.
Hôm nay
cũng không phải ngoại lệ, Như Nguyệt từ sáng sớm đã đứng sẵn ở cửa công
ty đợi Tư Nhĩ, thấy cô ta, cô cố tình giả bộ quay sang nói chuyện với
trợ lí Lâm, vờ như không thấy nhưng cô ta đâu có chịu để yên cho cô đi
dễ dàng như thế được? Thấy cô xuất hiện, Như Nguyệt ngay lập tức sán lại ôm lấy cánh tay cô, ra vẻ thân mật lắm, làm như cô và cô ta là chị em
thân thiết lắm không bằng.
Nhìn thế này còn khiến cho mấy người xung quanh trước kia luôn tung tin đồn
xấu về quan hệ của cả hai phải rón rén câm nín vì bây giờ rõ ràng là cả
hai trông vô cùng thân mật. Có lẽ đây chính là lợi ích duy nhất đối với
Tư Nhĩ khi Như Nguyệt cứ tỏ ra thân thiết với cô như bây giờ.
- Nay lại sao nữa…. - Tư Nhĩ chán nản ra mặt, giọng mệt mỏi hỏi. Không
tiện đẩy tay cô ta ra nên chỉ đành để cho cô ta ôm chặt lấy cánh tay cô
không rời.
Công ty vốn dĩ đã
lắm việc làm không xuể rồi, bây giờ lại rước thêm mối phiền phức là Như
Nguyệt ai mà chịu cho nổi. Không lẽ bây giờ cô phải làm gì đó để Như
Nguyệt quay ra ghét cô như trước đây? Càng nghĩ Tư Nhĩ lại càng muốn
phát điên lên với cô ta mất.
-
Tôi có làm đồ ăn sáng cho cô. Rất ngon đấy! Muốn thử một ít không? - Như Nguyệt hí hửng khoe, tay dơ ra một hộp cơm đã được chuẩn bị từ trước
đó.
Tư Nhĩ nhìn hộp cơm mà cười khổ. Hôm qua mang bữa sáng, hôm trước cũng mang bữa sáng, đến hôm nay
vẫn còn mang bữa sáng, nghi ngờ liệu Như Nguyệt liệu có phải bị Văn
Quảng hành hạ tới ngốc luôn rồi không? Sáng sớm có thời gian nấu đồ ăn
cho cô thì sao cô ta không ngủ thêm một chút đi cơ chứ? Ngủ thêm vừa
khoẻ da dẻ lại còn đẹp, đỡ phiền người khác không phải tốt hơn sao?
- Tôi ăn sáng rồi. Cảm ơn cô. Hơn nữa thay vì mất thời gian làm bữa sáng
cho tôi thì sao cô không thử tìm cách thân thiết với chồng mình hơn? Đấy mới là việc cô lên làm ấy. - Tư Nhĩ muốn đẩy mối phiền phức này lại cho Văn Quảng nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Bởi lẽ bây giờ Văn
Quảng đâu còn là mối quan tâm đặc biệt của Như Nguyệt nữa đâu? Người cô
ta quan tâm duy nhất hiện giờ chỉ có mình Trần Trung mà thôi.
- Chuyện đó cô không cần phải lo, chúng tôi tự có cách giải quyết. Bây
giờ cô chỉ cần mỗi sáng đều ăn cơm tôi nấu rồi đi giải quyết việc công
ty là được rồi.- Như Nguyệt hí hửng nói, không chút gì là để tâm đến Văn Quảng, chỉ nhất quyết một mực muốn Tư Nhĩ chịu ăn cơm cô ta nấu.
Tư Nhĩ không rõ cô ta làm vậy là có ý định gì nhưng chắc chắn là có liên
quan tới Trần Trung, bởi từ sau khi gặp Trần Trung ở bệnh viện về thì cô ta liền trở lên niềm nở và thân thiện với cô như thế. Tư Nhĩ biết cô ta lại đang có chuyện muốn nhờ cô rồi nhưng cô cố tình lơ đi, nhất định
không muốn giúp Như Nguyệt. Dù cho đó có là chuyện gì đi chăng nữa thì
cũng không thể giúp được. Tránh việc làm tổn thương Trần Trung lần nữa.
- Trợ lí Lâm. Cậu ăn sáng chưa? Nghe nói cậu chưa ăn sáng đúng chứ? - Tư Nhĩ liếc mắt ra hiệu với Trợ lí Lâm.
- Đúng vậy. - Trợ lí Lâm mới lúc sáng đã ăn cơm no một bụng xong rồi
nhưng vẫn phải gật đầu nói chưa ăn sáng. Tư Nhĩ khổ thì anh ta cũng
không thể thoát nổi thế nên tự nhiên thành ra Như Nguyệt cùng lúc đã làm phiền đến hai con người bận rộn rồi đấy!
- Vừa hay Như Nguyệt đã chuẩn bị sẵn một phần bữa sáng cho tôi tiếc là
tôi không ăn nổi nữa rồi. Anh ăn giúp tôi nhé? - Tư Nhĩ mỉm cười đẩy mớ
rắc rối này lại cho trợ lí Lâm giải quyết sau đó ung dung bước vào công
ty.
