Lúc Lục Doãn Chương được mẹ đưa đến trường, từ đằng xa đã thấy Ngung Tịch đứng ở cổng trường vui vẻ vẫy tay.
Lưu Tuệ Tâm cười hỏi:
"Kia là bạn nhỏ Ngung Tịch à?"
"Vâng ạ!"
Xe điện của hai mẹ con dừng lại trước cổng trường, Lục Doãn Chương trượt
xuống xe, vừa đáp đất đã chạy đến ôm lấy Ngung Tịch, vui sướng nắm tay
hắn, hai đứa nhỏ vô tư chạy vào lớp, Lục Doãn Chương cũng không quên tạm biệt mẹ mình.
Trò chuyện được một lúc thì đến giờ vào học, Lục Doãn Chương nhìn cô giáo ra khỏi lớp, nằm gục xuống bàn nhắm mặt lại, ngủ.
Ngung Tịch ngồi ở bên khều khều cánh tay cậu, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Cậu không làm bài tập à?"
Miệng nhỏ của Lục Doãn Chương ngáp ngủ một cái như mèo con, lười biếng ưỡn
người, gối lên cánh tay trắng múp của mình trả lời hắn:
"Mấy cái này chán chết, mình không muốn làm."
Vở bài tập bị cậu đè lên hơi nhăn, Lục Doãn Chương còn chưa thèm lấy bút
trong cặp sách ra, trên bàn ngoại trừ quyển tập trắng chưa động một chữ
nào thì cũng là đồ của Ngung Tịch.
Hắn sợ cậu bị cô phạt, sợ các bạn học khác biết mình làm bài hộ Lục Doãn Chương nên bèn ghé sát thì thầm vào tai cậu:
"Để tớ làm phần của cậu được không?"
Lục Doãn Chương dường như chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, cậu đưa vở bài tập cho hắn.
"Tất nhiên là được rồi!
Xoa đầu nhỏ đầy tóc đen như gỗ mun của hắn, cổ vũ:
"Nhờ cậu cả đó. Đừng làm đúng hết nha, cô giáo sẽ nghi ngờ chúng ta."
Ngung Tịch gật đầu, kêu Lục Doãn Chương có thể yên giấc, khi nào cô vào hắn
sẽ gọi cậu dậy. Đáy lòng Lục Doãn Chương giống như nở hoa, miệng cười
không khép lại được. Ai da, đứa nhỏ Ngung Tịch này vừa đẹp trai lại dễ
bảo, thật xứng đáng làm huynh đệ của cậu.
Đúng lúc Lục Doãn
Chương chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì một tiếng "chát" vang lên giữa
không trung. Hàng mi đang khép chặt run rẩy hé mở, đập vào mắt cậu là
hình ảnh cô giáo với khuôn mặt không thể tin được nhìn Ngung Tịch.
Đang lúc cậu vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện thì cả lớp cười ầm lên, tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn.
"Có chuyện gì thế?"
"Ngung Tịch làm bài hộ Lục Doãn Chương nên bị phạt."
"Lục Doãn Chương lười biếng vậy sao?"
"Ngung Tịch là người hầu của Lục Doãn Chương à?"
"Ngốc thật!"
....
Cô giáo gõ thước lên bàn, nhắc cả lớp trật tự. Cô lẳng lặng nhìn Ngung
Tịch ăn một thước đau vào tay cũng không hề nhăn mặt hay tỏ ra đau đớn,
sau đó liếc sang Lục Doãn Chương với khuôn mặt đần thối ở cạnh.
Không đợi cô lên tiếng, Ngung Tịch đã tự giác đứng dậy, xòe bàn tay bị đánh đến ửng đỏ của mình, nói:
"Là em tự ý làm bài hộ cậu ấy. Cô cứ phạt một mình em thôi ạ."
