"Đương nhiên là thích rồi." Tuy mặt còn vương nước mắt nhưng tốc độ trả
lời của Cố Uyển không hề chậm lại chút nào, trung thực đến đáng yêu.
Cô vừa dứt lời, môi mềm mại khô ráo của người đàn ông nọ dán lại. Cô kinh
ngạc trợn to còn chưa hoàn hồn lại thì người đàn ông kia đã nhanh chóng
rút lui, ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng thì thầm bên tai cô: "Anh cũng
thích em, rất rất thích."
Tai Cố Uyển nóng lên, người càng mềm
nhũn, câu nói 'thích cũng không được như thế' vừa rồi chưa kịp nói cũng
không có cơ hội nói ra miệng nữa.
Sao có thể như thế chứ, cơ thể
cô run lên, phần hồ ly trong cô cảm thấy hưng phấn, phần người trong cô
cảm thấy vừa thẹn vừa sốt ruột.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt. Hệt
như mọc mắt sau gáy, Tần Chí Quân hơi hơi nghiêng đầu, gần như dán môi
nhỏ giọng nói bên tai cô: "Không được khóc, chỉ hôn một chút thế thôi,
bây giờ anh chỉ ôm em một cái, ngoan nào."
Cố Uyển nén nước mắt
vào trong. Khi anh nói chuyện, tai cô cảm nhận được hơi nóng phả ra từ
miệng người đàn ông, máu thuộc về hồ ly trong cơ thể lại sục sôi.
Cô tỏ ra ấm ức tủi thân, xấu hổ muốn độn thổ vươn qua, đôi bàn tay di
chuyển trên lưng Tần Chí Quân dần đi xuống đi xuống từng chút một.
Cơ bắp Tần Chí Quân căng lên, cơ thể run lên vì kích động. Bàn tay trên
lưng còn đang kì kèo mè nheo di chuyển từng chút từng chút sau lưng anh. Dưới lớp áo mỏng mùa hè, anh có thể cảm nhận rõ ràng từng điểm tiếp xúc cơ thể, hô hấp Tần Chí Quân trở nên dồn dập, bàn tay đặt trên eo Cố
Uyển siết chặt lại.
Ngón tay bên hông vẫn duy trì hành động lần mò sờ soạng từng chút từng chút một.
Tần Chí Quân cảm thấy sao thời gian lại trôi qua chậm như thế. Chậm thế
này, anh sắp bị bàn tay ma sát kia hành hạ sắp điên rồi, lề mà lề mề cố
tình khiến anh khó chịu. Thậm chí anh còn muốn chặn ngang, tóm lấy hai
cái tay đang tác oai tác quái kia, trực tiếp đặt nó vào vị trí cuối cùng cho xong.
Cố Uyển sợ thật rồi. Cô chỉ muốn ôm Tần Chí Quân, mới không làm ra trò này, nhưng tay nó cứ khăng khăng làm thế.
Nhiệt độ cơ thể Tần Chí Quân càng ngày càng nóng, anh ló đầu, thử cà cổ Cố
Uyển để thăm dò. Cố Uyển sợ hãi, từng giọt nước mắt rơi xuống vai Tần
Chí Quân, chỉ trong chốc lát đã thành khiến áo anh ươn ướt lành lạnh.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Tần Chí Quân cũng nhận ra điều bất thường. Anh
nghiêng đầu nâng mặt cô sang muốn xem, tay lại chạm vào những vệt nước
ươn ướt. "Anh nói... rồi mà... chỉ... chỉ ôm ôm thôi."
Cô gian nan nói hết một câu nói hoàn chỉnh, một mặt là vì bị thể chất ảnh hưởng, mặt khác là do khóc thút thít.
Tần Chí Quân tỉnh táo lại. Anh đau lòng, hối hận rồi.
Trong lúc nhất thời, bị lời thổ lộ của cô làm cho nóng máu, anh lỡ lỗ mãng rồi.
"Anh đi ra ngoài đi." Cô chỉ ra ngoài cửa, giọng nói êm ái như bùn.
"Được rồi, anh sẽ đi ra ngoài, em đừng khóc." Anh buồn phiền hối hận muốn
chết. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, anh làm cô khóc những hai trận, thế
là bối rối ra khỏi phòng, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ngồi xuống ghế tựa trong phòng, anh xoa mặt thật mạnh, rồi sau đó bỗng chợt nở nụ cười.
Anh cười ngoác cả miệng, để lộ hàm răng trắng sáng, im lặng cười đến là
phấn khởi.
Mấy phút đồng hồ sau, Cổ Uyển đi ra. Vừa bước ra khỏi cửa phòng, cô lập tức nhìn thấy Tần Chí Quân đã ngồi gần cửa lớn. Hai
người cách nhau chưa đến một thước rưỡi. Dựa theo hướng đi của cô, muốn
bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Tần thì phải đi qua bên người Tần Chí Quân.
Thế là Cổ Uyển dán sát người vào tường, đi được hai thước tới cửa phòng
của Tần Hiểu Muội - nơi cách gần cửa lớn, sau đó rẽ vòng ra cửa, bước
chân hoảng hốt sợ sệt hệt như có ác quỷ hay thú dữ nào đó trong nhà họ
Tần vậy.
Vừa mở cửa, bước xuống xe, Chu Tĩnh đã thấy Cố Uyển hai má đỏ bừng cúi đầu bước nhanh ra khỏi nhà họ Tần.
Cô chỉ vùi đầu đi, thậm chí còn không chú ý tới anh ta đang đứng cách đó
không xa. Vừa vào sân, Chu Tĩnh đã nhìn thấy Tần Chí Quân ngồi trong
sân. Anh ngồi ở đó, vừa lấy tay vỗ về tấm biển, vừa bật cười.