Trợ lí Lâm thở dài một hơi. Đúng là thân phận trợ lí cái gì cũng đến tay. Hết việc công ty lại đến
những việc riêng khác, bây giờ ngay đến cả việc giải quyết rắc rối vớ
vẩn thế này cũng phải nhận giải quyết. Có vẻ ngay từ đầu khi đồng ý với
ông Lam làm trợ lí cho Lam Tư Nhĩ là đã sai lầm rồi.
- Cảm ơn bữa sáng của cô, cô Như Nguyệt. - trợ lí Lâm lịch sự nhận lấy
hộp cơm từ tay Như Nguyệt, vô cùng khó xử khi phải đứng giữa hai cô tiểu thư nhà họ Lam. Nhưng hiện tại Tư Nhĩ mới là ưu tiên hàng đầu của anh
ta bởi cô còn liên quan đến công việc nên đương nhiên là anh ta phải
theo phe của Tư Nhĩ rồi.
- Bực mình thật. Sao sáng nay anh lại chưa ăn sáng? - Như Nguyệt vô cớ tức giận lên Trợ lí Lâm.
Anh ta bất đắc dĩ cười khổ, nhận sai. Dù sao cũng là con gái sếp, không thể làm phật ý được.
- Vâng. Tôi xin lỗi.
- Từ sáng mai anh nhớ phải ăn sáng đẩy đủ cho tôi. Ăn cho thật lo bụng
vào. Nếu còn không ăn sáng như hôm nay nữa thì đừng có trách tôi kiếm
chuyện với anh. - Như Nguyệt giận dỗi cảnh cáo Trợ lí Lâm sau đó vùng
vằng bỏ đi.
Lam Tư Nhĩ không ăn cơm mình làm, không chịu nhận sự quan tâm từ mình , không được, cô ta
không nhận mình cũng bắt cô ta phải nhận bằng không sẽ không có lí do gì để cô ta giúp mình với anh Trần Trung làm lành được. Nhất định phải
kiên trì, mình không tin có kẻ cứng đầu hơn mình. Như Nguyệt vừa đi vừa
tự nhủ với lòng, hai tay nắm chặt thể hiện rõ sự quyết tâm không cách
nào ngăn cản nổi.
Xách hộp cơm
vào trong công ty, Trợ lí Lâm uể oải gõ cửa phòng Tư Nhĩ, mới sáng ra đã phải giải quyết mấy việc không đâu khiến anh ta thấy khá oải.
- Vào đi. - Tư Nhĩ ở trong phòng nói vọng ra, biết chắc là Trợ lí Lâm sẽ
đến tìm mình vì hộp cơm kia nên để anh ta thông cảm cho mình, lúc mới
đến cô đã dặn một nhân viên trong công ty pha sẵn cho anh ta một ly cà
phê.
Xem như là để mong anh ta thông cảm cho cô.
- Cơm của cô.
- Cà phê của anh.
Cả hai người đồng thanh nói ngay sau khi trợ lí Lâm bước vào. Nhìn ly cà
phê để sẵn ở trên bàn, biết là nó dùng nịnh nọt mình nhưng anh ta vẫn
rất vui đỡ phải mất công đi sai người khác pha cà phê cho mình. Còn Tư
Nhĩ cũng không nghĩ gì nhiều, yêu cầu trợ lí Lâm đặt hộp cơm lên trên
bàn giúp mình là được.
Xong
chuyện với Như Nguyệt vào buổi sáng là Tư Nhĩ có thể yên tâm hoàn thành
tốt các công việc khác của mình trong suốt cả buổi không lo bị ai làm
phiền cả, bởi lẽ ngoài Như Nguyệt ra làm gì còn ai dám hiên ngang làm
phiền Tư Nhĩ được nữa. À không còn có cả Văn Quảng hay biết cách làm
phiền cô nữa nhưng hiện giờ anh còn đang bận hơn cả cô, có muốn cũng khó lòng mà làm phiền nổi, tạm yên tâm.
.
Như Nguyệt từ lúc gặp lại Trần Trung tới giờ, trong lòng vẫn luôn không
ngừng nghĩ đến anh, cô ta hối hận vì những chuyện đã làm trước đó, cảm
thấy nhung nhớ cuộc sống tuy nghèo khó mà hạnh phúc của trước đây hơn
bất kì điều gì khác. Cô ta muốn quay lại như trước đây, quay về khi cả
hai vẫn còn cùng nhau chung sống ở ngoại thành. Nhưng Trần Trung muốn từ mặt cô ta rồi. Thân phận hiện tại nói muốn quay về đâu thể nào quay về
ngay được.
Chưa kể Như Nguyệt
vẫn chưa ly hôn được với Văn Quảng anh ta kêu cô đợi và nói sẽ tính cách cho cả hai có thể ly hôn với nhau một cách hợp tình hợp lý, không làm
việc này ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà hiện tại. Như Nguyệt biết anh tự có tính toán riêng nên thuận ý nghe theo, hoàn toàn tin tưởng anh,
chỉ mong sao cuộc hôn nhân này kết thúc sớm nhất có thể.