Lục Doãn Chương tỉnh táo hẳn, lúc này mới biết chuyện gì đang xảy ra, cuống quýt nắm lấy vạt áo Ngung Tịch kéo hắn đứng ra sau mình, nhận lỗi với
cô giáo:
"Cô ơi, Ngung Tịch không có lỗi đâu ạ. Tại đêm qua nhà
hàng xóm bên cạnh hát karaoke làm em không ngủ được cho nên... cho nên
sáng nay em rất mệt, cậu ấy mới muốn giúp em..."
Giọng điệu Lục
Doãn Chương thập phần hối lỗi, cậu cúi đầu, điệu bộ như sắp khóc, bàn
tay nhỏ siết chặt lấy vạt áo, như chú thỏ con hiền lành trung thực nhận
sai:
"Em xin lỗi cô..."
Cô giáo không muốn làm căng, răn
đe mấy câu, Lục Doãn Chương nghe câu nào là gật gù câu đấy, thái độ rất
nghiêm túc. Đến cuối thì hai người vẫn không tránh được phải ra ngoài
đứng một tiết. Lục Doãn Chương trong lòng đã tức đến bốc khói nhưng vẫn
nhẫn nhịn nắm tay Ngung Tịch, cố tình mở cửa cành cạch mấy tiếng, bước
ra ngoài nhận phạt.
Cậu đau xót xoa xoa lòng bàn tay phải đã ăn một thước của cô, bất mãn:
"Lần sau đừng chịu tội thay tớ. Mà cô cũng ác thật, đánh cậu không nương tay gì cả!"
Ngung Tịch thẳng tắp nói với cậu:
"Chỉ cần Chương Chương không phải chịu đau là được."
Lục Doãn Chương lúng túng, bị ánh mắt xanh thẳm của hắn nhìn đến tê dại, ngượng ngùng:
"Có ai ngốc như cậu không hả?"
Hình ảnh thiếu niên đứng giữa cơn mưa rào kia lại hiện lên trong đầu, Lục
Doãn Chương mồ hôi chợt vã ra như tắm, cả người tái tê run rẩy. Một câu
nói vu vơ của hắn cũng có thể là chiếc chìa khóa mở những kí ức đã bị
chôn vùi, ào ạt tràn ra ngoài.
Kiếp trước câu cuối cùng hắn nói
với cậu là "Hi vọng Chương Chương một đời bình an." Lúc đó Lục Doãn
Chương chẳng hiểu gì cả, ù ù cạc cạc gật đầu nói cảm ơn.
Lục
Doãn Chương mở to mắt, bởi vì sợ hãi nên đôi đồng tử giãn nở tối đa. Cậu lùi về sau vài bước, trong cổ họng phát ra hai chữ: "Ngung Tịch."
Ngung Tịch tiếng đến gần hơn, dường như muốn được cậu ôm, hắn dang tay bao cậu vào lòng.
Cơn ác mộng của Lục Doãn Chương mới dần rút xuống.
"Không được để bản thân bị thương nữa, hiểu chưa hả?"
Nhận được cái gật đầu nhẹ trên vai, Lục Doãn Chương mới yên lòng. Cậu quay
trở lại thế giới này đâu phải để tận hưởng cuộc sống, trên vai cậu còn
có mẹ và có cả Ngung Tịch.
Cái chết của Ngung Tịch như sợi dây
xích khóa chặt trái tim cậu, hằn sâu trong kí ức. Lục Doãn Chương không
thể như người khác làm lơ nó được. Bởi không ai nguyện ý dang tay che
chở hắn, không ai nguyện ý dành thời gian tìm hiểu hắn, ai cũng đều thấy hắn thật xấu xí và kì dị.
Ai mà biết được cái ôm của Ngung Tịch lại ấm áp và dịu dàng như thế này đâu chứ?
Như nắng nhẹ của buổi hoàng hôn, xoa dịu trái tim cuộn trào sóng dữ, Ngung Tịch cẩn thận vỗ về người bạn nhỏ của hắn.
....
Buổi sáng trời vẫn còn nắng gắt nóng nực nhưng đến chiều tối mây đen đã ùn
ùn kéo đến. Trong khi các bạn học khác hưng phấn đón mưa, một số sợ sấm
sét thì ngán ngẩm than trời, Lục Doãn Chương nằm trong trường hợp thứ
hai.
