Tần Hiểu Muội thấy giày trên chân Cố Uyển thì cười vô cùng giảo hoạt
“Tiểu Uyển, mình có thể chiếm món hời nhờ cậu rồi, vào nhà với mình đi,
mình cũng thay giày mới.”
Cố Uyển nghe cô trêu ghẹo thì hơi thẹn
thùng, cuối cùng vẫn bị cô kéo vào trong nhà, vừa bước lên bậc thang đã
thấy Tần Chí Quân đứng trong cửa, mặt cô hơi đỏ lên.
Lâm Xuân
Hoa cũng không theo vào, mỉm cười sai Tần Hiểu Muội: “Con đi bảo anh con vào phòng pha cho Tiểu Uyển một ly sữa mạch nha đi.”
Mắt Tần Hiểu Muội sáng lên, nũng nịu hỏi mẹ: “Con cũng muốn uống nữa có được không ạ?”
Lâm Xuân Hoa cười ha hả, nói: “Đi đi, con lại chiếm món hời của Tiểu Uyển nữa rồi."
Hiểu Muội hoan hô xông thẳng vào phòng Tần Chí Quân, Lâm Xuân Hoa hướng Cố
Uyển cười nói: “Tiểu Uyển vào phòng ngồi chơi một lát nhé, dì vào bếp
rửa bát xong thì sẽ ra.”
Cố Uyển gật đầu nói: “Cháu đến vốn là để hẹn Hiểu Muội lên trấn một chuyến, nếu dì bận thì không cần quan tâm đến cháu đâu ạ.”
Lâm Xuân Hoa mỉm cười rời đi, để lại hai người Tần Chí Quân và Cố Uyển đứng đó. Cố Uyển cách anh rất gần, Tần Chí Quân cảm thấy hơi thở này sắp
không thuộc về anh rồi.
Từ trước đến nay cô lúc nào cũng mặc áo
sơ mi gài đến tận cúc trên cùng, đây là lần đầu mặc kiểu cổ chữ V để lộ
phần cổ trắng như ngọc. Tần Chí Quân có thể nhìn thấy một đoạn xương
quai xanh, đôi chân thẳng tắp thon dài, lại nói hôm qua anh còn nhìn
thấy bàn chân trắng nõn của cô nữa. Hình như Cố Uyển bị anh nhìn đến mức không tự nhiên, nên đầu ngón chân hơi cong lên.
Cổ họng Tần Chí
Quân chuyển động, sao lúc nãy anh lại cảm thấy cô mặc cái váy này lên
thì có khí chất ôn nhu dịu dàng chứ? Đứng gần mới thấy chỗ nào cũng gợi
cảm đến chết người.
Hôm qua anh đã rất chú ý đến eo của Cố Uyển,
vẫn luôn biết eo của cô nhỏ nhưng không hề giống hôm nay, hình ảnh trực
quan đánh thẳng vào thị giác của anh, mảnh khảnh đến mức sợ không cẩn
thận sẽ bẻ gãy mất.
Tần Hiểu Muội ôm lon sữa mạch nha đi ra, phá
vỡ không khí im lặng mờ ám của hai người. Tần Chí Quân tạm thời dời mắt
khỏi người Cố Uyển. Đợi Tần Hiểu Muội ra ngoài mấy bước mới nhẹ giong
khen Cố Uyển: “Hôm nay em đẹp quá.”
Đẹp đến mức đôi mắt anh không dời đi được.
Tim Cố Uyển bắt đầu đập nhanh hơn, mềm nhũn cả người cho dù anh chưa đụng chạm gì cô cả.
Động tác của Tần Hiểu Muội rất nhanh nhẹn, mùi ngọt ngào của sữa mạch nha
nhanh chóng lan ra trong không khí. Cô hít sâu một hơi, thở ra đầy thỏa
mãn rồi mới gọi “Tiểu Uyển, cậu mau đến đây nào.”
Không biết ma
xui quỷ khiến kiểu gì mà Tần Chí Quân lại cầm lấy cổ tay Cố Uyển, muốn
dẫn cô qua đó. Mặt Cố Uyển đỏ bừng, đến cả cổ cũng đỏ ửng cả lên. Cô vội vàng nhìn qua chỗ Tần Hiểu Muội, thấy cô ấy không nhìn thấy thì thở
phào nhẹ nhõm, rút khỏi tay Tần Chí Quân, bước đi nhanh như trốn tránh
vậy, ngồi xuống bên cạnh Hiểu Muội.
