Lúc về đến nhà đã là giữa trưa, cả nhà lại chưa ăn cơm, Lâm Xuân Hoa
tính toán thời gian từ thôn Lâm Ba về mới nấu đồ ăn. Lúc hai người về là cơm vừa dọn lên bàn.
Dù nói hôm qua làm một bữa tiệc cưới,
nhưng ngoại trừ sủi cảo nhân khoai môn gói nhiều ra thì thực sự không
còn dư cái gì. Mấy năm nay không nhiều nhà nghèo đến mức thắt lưng buộc
bụng ăn không đủ no, nhưng muốn ăn ngon thì rất khó, nên có rất ít đồ ăn thừa.
Lâm Xuân Hoa rất biết cách làm người, đồ ăn chia hết cho
những người đến giúp đỡ, nhà mình không giữ lại cái gì. Cho nên bữa cơm
trưa nay là bữa cơm phổ biến ở nhà nông gồm một bát khoai tây và một nồi trứng bác với ớt.
Ăn xong cơm, Tần Chí Quân kéo vợ về phòng nghỉ ngơi. Khó khăn làm mới có cơ hội quang minh chính đại ở cùng với vợ
mình, anh sao có thể bỏ lỡ chứ.
Ngày hôm nay anh không làm loạn, chỉ ôm Cố Uyển nỉ non bảo muốn xem nốt ruồi kỳ lạ ở trên người cô.
Cố Uyển nghe anh nhắc đến vết bớt hồ ly thì bị dọa đến mức mặt trắng bệch
ra. Sao anh lại biết sự tồn tại của cái này chứ. Sau đó có nhớ đến vệt
máu mũi trên áo trong của mình sáng nay mới nhận ra là anh đã nhìn thấy
nó.
“Em sao vậy? Sao mặt lại tái nhợt vậy hả?” Tần Chí Quân ôm gò má cô nhìn kỹ.
Cố Uyển thấy trong mắt anh ngoài sự lo lắng thì không có cái gì khác mới
yên tâm. Cũng đúng thôi, ai mà rảnh rỗi nghĩ sâu xa làm gì chứ, thứ anh
thấy cũng chỉ là một cái nốt ruồi hơi kỳ lạ thôi. Vừa nghĩ như vậy thì
cô cũng thả lỏng xuống, lại vô thức đỏ mặt.
Giữa ban ngày ban mặt, anh lại...
Cô chưa kịp nói gì thì loa lớn trong thôn lại vang lên gọi Tần Chí Quân đi nghe điện thoại. Hai người giật mình, Tần Chí Quân ôm Cố Uyển nói: “Em
nghỉ ngơi trước đi, anh nghe điện thoại xong sẽ quay về."
Đợi anh ra khỏi cửa, trong lòng Cố Uyển chùng xuống, cô có dự cảm cuộc điện thoại này là để hối thúc anh về đơn vị.
Lúc trước anh cũng nói kỳ nghỉ của anh không dài, lần này vì chân bị thương với lấy vợ nên đã ở nhà hai tháng. Nhìn biểu cảm của anh, Cố Uyển cảm
thấy rất có thể trực giác của mình là đúng.
Sau khi Tần Chí Quân
nghe điện thoại xong thì trên mặt có vẻ phiền muộn. Cuộc điện thoại này
là do Chu Dương gọi đến, thông báo anh về đơn vị khẩn cấp, tình huống
không nói cụ thể trong điện thoại được, chỉ nghe nói ông ngoại cậu ấy
tham gia hội nghị ở thành phố B, có liên quan đến quân xâm lược, bảo anh nhanh về đơn vị diễn tập chuẩn bị cho toàn quân.
Bảo vệ quốc gia là sứ mệnh của quân nhân, hơn nữa chiến tranh với bọn họ là nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại song song.
Anh vừa về đến nhà, Tần Đại Hữu đã hỏi:
“Là bên bộ đội gọi đến sao?"