Rõ
là sướng quá đến nỗi không thể nén cười được, nhưng anh lại cứ muốn giấu diếm, cười mà không hề phát ra tiếng nói gì. Chu Tĩnh cho rằng trăm
phần trăm có liên quan tới Cố Uyển. Lòng Chu Tĩnh chua xót oán thầm,
trông cái dáng vẻ này của Tần Chí Quân y như thằng ngốc vậy.
Anh
ta khoanh tay, đứng dựa vào khung cửa nhìn anh cười đã đời, sau một lúc
lâu mới nói: "Xem ra tâm trạng anh đang rất tốt nhỉ, giờ em có tin tốt
đây, anh nghe không?"
Kể từ sau khi đến nơi này, ngoại trừ hàng
tuần đưa anh đến bệnh viện nhân dân của tỉnh thay thuốc, hầu hết thời
gian Chu Tĩnh đều vào thành phố làm việc. Tuy không biết anh ta đang bận rộn làm gì, nhưng Tần Chí Quân biết, cứ cách hai ngày anh ta đều gọi
điện thoại cho người nhà trong thành phố B.
Nhìn thời gian, xem
ra hôm nay anh ta vừa vào thị trấn được bao lâu đã quay về, anh bèn đoán có lẽ sau khi gọi điện cho người nhà ở thành phố B, anh ta cố ý vội
vàng trở về?
Tần Chí Quân nhíu mày: "Tìm được bác sĩ Chung rồi à?"
Chu Tĩnh bĩu môi, đôi lúc, nói chuyện với người thông minh chẳng thú vị tí nào cả.
"Ba em phải thông qua nhiều người mới tìm được một người bạn cũ của bác sĩ
Chung. Nhờ ông ấy mời, bác sĩ Chung đồng ý rồi. Nhưng ông ấy không cho
ba em phái xe đưa đón, chỉ nói lúc nào rảnh bản thân sẽ tới, ngày cụ thể còn chưa biết, ông ấy chỉ hỏi địa chỉ chỗ này của anh thôi."
Cuối cùng, anh ta nói một câu với vẻ mặt kì lạ: "Nghe ba em bảo, cái ông bác sĩ Chung này khá là cá tính đấy."
Tần Chí Quân gật đầu, anh đã hiểu rồi.
Sau khi biết tin tức này, người nhà họ Tần đều hơi kích động. Nghe kiểu
cách này thì có vẻ là một thần y đây. Hai vợ chồng Lâm Xuân Hoa và Tần
Đại còn thay phiên nhau canh giữ trước cổng thôn, rướn cổ ngóng xem có
người lạ nào trông giống ông tiên xuất hiện không.
Vì không có kỳ vọng quá cao, Tần Chí Quân lại rất bình tĩnh. Anh chỉ nghĩ xem nên gặp
lại Cố Uyển thế nào, rồi còn phải tìm cơ hội tặng quà cho cô nữa.
Ngày hôm qua, cô nhóc bị anh dọa tới mức quà cũng không dám lấy đã hoảng sợ bỏ chạy rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh dậy thật sớm, chú ý tới tiếng động từ nhà họ Cố.
Hơn tám giờ sáng, anh thấy Cố Uyển đeo gùi, cầm gậy gỗ ra cửa.
Tần Chí Quân cắn chặt răng, cô nhóc kia đã hứa với anh sẽ không lên núi một mình rồi cơ mà, giờ ăn mặc thế này chắc chắn là lại lên núi rồi, đồ lừa đảo này.
Lòng anh thấy vừa vui vừa tức, vui vì đã có cơ hội gặp
mặt Cố Uyển, tức vì cô nhóc kia không thèm để ý đến sự an toàn của bản
thân, còn dám chơi trò nói một đằng làm một nẻo với anh.
Chờ Cố
Uyển đi ra ngoài vài phút, anh mới đi ra khỏi cổng nhà. Đường lên núi
Thanh Sơn từ hai nhà Cổ - Tần như nhau, anh không sợ lạc mất người nào
đó.
Tuy chân Tần Chí Quân bị què nhẹ, nhưng tốc độ đi cũng không
chậm. Sau khi vào sau núi, anh cũng chẳng vội vã gọi Cố Uyển lại, trái
lại âm thầm đi theo phía sau cô. Anh lính nông thôn còn trẻ tuổi đã lên
chức tiểu đoàn trưởng, đương nhiên năng lực quân sự rất vững vàng, bám
theo Cố Uyển đi qua bảy đỉnh núi cũng không bị cô phát hiện.
Càng đi, mặt Tần Chí Quân càng đen. Đây là không vào sâu trong lời cô đấy
hả? Một cô gái mềm mại yếu ớt lại dám vào trong núi sâu như thế. Tuy
thấy cô dùng gậy đánh cái nào chắc cái nấy, tóm gọn gà rừng thỏ hoang
gặp phải trên đường, nhưng chẳng lẽ trên núi chỉ có những con vật này
thôi ư? Đến lúc thật sự gặp phải thú dữ, hai cú đánh của cô làm được gì
cơ chú.
Thấy cô nhóc đằng trước vẫn không có ý định quay đầu, còn định tiến vào sâu bên trong, mặt Tần Chí Quân trầm xuống, anh sải bước
đi về phía Cố Uyển. Khoảng cách gần lại, cộng thêm lần này anh chẳng
thèm che giấu, tiếng bước chân lập tức làm kinh động Cố Uyển.
Khi quay lại, nhìn thấy Tần Chí Quân, vẻ hoảng hốt trên mặt cô hết sức rõ
ràng. Theo bản năng, cô dúi cây gậy gỗ dính màu vào trong lùm cây, giấu
đi.
Trong lòng tự nhủ thôi toang rồi, hình như lần trước cô đã
hứa với anh sẽ không lên núi săn thú một mình. Không biết giờ ném vật
chứng, nói mình chỉ lên hái nấm còn kịp không nhỉ?
Thực tế chứng minh đã không còn kịp nữa rồi.