Tần Hiểu Muội bưng chén của
mình lên, chán nản cười trộm, anh cả cô thật quá chủ động rồi. Nhưng nếu cô là đàn ông mà lại có bạn gái xinh đẹp như vậy thì chắc cũng bị làm
cho thần hồn điên đảo như thế thôi.
Cố Uyển ngồi trên ghế, tim
vẫn còn đập mạnh, âm thầm trừng mắt với Tần Chí Quân. Nhưng cô không
biết dáng vẻ trừng mắt của mình trong mắt Tần Chí Quân cũng là đáng yêu
không kể xiết.
Anh không nhịn được mà cong môi, lúm đồng tiền bên má phải rất ít khi nhìn thấy bây giờ lại lộ ra, bưng ly sữa mạch nha
thơm ngọt đến bên môi cô, dịu dàng nói:
“Em mau uống đi.”
Tần Hiểu Muội ngồi một bên, một nửa mặt vùi trong chén sữa, đôi mắt lộ ra
ngoài trừng đến mức muốn căng ra, cô sắp không nhận ra người anh trai
này của mình rồi. Trước kia rõ ràng là mặt liệt mà, sao bây giờ lại
thành ra như vậy rồi...
Còn nữa, da mặt thật là dày quá nha, cô to lớn ngồi ngay một bên cạnh Tiểu Uyển mà xem như nhìn không thấy vậy đó.
Khóe mắt nhìn thấy mắt Cố Uyển đỏ đến mức sắp bật cả máu, Tần Hiểu Muội yên
lặng đồng cảm với bạn thân mình hai giây. Tiểu Uyển da mặt mỏng vấp phải người anh da mặt đột nhiên dày lên này... Cô vẫn giả bộ chăm chú uống
sữa mạch nha, xem như không nhìn thấy gì cả.
Cố Uyển túng quẫn
như sắp chết, sao anh lại dám như vậy trước mặt Hiểu Muội... Cô cũng
không cách nào mở miệng, nhìn thì có vẻ không sao nhưng mặt cô đã nóng
đến sắp hỏng rồi.
Cô bưng chén sữa lên, không dám ngẩng đầu, chỉ
muốn uống ực một cái cạn sạch chén sữa rồi kéo Hiểu Muội nhanh đi ra
ngoài. Nhưng cô cũng muốn giữ lấy hình ảnh đẹp nhất trong mắt người yêu. Cảm nhận được ánh mắt của anh như có như không nhìn mình, Cố Uyển chỉ
thấy giơ một cánh tay thôi cũng rất là khó khăn.
Cô cảm thấy lúc này cho dù Tần Chí Quân không đụng chạm đến cô, mà chỉ cần dùng ánh mắt như muốn nhấn chìm người khác như vậy nhìn cô cũng đủ khiến cô đổ bệnh
rồi.
Ngay lúc này, thứ được xem như xa xỉ phẩm là sữa mạch nha, cô cũng uống trong mơ hồ, không cảm nhận được mùi vị gì của nó cả.
Khó khăn lắm mới uống xong, kéo Tần Hiểu Muội nói: “Sáng nay cậu có rảnh không? Bây giờ theo mình đi ra ngoài một chuyến nhé?”
Tần Hiểu Muội ngồi hóng chuyện bát quái của anh trai, nhìn anh và Tiểu Uyển dù ngồi cách nhau một mét vẫn có thể thấy được dòng điện phát ra từ
phía hai người thì trong lòng cô không biết kích động đến thế nào. Cô
ước mình có thể kéo Cố Uyển ra ngoài để hỏi mấy vấn đề, chỉ là anh mình
còn ngồi đó, cô không dám mở miệng.
Cố Uyển nói như vậy thì đúng ngay ý muốn của cô. Tần Hiểu Muội nắm tay Cố
Uyển đi vào trong phòng mình, vừa đi vừa nói: “Anh giúp em rửa chén với, em đi thay giày ra ngoài chơi với Tiểu Uyển đã.”