Tần Chí Quân gật đầu nói: “Vâng, có nhiệm vụ, con phải đi ngay.”
Tần Đại Hữu hơi giật mình lo lắng, hôm qua là ngày vui con trai lấy vợ, hôm nay đã có thông báo phải đi. Nhưng đã mười năm rồi, ông đã quen với đặc thù nghề nghiệp của con trai, gật đầu nói: “Làm nhiệm vụ phải chú ý an
toàn. Con vào nói rõ với Tiểu Uyển đi, mới kết hôn đã đi ngay sợ là con
bé sẽ không vui vẻ gì.
Tần Chí Quân gật đầu sải bước đến cửa phòng mình, chân dừng một chút, sau đó đẩy của phòng đang khép hờ ra rồi đóng lại.
Cố Uyển cũng không ngủ mà ngồi trên ghế trước bàn trang điểm chờ anh, thấy anh bước vào cô cũng đứng lên bước về phía anh, nhìn anh như muốn nói
rồi lại thôi. Dù cô không nói gì nhưng trong mắt có quá nhiều sự không
nỡ, Tần Chí Quân chỉ nhìn thôi cũng rất khó chịu.
Anh bước tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi: “Em nghe thấy rồi đúng không?
“Ừ.” Cố Uyển chủ động ôm eo anh, giọng nói rầu rĩ.
“Anh không nỡ rời xa em. Uyển Uyển, đây là lần đầu tiên anh không nỡ rời nhà về lại đơn vị đó.”
Cố Uyển nghĩ thầm, em cũng không nỡ xa anh. Chỉ là cô không nói ra, mà ngẩng đầu kiêng nhẹ chân hôn Tần Chí Quân.
Cô nhóc bình thường hay thẹn thùng bây giờ lại chủ động khiến cho Tần Chí
Quân lập tức đổ gục. Cố Uyển không biết từ lúc nào bị Tần Chí Quân ôm
vào giường, màn cũng hơi thả xuống.
Váy đỏ bị cởi đến bên hông,
áo trong màu trắng bị ném xuống cuối giường. Cố Uyển dù ngượng ngùng
nhưng vẫn thuận theo ý anh, mặc cho anh đòi hỏi.
Môi dưới Tần Chí Quân dừng lại ở phía trên nốt ruồi hình hồ ly, hơi thở của hai người lập tức rối loạn.
Cố Uyển đang tỉnh táo cũng bị Tần Chí Quân cướp đoạt tất cả thần trí. Tần
Chí Quân nhìn ánh mắt người con gái dưới thân dần mất đi tiêu cự càng
thêm quyến rũ mê hoặc, đẹp đến mức có thể làm người ta phát điên.
Anh thở hổn hển, trầm giọng hỏi: “Uyển Uyển, có được hay không?
Cố Uyển còn đang thất thần, cho đến khi Tần Chí Quân hung hăng chiếm đoạt
cô cất giọng hỏi thì cô mới lấy lại được một chút tinh thần, vô thức
nhìn vết bớt hồ ly đỏ như máu trước ngực, sau đó gian nan nhìn Tần Chí
Quân, khó khăn lắc đầu.
Trong lòng Tần Chí Quân thất vọng, nhưng anh nhìn ra được cô nhóc này cũng bị anh giày vò sắp điên rồi, cô không đồng ý thì tức là có lý do của cô. Anh nhắm mắt, hít thở sâu, nằm xuống ôm cô vào lòng, hung ác hôn hôn, sau đó thì thầm bên tai cô: “Vậy em
giúp anh một chút.”
Trong phòng ngập tràn xuân sắc, màn che hơi lắc lư, tiếng thở dốc dồn dập vang lên.