"Đánh được bốn con gà rừng, ba con thỏ hoang, em khá quá nhỉ!"
Cố Uyển thấy anh đến gần, vội vàng nhanh chóng lui về phía sau vài bước,
cúi đầu không nói chuyện. Đừng tưởng rằng cô nghe không hiểu tiếng người nhé, vừa nói vừa nghiến răng như thế, cô sẽ không nghĩ anh đang khen
mình đâu.
Thấy cô liên tục lùi về sau, trước sau đến duy trì
khoảng cách cách mình hơn một thước, Tần Chí Quân không khỏi nghiến răng kèn kẹt, thấy cô đứng lại rồi vẫn cúi thấp đầu không nói chuyện, vừa
chất vấn vừa hỏi một cách vô cùng thân mật: "Đã hứa gì với anh hả, đồ
lừa đảo kia."
Cố Uyển hơi chu miệng lên, lừa đảo gì cơ, có phải cô chủ động hứa hẹn đâu chứ.
Thấy cô không nói chuyện, Tần Chí Quân lại lấn đến gần hai bước. Cô cúi đầu, không nhìn thấy mặt Tần Chí Quân, nhưng vẫn luôn liếc, chú ý đến chân
anh. Anh vừa tiến lên, cô lập tức lùi ra, phản ứng thật là nhanh nhẹn.
Tần Chí Quân bị hành động đó làm cho tức cười, anh thành rắn rết hay thú dữ rồi à?
Anh bước dài lao đến, trước khi Cố Uyển còn chưa phản ứng kịp, anh đã nắm chặt lấy cổ tay cô.
Ban đầu, anh cũng chẳng định làm gì cô. Dù sao hôm qua lỡ dọa cô nhóc này,
nhưng cô ba lần bảy lượt lui về phía sau, khăng khăng muốn giữ một
khoảng cách với anh khiến Tần Chí Quân bắt đầu trái tính trái nết. Anh
nắm chặt người, chuẩn bị dùng kĩ thuật khéo léo ôm người vào trong lòng.
Phía sau Cố Uyển là một cái gùi vừa to vừa nặng, anh dùng tay phải nhẹ nhàng nhấc lên,Cố Uyển bị anh kéo bằng tay trái, người ngã trái ngã phải. Cô
còn chưa kịp nhìn rõ động tác anh thế nào thì cái gùi đã nằm gọn trên
tay anh, bị anh tùy ý ném xuống trên đất cạnh đó.
Anh mãn nguyện
ôm cô vào lòng, đưa tay kéo quần áo trên vai cô xuống. Cổ áo bị anh kéo
xuống quá đà, để lộ vết lằn đỏ trên bờ vai trắng sáng nõn nà do dây đeo
gùi gây ra. Nước da trắng nõn khiến vết lằn đỏ càng thêm nổi bật, Tần
Chí Quân nhìn thấy màu đau lòng.
Sao anh không nghĩ đến chuyện
này sớm hơn chứ. Chà ngón tay cũng khiến da cô đỏ lên, sao cô có thể đeo gùi nặng như vậy được? Trước đó, anh còn giận cô một thân một mình đi
vào núi, rồi còn càng ngày càng đi sâu vào trong núi, lại tức cô trốn
tránh anh. Giờ đây anh làm gì còn lo lắng tức giận gì nữa, chỉ cảm thấy
đau lòng và xót xa mà thôi.
Anh vừa kéo quần áo lại giúp cô, vừa
tự trách mình trong lòng. Rõ ràng vẫn luôn đi theo phía sau cô, sao
không nghĩ đến việc đúng ra đeo gùi giúp cô sớm hơn một chút?
Cố
Uyển ngại muốn chết đi được. Tần Chí Quân làm quá nhanh, chỉ trong giây
lát đã đến gần cô, nhấc gùi xuống rồi kéo áo quần cô. Kể từ lúc bị anh
ôm vào lòng, hai chân cô như nhũn ra, cột sống cũng tê dại, đứng còn
không vững, càng miễn bàn đến cản anh lại. Vả lại, đứng gần anh quá, cô
lại muốn dán lên người Tần Chí Quân cọ xát rồi.
Trong lòng cô cảm thấy tuyệt vọng. Dù họ đã đính hôn nhưng một cô gái như cô lại có hành
động như thế, Tần Chí Quân sẽ đánh giá cô thế nào đây.
Tần Chí
Quân đang thầm tự trách, chợt thấy cơ thể Cố Uyển dán lại gần, cô thay
đổi dáng vẻ lúc đầu bị anh ôm, hai tay tự nhiên ôm lấy anh.
Anh ngơ ra, tại chỉ nghe thấy tiếng tim đập liên hồi của mình.
Khi ôm Tần Chí Quân, Cố Uyển cảm thấy toàn thân trở nên vô cùng nóng bỏng.
Mặt cô vô thức cọ xát vai và gáy anh. Da thịt chạm nhau, hai người cùng
run rẩy.
Cố Uyển cảm thấy mất hết sĩ diện, bèn lấy răng cắn xuống lưỡi mình. Cảm giác nhoi nhói truyền đến, một hồi lâu sau, cô thở hổn
hển, nói: "Bỏ em ra."
Giọng nói run run, yếu đuối, chẳng có sức
lực nào, hơi nóng phả lên gáy Tần Chí Quân. Trong lúc vô tình, đôi môi
mềm mại non nớt của cô lướt qua cổ anh, Tần Chí Quân như bị sét đánh, hô hấp trở nên dồn dập. Một lúc lâu sau, anh vẫn ôm Cổ Uyển, không nỡ
buông ra.