Ánh mắt của Tần Chí Quân dừng lại trên cổ tay Cố Uyển bị Hiểu Muội nắm lấy, trong miệng chua chua. Đi lên trên trấn, sao lại tìm Hiểu Muội theo cùng chứ, anh
cũng rất rảnh.
Gọi Hiểu Muội cũng gọi rồi, anh dắt tay trong túi
quần đứng bên cửa, cô gái nhỏ chỉ cần từ trong phòng Hiểu Muội là sẽ
thấy anh, mong chờ lúc cô gần đi có thể kêu anh cùng đi chung
Nhưng khi cô gái nhỏ đi qua người anh chỉ ngượng ngùng gật đầu với anh một
cái, sau đó cứ như vậy mà nắm tay em gái anh đi ra ngoài.
Nhóc con không có lương tâm, anh chỉ hận không thể ở bên cô từng giây từng phút thế mà cô nỡ phủi bỏ anh mà đi cùng Hiểu Muội.
Anh rút tay ra khỏi túi quần, đập đập tay lên khung cửa.
Lâm Xuân Hoa đi tới thì thấy con trai một bộ mặt than đứng ở cửa, bà làm mẹ nên rất nhanh đã phát hiện ra thằng con này của mình không được vui
lắm. Lúc nãy con gái và Cố Uyển ra ngoài, bà ở trong bếp nên nhìn thấy,
lúc này cười nói: “Không nỡ sao?"
Tần Chí Quân không e dè gì mà nhẹ gật đầu một cái.
Lâm Xuân Hoa thấy vậy thì mỉm cười, nói với con trai: “Ôi, da mặt con ngày càng dày rồi đó. Mẹ còn tưởng con sẽ chối nữa cơ.”
Tần Chí Quân nhìn bà một cái, là mẹ ruột của mình mà, giả vờ làm cái gì chứ.
“Nếu con hài lòng với đối tượng mẹ tìm cho con thì trước khi về bộ đội con
phải mau chóng viết báo cáo kết hôn đó. Mẹ nhìn thử rồi, Tiểu Uyển này
mười tám tuổi thì càng lớn càng xinh đẹp, trong thôn này không tìm được
ai xinh hơn con bé đâu. Nếu sau này bị người ta cướp mất vợ thì cũng
đừng tìm mẹ mà khóc đó.”
Tần Chí Quân không nhịn được mà bật
cười, ôm vai Lâm Xuân Hoa, nói: “Con rất hài lòng, vô cùng hài lòng. Mẹ, đồ nội thất chuẩn bị đến đâu rồi?”
Đây là lần đầu tiên anh hỏi
đến quá trình chuẩn bị đám cưới, Lâm Xuân Hoa vui đến mức mặt mày hớn
hở, nói: “Bây giờ biết quan tâm rồi sao. Con và Chí Cương giống nhau y
đúc, hôm qua Chí Cương đã kéo về một cái tủ quần áo lớn. Thằng bé kết
hôn trước nên mẹ cho nó bỏ vào phòng nó trước, là loại có gương to đó,
chắc chắn Tiểu Uyển sẽ thích. Còn có chậu rửa mặt, bàn trang điểm, lại
thêm đồ có sẵn trong phòng con nữa thì chắc chắn sẽ đầy cả phòng thôi.
Chủ yếu là tủ quần áo làm vừa hao công lại tốn thời gian, mấy cái khác
thì rất nhanh thôi, mẹ thấy khoảng sáu bảy ngày nữa có thể đẩy về rồi.
Tự con nhanh nhẹn một chút là được, chỗ mẹ không kéo chân con lại đâu."
Nghe mẹ tính toán đồ nội thất trong nhà thì trong lòng anh nghĩ đến hình ảnh Cố Uyển gả đến nhà mình, sự sung sướng trên mặt Tần Chí Quân muốn giấu
cũng không giấu nối.
“Mẹ, sính lễ cho nhà Uyển Uyển mẹ tính sao?”