Người đàn ông thỏa mãn hôn trán cô gái trong ngực, xuống giường đổ một nửa
nước sôi trong ấm vào chậu rửa mặt, vắt khăn lông, quay vào màn giúp cô
gái lau rửa cơ thể. Nhìn thấy làn da trắng nõn bị mình để lại những dấu
vết mờ mờ, Tần Chí Quân tuy vẫn tự trách trong lòng nhưng đôi mắt vẫn
không tự chủ mà tối lại.
Anh thấp giọng hỏi Cố Uyển có bị làm đau không nhưng gương mặt Cố Uyển đỏ đến sắp bật máu, đôi môi run rẩy, tay
che kín mặt, không dám gặp anh.
Hậu quả của lần sung sướng này là đến tận lúc Tần Chí Quân sắp đi Cố Uyển vẫn che mặt không dám tiễn anh. Cuối cùng Tần Chí Quân nằm bên cạnh cô nói: “Uyển Uyển, anh phải đi
rồi, dưới gối là chìa khóa mở hộp gỗ trên ngăn tủ đầu giường, trong đó
là tiền mấy năm nay anh tiết kiệm, em cứ lấy mà tiêu. Sau này tiền trợ
cấp mỗi tháng anh sẽ gửi về cho em. Cô nhóc ngoan, nhớ là phải nhớ anh
đó.”
Nói đến mức động tình, anh lại hôn vành tai, bên gáy cô, hôn đến mức hai người bắt đầu thở gấp thì mới dừng lại.
“Anh đi đây, em nhớ nghỉ ngơi cho tốt.” Anh vùi đầu bên tai cô, giọng nói dịu dàng đến cùng cực.
Chỉ là vừa muốn đứng dậy thì có một đôi tay mềm mại vòng qua cổ anh. Cố
Uyển cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào người đàn ông khiến cho cô suýt
nữa thì xấu hổ đến chết, thấp giọng gọi: "Tần đại ca."
Trong đầu Tần Chí Quân như có gì đổ vỡ, đắm chìm vào trong đôi mắt chỉ có hình bóng mình, cô không nhìn thì anh còn nỡ đi.
Bây giờ sao anh nỡ được chứ.
“Tần đại ca, em, em có thể đi cùng anh được không?” Cô không biết quân đội
quy định ra sao, có thể cho phép mang theo vợ đi cùng không, nhưng cô... không nỡ. Cho nên cô mới cẩn thận hỏi anh.
Tần Chí Quân ngẩn ngơ, không thể tin những gì mình vừa nghe được.
“Em bảo là muốn đi cùng anh sao?” Anh không chắc chắn, hỏi lại.
“Vâng.” Cố Uyển ngượng ngùng, lại gật đầu rất kiên định: “Em không nỡ xa anh, không muốn cùng anh tách ra.”
Tần Chí Quân giữ lấy tay Cố Uyển, nắm rất chặt, chỉ có anh mới biết giờ phút này tim anh đập nhanh như thế nào.
Đây là những lời nói tình cảm nhất mà từ trước đến nay Cố Uyển từng nói với anh.
Cố Uyển, Cố Uyển. Tần Chí Quân cảm thấy, cô như vậy thì đời này kiếp này anh yêu cô, trân trọng cô thế nào cũng không đủ.
Tay anh vốn đang nắm tay cô lại chuyển sang vuốt ve gương mặt, miêu tả
gương mặt cô từng li từng tí, thấp giọng hỏi: “Em có biết em khiến anh
yêu em nhiều như thế nào không?”
Trong giọng nói có không biết bao nhiêu yêu thương chiều chuộng.
“Điều kiện trong quân đội rất kém, khí hậu cũng sẽ không tốt. Nhưng Uyển
Uyển, em nói rồi thì không được hối hận, anh trở về liền xin phòng cho
người nhà bộ đội, xin cho em tùy quân.”
Cố Uyển mỉm cười.
“Không hối hận cũng không sợ khổ. Em muốn ở bên cạnh anh."