Mãi đến khi Cố Uyển thở gấp, buông lời thúc giục anh
buông ra cô một lần nữa với giọng nói đứt quãng, anh mới vô thức làm
theo lời cô. Song anh cũng không dám lập tức buông ra, mà đỡ cô chầm
chậm ngồi xuống thảm cỏ. Cố Uyển xụi lơ như bùn nhão, dựa vào bên cạnh
gùi, mùi máu tươi của con mồi trong gùi tỏa ra liên tục, mùi hương cũng
chẳng dễ ngửi gì, nhưng hiện giờ, cô không chú ý được quá nhiều điều như thế nữa.
Nhỏ giọng năn nỉ: "Anh đứng xa ra chút đi mà."
Tần Chí Quân còn đang thần thờ do dư âm vừa nãy, Cố Uyển nói thế nào anh liền làm thế nấy.
Anh vừa lùi lại, cảm giác tê dại nhũn ra trên người Cố Uyển dần dần biến
mất. Sức lực trong cơ thể cũng bắt đầu trở lại, chỉ trong ba, bốn mươi
giây, Tần Chí Quân đã thấy cô từ từ ngồi thẳng, sau đó đỡ gùi, đứng lên.
Trong đầu anh tức khắc nảy ra một suy nghĩ, nhưng anh lại không nghĩ ra được.
Cố Uyển nghĩ, so với việc lần nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ đối mặt với điều
không lường trước được thế này, chẳng bằng nói thẳng một phần sự thật
với Tần Chí Quân cho xong. Như thế, anh cũng có thể biết ý mà không làm
động tác quá gần gũi với cô.
"Tần đại ca, vừa rồi không phải em
bị tụt huyết áp đâu." Nói tới đây, cô dừng lại, không thể nói tiếp được. Cô thật sự cảm thấy hơi khó mở lời.
Tần Chí Quân yên lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
Cố Uyển xoay mặt đi, không dám nhìn anh, gương mặt đỏ bừng lên, cô chậm
rãi nói: "Là, là vì em không thể đứng quá gần anh. Nếu ở gần anh, cơ thể em sẽ trở nên không có sức lực, đứng cũng không đứng nổi."
Cô
nói một nửa, giấu một nửa. Cô thật sự không có mặt mũi nào để nói ra câu cơ thể còn xuất hiện một vài phản ứng vô cùng kì quặc và đáng xấu hổ.
Tần Chí Quân giật mình hiểu ra. Đủ loại cảnh tượng chung sống với Cố Uyển
trước đây hiện lên trong đầu, anh nhớ lại lần đầu tiên tiếp xúc với Cố
Uyển mà hơi sững sờ.
"Lần ở trên xe đó, cũng vì anh lên xe, ngồi xuống bên cạnh em, dựa vào gần nhau quá nên em mới... mới không đứng nổi à?"
Việc Cố Uyển từ đầu đến cuối đều quay mặt không dám nhìn anh, gò má ửng đỏ,
ngã ngồi trên đùi mà anh chứng kiến đã bị anh đổi thành không đứng nổi.
Mặt Cố Uyển càng đỏ hơn, ngay cả cái cổ nhỏ trắng sáng cũng bị nhuộm màu
hồng nhạt. Thấy thế, không cần cô trả lời Tần Chí Quân cũng biết rồi.
Đầu tiên, anh cảm thấy khiếp sợ. Anh chưa bao giờ nghe thấy chuyện kỳ quặc
như vậy, nhưng ngẫm lại, kể cả có thật thì người ta cũng giấu còn không
kịp nữa là, sao có thể đi nói khắp nơi được.
Nếu không vì hai
ngày nay anh luôn tiếp xúc quá thân mật với Cố Uyển, làm cô sợ, hơn nữa
hai người còn là vợ chồng chưa cưới, chỉ e cô sẽ mãi mãi khẳng định là
mình bị tụt huyết áp, tạm thời có thể né anh bao xa liền né xa từng ấy.
Rồi sau đó, đáy lòng anh lại vui mừng nhảy nhót, thì ra cô không bị bệnh, mà là tới gần anh là người bị mất sức.
Cố Uyển tự cảm thấy khó mà gặp người, lại không biết Tần Chí Quân âm thầm
thích dáng vẻ khi bị "phát bệnh" của cô muốn chết. Giờ đây, khi biết cô
hoàn toàn không bị bệnh, mà độc quyền này chỉ thuộc về mình, anh vui vẻ
xiết bao, cảm giác tự hào khó nói bí mật dâng trào trong lòng.
Anh tiến lên phía trước hai bước, dừng lại khi đứng cách Cố Uyển một mét rưỡi, hỏi: "Ở khoảng cách này, em có phản ứng không?"
Cố Uyển lắc đầu, vốn định nói không được lại gần nữa. Nhưng Tần Chí Quân
không chờ cô nói đã bước hai bước lớn về phía trước. Lúc này, hai người
chỉ cách nhau chưa đến nửa thước, cơ thể Cố Uyển bắt đầu hơi lắc lư, cô
nói: "Gần quá rồi."
Giọng cô như tiếng rên rỉ khe khẽ, nũng nịu hơn lúc trước.
Mắt Tần Chí Quân lóe sáng, lại như thế rồi...
Anh lại đi lên trước một bước, đứng cách Cố Uyển chỉ một nắm tay, người Cố Uyển mềm nhũn, không đứng vững được nữa.
Tần Chí Quân hơi nhếch môi cười, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô,
cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cố Uyển, thấy hai mắt cô lơ đễnh, miệng hơi hé, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng, đúng là quyến rũ chết người.
Thì ra là thế...
Lòng anh vui mừng quá đỗi, ý cười tràn ra khỏi mắt. Anh đặt một tay ra sau
cổ Cố Uyển, chậm rãi vuốt ve, miệng còn hư hỏng hỏi: "Vậy thì sao nào?"
Sao Cố Uyển còn có thể trả lời. Cô lại không nhìn ra anh thật lòng đang bắt nạt mình chắc? Cũng mới chỉ vài phút thôi, trong lòng cô đã bắt đầu hối hận khi nói thật với anh rồi.