Có điều Như Nguyệt còn đang gặp phải một vấn đề khác đó là việc Trần Trung nhất quyết muốn từ bỏ cô ta. Bản thân cô ta cảm thấy mình đáng bị anh
ghẻ lạnh như vậy lắm nhưng thực sự, cô ta vẫn không thể chấp nhận được
việc này.
- Cậu Trần Trung à… - bà chủ nhà trọ bình thường vẫn luôn nói giọng khó nghe với Trần Trung
hôm nay đột nhiên giở giọng niềm nở khác thường gọi anh.
- Tiền phòng tôi sẽ nhanh chóng thu xếp trả lại bà. Trong hôm nay là tôi
có tiền lương rồi. Bà cứ yên tâm. - Trần Trung không rõ vì sao bà ấy đột nhiên lại niềm nở với anh như thế nhưng giữa anh và bà ta cũng chẳng có gì khác ngoài chuyện tiền phòng nên cứ miễn là bà ta gọi anh thì anh sẽ ngay lập tức nghĩ tới chuyện này.
Đó giống như một phản xạ quen thuộc của anh từ khi anh quyết định xách đồ chuyển tới đây ở.
- À không… không… cậu hiểu lầm rồi. Ý tôi đó là tiền phòng của cậu cứ từ
từ rồi trả cũng không sao. Tôi nghe nói cậu đang bệnh phải không? Tôi có chuẩn bị cho cậu bát cháo, ngon lắm đấy! - bà chủ trọ tươi cười dúi vào tay anh một chiếc hộp giữ nhiệt.
Bên trong chắc là cháo giống như lời bà ấy đang nói. Trần Trung mỉm cười với bà, lịch sự để lại hộp giữ nhiệt vào tay bà.
- Không cần đâu. Cảm ơn bà đã quan tâm. - Trần Trung trước giờ có một vài nguyên tắc với bản thân, một trong số đó chính là không tuỳ tiện nhận
lấy ý tốt của người khác.
Anh
từ nhỏ thiếu thốn tình cảm từ tất cả mọi người xung quanh anh, ngoại trừ Như Nguyệt, không một ai là thực lòng muốn đối tốt với anh không toan
tính, lớn lên một chút thì liền bị mọi người xa lánh bởi mắt anh không
còn ánh sáng. Dần dần, nó khiến Trần Trung không còn đủ can đảm để nhận
lấy ý tốt từ bất kì một ai cả.
- Cậu đừng nói thế mà. Tôi biết lúc trước là tôi quá lời. Cậu nhận cho
tôi vui. Chứ giờ tôi lỡ nấu rồi, cậu không lấy tôi biết phải làm sao?
Nhà tôi toàn người thích ăn cơm gạo, không ai ăn cháo cả đâu. - bà chủ
nhà trọ nói liền một câu, để lại hộp cháo vào tay Trần Trung rồi rời đi
luôn, tránh việc anh sẽ trả lại cho bà ta.
Trần Trung khó hiểu cầm hộp cháo đi lên phòng. Anh không thể chạy theo bà
chủ nhà trọ để trả lại hộp cháo này được. Bất đắc dĩ lắm mới phải nhận
lấy.
Cách đó một góc không quá
xa, Như Nguyệt im lặng chứng kiến toàn câu chuyện. Bà chủ nhà trọ trong
lúc đưa cháo cho Trần Trung vẫn liên tục liếc nhìn cô ta. Chả là tiền
phòng tháng này của Trần Trung, Như Nguyệt đã trả đủ cho anh, chưa kể
còn bỏ thêm ra một khoản để bà ta giúp cô đưa hộp cháo kia đến tay anh.
- Cô thấy rồi đấy! Cậu ấy tính tình ương bướng, sẽ không chịu nhận lòng
tốt của cô qua danh nghĩa của tôi mãi được đâu. - bà chủ nhà trọ thở dài một hơi nói tiếp. - tôi chả muốn giúp cô lắm đó chứ nhưng thật sự như
này là làm khó tôi rồi. Hay cô cứ nghĩ cách khác thử xem. Với lại quan
tâm ấy mà, nhất định phải nói, chứ giấu mãi sao được. - bà chủ nhà trọ
thật lòng khuyên nhủ Như Nguyệt.
Dứt lời bà ta lập tức rời đi với chùm chìa khoá phòng trong tay. Lúc quay lại còn không ngừng thắc mắc trong lòng.
Tên mù này có gì mà mấy cô tiểu thư nhà giàu, cô nào cũng đều sẵn sàng chi
tiền cho hắn hết vậy. Giá bảo tính cách hắn phóng khoáng đào hoa nên mới có được sự yêu mến đi cho xong, đằng này ngay tới cả giao tiếp xã giao
bình thường cậu ta còn vụng về như thế, không hiểu sao lại vẫn may mắn
tới như vậy? Thế mà còn không biết hưởng, cứ cố làm ra vẻ cao ngạo gì
không biết? Hại cái bà già này mệt mỏi lên tận đây để đòi tiền nhà hàng tháng…