Tần Chí Quân mỉm cười, hôn Cố Uyển một hồi lâu mới buông ra, cọ lên chóp
mũi cô, hơi thở giao hòa: “Được thôi, anh sẽ không để em chờ quá lâu,
nhiều nhất là nửa năm anh sẽ đón em tùy quân.”
Cố Uyển lắc đầu, nói: "Không được mà, nửa năm lâu lắm. Hôm nay em đi theo anh luôn có được không?”
Tần Chí Quân sửng sốt
“Bây giờ đến thì không có chỗ ở cố định đâu.”
Ánh mắt Cố Uyển lóe lên sự mất mát, giống như ngôi sao bị tắt ánh sáng, sau đó nghĩ gì đó rồi lại hỏi: “Vậy chỗ gần quân đội các anh có gia đình
nào không? Lúc em đi học có mấy người bạn nhà rất xa trường nên bỏ ra ít tiền ở lại nhà đồng hương. Chỗ anh có thể làm vậy chứ?
Đôi mắt Tần Chí Quân sáng lên nhưng lại hơi chần chừ. Có thì có đó, nhưng sao anh yên tâm được chứ.
Cố Uyển nhìn mặt anh là đã hiểu, đôi mắt sáng lên: “Có phải là được không? Tần đại ca, đừng lo cho em, anh quên là em rất khỏe sao?”
Tần
Chí Quân thực sự đã quên, bởi vì Cố Uyển cứ đến gần anh là sẽ run chân.
Từ trước đến nay anh chỉ nhìn thấy một cô nhóc mềm mại yếu đuối.
Anh nhắm mắt lại, thuận theo ý cô, cũng thuận theo lòng minh. Lúc này trong lòng anh có chút lo lắng nhưng nhiều hơn cả là hạnh phúc và ngọt ngào.
“Được thôi, em thu dọn đồ đạc đi, để anh đi nói với ba mẹ.” Anh tin tưởng chính mình có thể thu xếp ổn thỏa cho cô.
Đôi mắt Cố Uyển phát sáng, thần sắc bên trong làm Tần Chí Quân lóa cả mất,
anh khẽ chạm môi lên mi mắt cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Anh nói chuyện này với ba mẹ rồi lại đi tìm Trương Kiến Quốc viết một tờ chứng minh và thư giới thiệu.
Lâm Xuân Hoa không ngờ Cố Uyển có thể vì con trai mình mà làm đến mức đó.
Bà đau lòng cho Cố Uyển phải qua đó có thể phải chịu khổ, lại vui mừng
vì con trai có được người vợ tốt như vậy.
Đôi vợ chồng trẻ tốt
đẹp khiến bà vui hơn bất kỳ chuyện gì. Bà về phòng mình một chuyến, lúc
ra thì bước thẳng vào phòng Cố Uyển, kín đáo đưa cho cô năm tờ nhân dân
tệ.
Cố Uyển sửng sốt, năm mươi tệ là khoản tiền vô cùng lớn, có nhiều nhà một năm còn không tiêu đến hai mươi tệ.
Cô vội vàng đẩy lui, nói: “Mẹ, con không thể nhận cái này được. Chí Cương
cũng sắp lấy vợ rồi, trong nhà việc gì cũng cần dùng tiền cả.”
Lâm Xuân Hoa không nói gì, kín đáo đưa cho cô, nói: “Cái này đều của của
Chí Quân trước đây đưa cho mẹ, mẹ tiết kiệm cho nó, con ra ngoài ăn mặc
ngủ nghỉ chỗ nào mà không cần tiền chứ, cứ cầm đi. Đợi lát nữa mẹ sẽ nói với Chí Quân sau này không cần gửi tiền về nhà, ba mẹ vẫn còn trẻ, có
thể tự nuôi sống mình, hai đứa cứ chăm sóc tốt gia đình nhỏ của minh là
được, có thể sớm sinh cho mẹ mấy đứa cháu bé là tốt nhất.”
Cố Uyển bị bà nói đến đỏ bừng cả mặt, sinh cháu sao...