Nhưng phản ứng của cô lại rất
trung thực, đứng cách gần, cơ thể tự giác ma sát với cơ thể anh. Cố Uyển xấu hổ muốn chết, trong đầu Tần Chí Quân vốn đã toàn ý xấu rồi. Tần Chí Quân ghé vào bên tai cô bật cười, tiếng cười trầm thấp mà cực kì sung
sướng. Anh ôm cô vào lòng, cười nói: "Cô nhóc này, em đúng là một bảo
bối đấy. Em xem, trời đã định sẵn em là vợ anh mà."
Anh hôn nhẹ một cái lên gò má cô, sau đó mới đỡ cô tựa vào thân cây cạnh đó, mình thì lùi lại vài bước.
Cố Uyển vừa thẹn vừa cáu, nhưng lại không thấy tức giận, mà lại thấy hơi ngọt ngào.
Có lẽ vì bọn họ vốn sắp kết hôn hoặc do cô thích Tần Chí Quân, nên khi anh giở trò xấu với mình, cô sẽ chỉ thấy xấu hổ, thấy cáu, nhưng lại không
bài xích.
Nghe thấy anh nói trời định trước em sẽ là vợ anh, Cố
Uyển chớp chớp mắt. Cô hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết tật xấu nhũn chân này của cô không chỉ xuất hiện khi cô ở gần anh.
Tần Chí Quân biết cô nhóc kia là người không thể trêu ghẹo thường xuyên nên không trêu cô nữa. Anh đeo gùi giúp cô, nói: "Đi về thôi, sau này đừng
vào sâu trong núi như thế này nữa."
Cố Uyển ngoan ngoãn gật đầu,
nhặt cây gậy không biết đã đánh rơi khi nào lên một lần nữa, đi theo sau Tần Chí Quân hai thước như một cô vợ nhỏ, hoàn toàn không có tư thế oai hùng đi săn như khi mới đến nữa.
Tần Chí Quân sao có thể yên tâm để cô đi theo phía sau. Anh dừng lại, bảo cô đi phía trước, còn mình
thì đi theo sau cô hai thước. Phải để cô luôn luôn nằm trong tầm mắt của mình, anh mới tạm thời an tâm. Khi đi xuống ngọn núi này, cô có thể
nhìn thấy xa xa có một cái hẻm núi mà dù đứng rất xa cũng có thể nghe
thấy tiếng giọt nước rơi xuống núi đá vui tai. Nối tiếp hẻm núi là một
đầm nước rộng, nước suối xanh trong suốt.
Cố Uyển đi tới đi lui,
chợt cảm thấy tim đập nhanh hơn, hình như phía trước có thứ gì đó rất
thu hút cô. Cô nghi ngờ dừng chân, nhìn về phía trước, cũng không có gì
lạ.
Tần Chí Quân thấy cô dừng lại, bèn hỏi: "Sao thế?"
Cố Uyển lắc đầu, cô cũng không biết nữa. Ngay lúc này, một đốm ánh sáng
vàng trên đỉnh hẻm núi vụt qua trước mắt. Cô ngẩng đầu nhìn kỹ, thấy một con chim màu vàng đang bay vòng vòng trên đỉnh hẻm núi. Chỉ chốc lát
sau, con chim nọ bay về phía này, càng bay càng gần. Cố Uyển trợn tròn
mắt, nhận ra đó là một con chim đại bàng màu
vàng to, siêu to
khổng lồ. Mà hình như con đại bàng nọ cũng không sợ người. Nó lượn vòng
một chỗ rồi bất ngờ lao xuống cách chỗ đứng của Cố Uyển hơn trăm mét,
tốc độ rất nhanh.
Đợi đến khi nó bay lên, cô thấy một con thỏ hoang màu xám đã nằm dưới vuốt nó, thì ra là đại bàng đến để săn mồi.
Tần Chí Quân không biết cô đang nhìn gì nữa, anh thấy rõ ràng trên bầu trời chẳng có gì cả.
Chim đại bàng khổng lồ bay về phía hẻm núi. Theo bản năng, Cố Uyển nhấc chân muốn đuổi theo. Cô không rõ lý do, nhưng cô biết, cô muốn thứ đó. Giống như khi nhìn thấy Tần Chí Quân vậy, có lẽ thứ đó có lợi cho cô. Chỉ là
với Tần Chí Quân, cô chỉ cần cọ hơi thở anh là được, còn cách dùng của
thứ kia như thế nào thì cô vẫn chưa biết. Có vẻ như chuyện này thuộc về
bản năng mà huyết mạch Yêu tộc tạo nên.
Chân cô sao có thể đuổi
kịp đại bàng khổng lồ đang bay lượn trên không trung? Cố Uyển chỉ đành
trơ mắt nhìn đại bàng khổng lồ bay vào gần hẻm núi rồi biến mất không
thấy đâu nữa.
Tần Chí Quân tò mò hỏi: "Em đang nhìn gì thế?"
Cố Uyển kinh ngạc, anh không nhìn thấy à? Cô chỉ hướng hẻm núi, nói: "Vừa rồi ở đó có một con chim đại bàng khổng lồ màu vàng."
Tần Chí Quân cười cười, chỉ cho là vì ở xa nên mình chưa nhìn thấy, cười nhắc nhở cô: "Đi thôi."
Cố Uyển lưu luyến nhìn hẻm núi vài lần rồi mới bước lên đường về nhà.
Sắp đến thôn Thanh Hồ, Cố Uyển kiên trì đòi Tần Chí Quân trả lại sọt cho cô đeo. Ánh mắt Tần Chí Quân đảo qua eo cô. Cô mặc quần áo rộng rãi nên
không nhìn ra, ngày hôm qua, bản thân anh vì quá khẩn trương nên cũng
không biết. Nhưng hôm nay, anh đã biết, eo và thắt lưng kia quá nhỏ, cái gùi nặng như vậy, cô nhóc cũng không sợ nó làm vặn vòng eo nhỏ của cô
à.