Cậu từ nhỏ đã sợ sấm sét, tận mắt chứng kiến thiếu niên Ngung Tịch ra đi giữa cơn mưa rào, nỗi sợ trong lòng ngày càng lớn.
Lục Doãn Chương ngồi trong phòng học đã được ánh đèn thắp sáng chờ mẹ đến
đón. Chớp nháy một cái nhanh như cắt, tiếng sấm theo ngay sau đó, bọn
trẻ càng trở nên ồn ào. Lục Doãn Chương nhắm chặt mắt, hết tiếng sấm mới hé mắt ra nhìn.
Ngung Tịch là người đầu tiên nhận ra Lục Doãn
Chương không ổn. Khuôn mặt cậu tái mét, đôi môi ngày thường hồng hào trở nên trắng xanh. Hắn gấp sách lại, nắm được bàn tay đang run dưới bàn,
tay của Lục Doãn Chương thật lạnh, hơi run nhẹ.
Tia chớp xẹt
ngang bầu trời, lớp học cùng lúc mất điện, tất cả chìm trong bóng tối.
Ngung Tịch nhanh tay áp vào hai tai của Lục Doãn Chương, đợi đến khi
tiếng sấm nổ vang trời biến mất mới thu tay lại.
Tiếng nói trong lớp càng lớn, đứa trẻ nghịch ngợm trêu đùa mấy đứa nhát gan, không khí
lớp học tràn ngập trong tiếng khóc, cãi nhau, cô giáo khàn giọng hét tụi nhỏ ngồi về chỗ, dỗ đứa kia nín khóc... Lục Doãn Chương lúc này mới
bình tĩnh hơn, cậu ngồi sát vào người Ngung Tịch, gần như dính lên người hắn, chỉ khi cảm nhận được có ai đó ở đây, sự sợ hãi mới giảm xuống.
Ngung Tịch vòng một tay qua ôm cậu vào lòng, mỗi khi có tia chớp sáng quắc
xuất hiện, Lục Doãn Chương sẽ nép vào lồng ngực hắn, chôn mặt vào đó,
lắng nghe tiếng sấm cùng tiếng mưa rào ở ngoài trời.
Có lẽ là do trời mưa to nên Lưu Tuệ Tâm đến đón Lục Doãn Chương rất muộn.
Năm giờ chiều, lớp học dần vơi đi, cuối cùng chỉ còn Ngung Tịch và Lục Doãn Chương ở lại. Cô giáo đứng ở cửa nhìn màn mưa trắng xóa, thở dài một
hơi.
Một lúc lâu sau thì Lưu Tuệ Tâm ướt nửa người bước vào lớp
tìm Lục Doãn Chương. Ánh sáng từ chớp hắt vào căn phòng, Lưu Tuệ Tâm
thấy con trai mình đang dựa người vào đứa nhóc khác, ngủ ngon lành.
Cô bước đến, nhẹ giọng nói cảm ơn Ngung Tịch, sau đó định gọi Lục Doãn
Chương dậy thì Ngung Tịch đã lay người con trai cô trước, hành động tự
nhiên như việc đó chỉ là việc hàng ngày, rất đỗi bình thường.
Lục Doãn Chương mơ màng tỉnh giấc, Lưu Tuệ Tâm giành Lục Doãn Chương từ
trong tay Ngung Tịch, bế cậu lên, để cậu dựa vào vai mình, nói:
"A Chương chào bạn với cô đi nào, chúng ta về nhà ngủ tiếp."
Lục Doãn Chương xoay người vẫy tay, chẳng biết trời trăng gì, được mẹ bế ra đến cửa lớp mới tỉnh ngủ hoàn toàn, thì thầm to nhỏ với cô.
Lưu Tuệ Tâm bật cười vò mái tóc rối của cậu, thả người xuống.
"Tiểu Tịch! Về nhà thôi!"