Lâm Xuân Hoa cười nói: “Sính lễ của Tiểu Uyển thì nhiều hơn Quyên Tử một
chút. Một là vì mấy năm nay con đưa cho mẹ rất nhiều tiền, mẹ đã thay
con tiết kiệm, dùng cho con lấy vợ thì cũng đúng thôi. Cái này mẹ đã nói với Chí Cương rồi, nó không có ý kiến gì. Hai là lúc đó, tình hình chân con không được tốt, bị bên nhà họ Triệu hồi hôn, nhưng dưới tình huống
đó mà nhà họ Cố vẫn muốn gả Cố Uyển cho con. Mẹ và cha con đều ghi nhớ
ân tình này của nhà họ Cố. Ba là cái chân này của con có thể khá lên
cũng là do Tiểu Uyển chịu thiệt thòi đi tìm thuốc, vì cái này mà con bé
suýt mất cả mạng. Chuyện này không chỉ ba mẹ ghi nhớ cả đời, mà con cũng phải đặt nó ở trong lòng, cả đời này phải yêu thương vợ mình hết lòng.
Biết chưa hả?"
Tần Chí Quân mỉm cười gật đầu, không cần phần ân tình này thì cô nhóc cũng đã trở thành người anh yêu thương nhất rồi.
Lâm Xuân Hoa nói tiếp: “Sính lễ ngoại trừ những thứ theo thường lệ thì bên
phía Tiểu Uyển, mẹ muốn chuẩn bị cho con bé xe đạp, máy may và đồng hồ,
những cái này đều phải cần phiếu, con hãy nghĩ cách đi. Cho dù con không đến tìm mẹ thì mẹ cũng sẽ tìm con để bàn bạc chuyện này.”
Tần Chí Quân gật đầu, nói: “Cái này không thành vấn đề, để con đi hỏi Chu Dương hoặc đi đổi với bạn bè.”
Mấy năm nay thì anh cũng có nhận được mấy cái phiếu này, nhưng người bạn
nào lấy vợ cũng sẽ tìm người đổi phiếu, cho nên lúc này trong tay anh
thực sự không còn gì cả. Anh rất chân thành nói với Lâm Xuân Hoa: “Cảm
ơn mẹ.”
Lâm Xuân Hoa cũng rất vui mừng, con trai cả là người
không khiến bà phải nhọc lòng nhất, không cần phải quan tâm đến tương
lai anh, còn lo lắng thì cũng chỉ lo anh gặp nguy hiểm trong lúc làm
nhiệm vụ. Anh cũng là người nỗ lực vì cái nhà này nhiều nhất, tiền trợ
cấp mỗi năm đa số đều gửi về nhà, e là không giữ lại gì cho mình. Đến
lúc cưới vợ nhất định sẽ không để anh phải chịu thiệt thòi.
Tần
Chí Quân nói xong việc chính, suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ
có thiếu gì cần dùng gấp mà phải lên trên trấn mua không?”
Lâm
Xuân Hoa hơi ngơ ra, sau đó bật cười ha hả, tay đập một cái lên vai Tần
Chí Quân, nói: “Vậy thì làm phiền con đi một chuyến lên chợ mua một cân
thịt để tối mẹ làm dĩa mồi nhắm rượu cho ba con. Con tự lấy tiền mình
đi, chỗ mẹ không có, còn một ít phải tiết kiệm để mấy đứa nhóc này lấy
vợ nữa."
Tần Chí Quân bật cười ha hả, sảng khoái nói: “Thành giao."
Sau đó nhấc chân đi thẳng ra ngoài.
Lâm Xuân Hoa thấy vậy thì lắc đầu, không nhìn ra được con trai cả của bà
cũng có ngày sẽ như vậy. Nhớ lại lần đầu tiên xem mắt thì vô cùng lạnh
lùng, nhìn y như đi mua thịt heo vậy. Có đồng ý hay không, có thích hay
không đều không nhìn ra được.
Trong lòng Lâm Xuân Hoa thầm cảm ơn sự phân biệt giàu nghèo của nhà họ Triệu, bảo con trai họ tìm người
khác, nhờ đó khiến hắn như biến thành con người có máu thịt có tình cảm.
Con trai cả tham gia quân ngũ, trong lòng bà cũng chỉ mong anh quan tâm đến bản thân mình, sẽ không chiến đấu đến mức không màng tính mạng.