Cố Uyển nhìn biểu cảm trên mặt anh, giải thích: "Sức em lớn lắm.”
Tần Chí Quân bất đắc dĩ, đành buông gùi, đeo lên lưng cô một lần nữa, lòng
lại nghĩ sức em lớn thật, nhưng làn da dễ bị trầy xước nha, đeo gùi một
đoạn đường ngắn, không khéo vết dây đeo lại hằn thêm một chút ấy chứ.
Hai người một trước một sau trở về nhà, Tần Chí Quân phát hiện có khách đến chơi nhà.
Đó là một đạo sĩ thoạt trông có vẻ đã ngoài năm mươi, búi tóc đạo gia xiêu vẹo. Chu Tĩnh nói đây là bác sĩ Chung. Tần Chí Quân bất ngờ, ông ấy tới quá nhanh rồi. Hôm qua Chu Tĩnh còn nói ông ấy chưa xác định thời gian, đi từ thành phố B đến đây, dù thế nào cũng phải mất một ngày mới đến
được.
Đạo sĩ này thấy chính chủ đã đến, bước vài bước kéo Tần Chí Quân lại, biểu cảm vốn hơi mất kiên nhẫn chợt đờ ra khi chạm vào tay
Tần Chí Quân. Ông ấy còn khẽ ở một tiếng.
Ông ấy đặt tay lên tĩnh mạch Tần Chí Quân để kiểm tra một lát rồi nói với vẻ ngạc nhiên: "Thằng nhóc này, cậu có tố chất tốt đấy, có muốn bái đạo sĩ này làm thầy
không?"
Ảo tưởng của đám người bỗng chốc tan thành mây khói.
Phong cách của vị đạo trưởng này quá lạ đời, thích nhận đồ đệ, mới vừa
rồi còn bảo Chu Tĩnh bái làm thầy. Tần Đại Hữu uyển chuyển nhắc nhở:
"Đạo trưởng Chung, phiền ngài khám cho con tôi với, đùi nó có thể chữa
khỏi được không."
Xin đừng nói mấy lời như đi tu làm đạo sĩ nữa.
Đạo sĩ Chung khám bệnh nhưng cũng không bắt mạch nữa, cũng chẳng xem giấy
tờ kiểm tra mà Lâm Xuân Hoa lấy ra, chỉ ngưng thần nhìn đùi phải của Tần Chí Quân.
Rồi sau đó, ông ấy nói: "Chữa được, nhưng cơ hội mong manh, phải tìm được xương đại bàng vàng trăm năm cơ."
Cố Uyển tới đưa gà rừng cho người nhà họ Tần, vừa vào cửa đã nghe thấy lời nói này. Cô lập tức nhớ đến con đại bàng vàng mà mình nhìn thấy ở hẻm
núi lúc trước, không biết đó có phải đại bàng vàng trong lời đạo trưởng
không.
Đạo sĩ chợt thấy có linh khí dao động trong không khí, quay lại thì thấy nguồn gốc của linh khí đều từ người của một cô bé.
Thôn nhỏ này đúng là địa linh nhân kiệt. Ông ấy quay sang Cố Uyển, đưa tay
nắm chắc tĩnh mạch của cô, đan linh căn hệ thủy lại còn có cơ thể thuần
âm. Chàng trai vừa rồi thì là cơ thể thuần dương hệ hỏa. Chậc chậc, chưa nói đến đan linh căn là hi hữu, căn cơ thể thuần dương thuần âm thể này có tiếng là ngàn năm không gặp, thế mà trong cái thôn bé xíu này, ông
ấy gặp được những hai người.
Ông vốn chỉ định trả một ân huệ cho
người quen cũ, đến một chuyến rồi cố gắng hết sức giải quyết. Hiện giờ,
ông lại hạ quyết tâm phải ở lại đây thêm một khoảng thời gian, khéo còn
có thể có thể đột phá bình cảnh cũng không chừng.
Vừa rồi, khi bị lừa đảo đi làm đạo sĩ, Tần Chí Quân hết sức hững hờ. Giờ thấy đạo sĩ nọ còn định lừa gạt cô nhóc, anh không còn giữ vẻ bình tĩnh nữa, lập tức
xông lên kéo tay Cố Uyển ra khỏi tay đạo sĩ Chung đẩy người ra phía sau
mình.
Nực cười, cô nhóc mà bị lừa đi làm đạo cô thì ai làm vợ anh nữa.
Lời nhận đồ đệ còn chưa kịp nói, tay cô bé đã bị giật ra, ông ấy nhìn dáng
vẻ bao che cho con cho Tần Chí Quân, vuốt chòm râu thưa thớt của mình
rồi cười phá lên ha ha.
"Cô bé này, ông với cháu này. Cháu có tổ
chất tốt để tu đạo, cháu có thể bái ông làm thầy, giỏi đạo thuật sẽ rất
có ích với cháu."
"Có biết độn thổ không ạ?"
Cố Uyển Có
đầu ra phía sau Tần Chí Quân, tò mò đánh giá ông lão. Búi tóc kiểu đạo
gia, mặc áo đạo sĩ, miệng còn đầy lời phong kiến mê tín, mấy năm trước
ông ấy thật sự không bị kéo đi đấu tố à?
Đương nhiên, giờ cô biết yêu quái quỷ thần không phải mê tín. Cô nhìn ông lão, thử phán đoán xem đây là thần tiên thật hay giả.
Ông lão thấy biểu cảm của cô, rõ là đã cảm thấy hứng thú, thế là ông ấy
hưng phấn định kéo cô nói chuyện. Tần Chỉ Quân đen mắt, bước một bước,
chắn phía trước Cố Uyển, nghiêng đầu nói với cô: "Đừng tin, ông ấy nhìn
ai cũng nói có tố chất tốt, làm đồ đệ của ông ấy đi. Vừa rồi, ông ấy
cũng nói với anh y như thế."