Dáng vẻ đáng yêu tràn đầy năng lượng của Lục Doãn Chương đã quay trở lại,
cậu xòe tay ra trước mặt hắn, vui vẻ đề nghị hắn về nhà cùng cậu, giống
như nhà của Lục Doãn Chương cũng là nhà của hắn. Nhưng hắn tự ý thức
được, hắn với Lục Doãn Chương là hai người ở hai thế giới khác nhau, cái gì của Lục Doãn Chương là của Lục Doãn Chương, hắn có lòng tự trọng của mình, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại kia của Lưu Tuệ Tâm,
dù biết cô chỉ có ý tốt, lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ngung Tịch lắc đầu từ chối:
"Mẹ mình lát nữa sẽ đến đón mình, Chương Chương về đi."
Lục Doãn Chương lập tức hiểu hoàn cảnh hiện tại. Cậu biết mẹ của Ngung Tịch sẽ chẳng bao giờ tới đón hắn, kiếp trước ngay cả họp phụ huynh cũng
không đến, mà đến thì chắc chắn sẽ bị bàn tán sau lưng. Cuộc sống của bà ấy chưa bao giờ dễ chịu, nhưng tại sao lại phải khiến một đứa trẻ vô
tội chịu khổ như mình.
Ào ào... Bên ngoài đột nhiên mưa to tầm tã, kèm theo tiếng sấm rền thật lớn.
Lần đầu Lục Doãn Chương không co người sợ sệt, cậu gượng cười:
"Đành vậy!"
Lục Doãn Chương lấy từ trong túi ra viên kẹo còn sót lại, mỉm cười đưa cho hắn, còn rất luyến tiếc ôm hắn một cái thật lâu.
"Hẹn gặp lại nha! Mình sẽ nhớ tiểu Tịch thật nhiều!"
Không để mẹ đợi lâu, Lục Doãn Chương buông Ngung Tịch ra, chạy về phía mẹ
mình, hai người một lớn một nhỏ dắt nhau đi ra ngoài lớp học. Lưu Tuệ
Tâm lấy áo mưa từ trong túi, Lục Doãn Chương bất đắc dĩ mặc áo mưa hình
ếch con xanh lè xanh lẹt lên người, đi đôi ủng vàng in hình vịt con đang quạc quạc. Thế là Lục Doãn Chương thành công được mẹ mình hôn vào mặt
mấy cái mới được về.
Lục Doãn Chương ngồi sau xe, được tấm lưng
của mẹ chắn mưa, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngung Tịch vẫn còn là một đứa
nhỏ chưa lớn, nhưng hắn vẫn sẽ xấu hổ, vẫn sẽ cảm thấy chạnh lòng. Ngung Tịch không muốn để cậu biết gia cảnh của hắn, không muốn để cậu trông
thấy người mẹ đáng sợ của mình, càng không muốn để cậu biết hắn không có ai đón, không có ô để về, không ai quan tâm đến hắn cả.
Lòng Lục Doãn Chương nặng trĩu những ý nghĩ đó.
Ngung Tịch lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia xa dần, trong căn phòng chỉ
có bóng tối hắn không chút mảy may sợ hãi giống như những đứa trẻ khác,
chỉ ngồi một chỗ, rũ mắt nghĩ suy.
Hôm nay hắn không mang ô, lát nữa quả thực phải dầm mưa trở về. Mà từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, không khác biệt lắm. Không thể nán lại ở đây chờ đến khi mưa tạnh được, cô giáo đã mong tan làm lắm rồi.
Ngung Tịch chậm rãi mở cửa, hơi lạnh từ bên ngoài khiến hắn cảm thấy thoải mái. Bỗng hình ảnh chiếc ô
hình ếch xanh xuất hiện dưới chân mình, Ngung Tịch lại nhớ đến cái nháy
mắt vừa nãy của Lục Doãn Chương, mặt mày cuối cùng cũng giãn ra, phì
cười.
Ngung Tịch bung dù, dưới làn mưa trắng xóa che cái ô dễ thương phù hợp với độ tuổi non nớt của mình, thong thả ra về.