Cố Uyển thầm nhủ ông ấy nói thế với anh là đúng rồi mà.
Đạo sĩ Chung thấy anh như thế, cười hì hì. Ông nhìn trúng cả hai cô cậu
này, thế là sinh lòng muốn khoe khoang. Chỉ thấy người ông ấy chớp
nhoáng lên một cái, người lập tức biến mất ngay tại chỗ, chỉ trong giây
lát đã xuất hiện phía sau Tần Chí Quân, kéo lấy tay Cố Uyển. Mọi người
chỉ cảm thấy hoa mắt, nhìn thấy một loạt tàn ảnh, hai người đã đi đến
cửa phòng.
Tần Chí Quân nhìn bàn tay trống rỗng của mình, không
dám tin. Anh trợn trừng to hai mắt nhìn ông đạo sĩ kia, ngay cả Chu Tĩnh cũng đứng phắt dậy.
Đây là cao nhân thật sự!
Chu Tĩnh vốn tưởng ông ấy chỉ biết chút thuật chữa bệnh mà thôi, giờ xem ra hoàn
toàn không phải, đạo sĩ Chung này có bản lĩnh thật sự đấy chứ.
Lão đạo kia kéo tay của Cố Uyển, nhìn thấy trên tay cô xách theo một con gà rừng, cười nói: “Nhóc con, vừa hay chúng ta tìm chỗ nướng gà rừng ăn.
Lão đạo nói cho cháu biết nha, tay nghề nướng gà của ông tuyệt lắm đó,
cháu nếm thử sẽ biết, hương vị nhất định sẽ không quên được, không chờ
kịp mà muốn bái ông làm thầy đó."
Tần Chí Quân đen mặt, nhấc chân muốn đuổi theo lão đạo kia, cũng may lão đạo kia ra khỏi cửa nhà họ Tần cũng không dùng đạo pháp, anh hoàn toàn có thể đuổi kịp.
Chỉ là ra khỏi cửa nhà họ Tần, hiện tại còn không có kết hôn anh cũng không
dám đi nắm tay Cố Uyển, nhìn lão đạo kia bắt lấy tay của Cố Uyển, trong
mắt bốc hỏa lên.
Anh không nắm tay Cố Uyển, vừa gỡ tay lão đạo
ra, vừa trầm giọng nói: “Ông buông tay cô ấy ra, nam nữ thụ thụ bất
thân, chú ý đừng ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục.”
Lão đạo cười ha hả, tên nhóc con này còn là bình giấm chua.
Vạn vật thế gian, âm dương ngũ hành, thuần âm thuần dương vốn chính là tồn
tại hấp dẫn lẫn nhau, ông ấy không hề nghi ngờ hai đứa nhỏ này sẽ thành
một đôi cả.
Lão đạo là người tự tại, ở bên ngoài ông ấy sẽ không
dùng đạo thuật quá rõ ràng có thể khiến người khác nhìn thấy, cũng không phải là kiểu nói cái gì đều không thể dùng, ông ấy tùy tay ném một chú
thuật lên trên chân của Tần Chí Quân, Tần Chí Quân trong chốc lát cảm
thấy chân của mình nặng tựa ngàn cân, căn bản không động đậy được.
Anh đứng ở kia như cọc gỗ, nhìn lão đạo lôi kéo Cố Uyển tiếp tục đi, gấp đến độ hô: “Uyển Uyển, trở về.”
Nhóc con quá vô tâm đi, ai kéo đi đều dám đi theo cả.
Cố Uyển đương nhiên không phải là người vô tâm, thật ra cô rất tò mò với
lão đạo, với lại cô cũng không cảm nhận được ác ý từ trên người lão đạo.
Chỉ là cô quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Tần Chí Quân, chân vẫn
không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn lão đạo, ông ấy vừa rồi dẫn cô rời
khỏi vị trí ngay chốc lát, cảm thấy là ông ấy đã động tay chân. Lão đạo
bị cô nhìn đến nỗi ngượng ngùng, nói: “Nhóc con à, không có việc gì, cậu ta mười lăm phút là hết à, chúng ta đi nướng gà rừng ăn.”
Cố Uyển không chịu đi, lão đạo thúc giục cô ấy, cô nhìn đến Tần Chí Quân một cái.
Đạo sĩ Chung hết cách, phất phất tay giải chú thật trên người tên nhóc học
Tần kia. Cố Uyển cong môi cười với Tần Chí Quân, đi theo lão đạo tiếp
tục hướng đến núi Đại Thanh. Tần Chí Quân đương nhiên cũng đuổi kịp
theo, đi cùng còn có Chu Tĩnh.
Khóe miệng đạo sĩ Chung cong lên nở nụ cười, bảo lạnh lùng, thể lúc này không phải còn chạy theo mình à.
Trên núi Đại Thanh, lão đạo tìm chỗ không có cỏ cây gì ngồi nướng gà rừng,
Cố Uyển hỏi lão đạo đại bàng vàng trông như thế nào, lão đạo cầm ngọc
giản, bảo cô để ở trên trán ngưng thần nhìn kỹ, chương ba bài tám chính
là nó.
Tần Chí Quân cảm thấy lão đạo sĩ làm việc không theo lẽ
thường, mà Cố Uyển ngoan ngoãn thật thà, nhận lấy ngọc giản kia đặt lên
trán thật.
Cố Uyển dán ngọc giản ở trên trán, chỉ mới vài phút,
cô vui sướng mở mắt ra, lúc trước thứ nhìn thấy kia quả thật là đại bàng vàng, chỉ là nhìn không kỹ, cũng không hiểu phân chia tuổi tác.
Cô đưa ngọc giản lại cho lão đạo, lão đạo tấm tắc khen: “Bé con căn cốt
tốt ngộ tính cũng tốt, tâm tính cũng trầm tĩnh, là hạt giống tu đạo rất
tốt.”
Ông ấy một lòng một dạ muốn dụ Cổ Uyển làm học trò, đương
nhiên, dụ được người này thì một người kia cũng sẽ tự mình ngoan ngoãn
chạy đến thôi.
Nhìn hai người có tư chất xuất sắc, tam linh căn của Chu Tĩnh thế mà chẳng còn kiếm lạ như vậy nữa.
Cả ngày này Tần Chí Quân da mặt dày canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả Cố Kim Thịnh với Chúc Phượng Tiên cũng đều bị anh gọi đến.
Lão đạo cười ha hả nhìn anh làm những việc này, cũng không tức giận.
Ban đêm, Cố Uyển cầm một chiếc đèn pin nhỏ và một cây gậy gỗ mò mẫm đến núi Đại Thanh, chỗ nướng gà rừng lúc sáng.
“Đạo trưởng, ông ở đâu?"
Lão đạo vui vẻ, đã biết nhóc con này sẽ tìm đến ông ấy. Ông ấy nhảy xuống từ trên cây dọa cho Cố Uyển hoảng sợ.
“Bé con, ban đêm tới tìm lão đạo là muốn bái sư sao?” Cố Uyển lắc đầu, cô có chuyện khác muốn tìm đạo trưởng.
“Đạo trưởng, tôi đã thấy đại bàng vàng”
Vẻ mặt lão đạo cứng đờ, nói: “Nhìn thấy lúc nào?”
Cố Uyển là yêu tinh ngoan ngoãn, cô thích đại bàng vàng kia, đạo trưởng là người tư đạo có lẽ cũng sẽ thích, cô nói: “Cháu sẽ nói cho ông biết ở
nơi nào, ông phải đồng ý với cháu có được đại bàng vàng rồi phải trị
khỏi cho chân của anh cả Tần.”
Thấy lão đạo không chút suy nghĩ đã gật đầu, lại nói: “Nếu còn dư lại, thì phân cho cháu một chút?”
Lão đạo nhìn cô cười ha hả, nhóc con này là yêu tinh ngoan ngoãn, hỏi cô
nói: “Cháu lấy đại bàng vàng kia có ích gì?” Cố Uyển nào biết đâu dùng
để làm gì đâu, cô chỉ biết là mình muốn. Nhưng lời này không dám nói ra
với lão đạo, sợ bị ông ấy biết mình chỉ là bán yêu, trở mặt thu phục cô
trừ lại cho dân thế thì cô xui xẻo rồi.
Tuy rằng cô chưa từng hại người, nhưng mà trong ký ức truyền thừa của đạo sĩ và hòa thượng thì không nói đến điều này.
Cô ngoan ngoãn nói với lão đạo Chung: “Dùng thế nào thì lúc đó cháu sẽ nhờ ông dạy cho, nếu như không được, thì cháu hầm thịt cũng được đó chứ.”
Lão đạo nghe xong cười ha hả, cảm thấy nhóc con này quả thật có đường đi giống với mình, đều rất tham ăn, còn rất thích ăn thịt.
Hiện giờ tu chân đã xuống dốc từ lâu, tu sĩ cũng không còn mấy người, linh
vật linh bảo đương nhiên cũng càng ngày càng ít, nhóc con này muốn lấy
đại bàng vàng ra hầm thịt ăn, ha hả.
“Nhóc con, lúc bắt được đại
bàng vàng kia, nếu như tuổi còn quá nhỏ, ta sẽ hầm thịt chia nhau ăn,
nếu là thịt trên trăm năm thì cháu khó mà gặp được, chờ lão đạo luyện ra lò đan dược đến lúc đó đưa cho cháu hai viên thế nào.”
Cố Uyển
đương nhiên vui vẻ, nếu không phải hồ ly tinh trời sinh đã sợ đạo sĩ hòa thượng thu phục yêu quái kia, cô thật muốn tìm cho mình một người thầy
như vậy.
Cô nói kỹ càng chuyện nhìn thấy đại bàng vàng lúc sáng
kia cho lão đạo nghe, lại ngạc nhiên nói: “Cháu thấy Tần đại ca dường
như không nhìn thấy đại bàng vàng kia."
Lão đạo nghe xong hăng
hái tinh thần, có thể che giấu bản thân đó chính là đã thành tinh, e là
hơn trăm năm rồi. Hai người xác định lúc mặt trời lên Cố Uyển sẽ tới đây dẫn lão đạo đi tìm đại bàng vàng, Cố Uyển bèn tự mình đi về.
Cả
đêm này cô ngủ không sâu, sợ bản thân mình ngủ quên bị lão đạo trách
tội, cũng là vì kích động có thể chữa khỏi chân cho Tần Chí Quân.
Lúc ánh sáng đầu tiên của mặt trời chiếu xuống, Cố Uyển đã đeo sọt mang theo gậy gỗ đi lên núi.
Lần này cô nhìn thấy chỗ ngủ của lão đạo, một cành cây vắt ngang duỗi ra,
chỉ thô to như cánh tay của người trưởng thành, trong lòng thầm hô một
tiếng quả thật có bản lĩnh, thật là cao nhân ăn gió uống sương nha.
Ngoại trừ việc thích ăn thịt làm mất đi phong thái của cao nhân ra thì chẳng
còn gì, chỉ là thích ăn thịt cũng không phải chuyện xấu, cô cũng thích
ăn.
Hai người đi vào trong núi, lần này lão đạo không sử dụng đạo thuật đẩy nhanh hành trình, ông ấy nói không biết đại bàng vàng kia
thâm sâu bao nhiêu nên không dám mạo phạm nó.
Đi gần hai tiếng
đồng hồ, hai người mới đến dưới khe núi, đây là một vách đá dựng đứng,
ban ngày cách khá xa, cô cũng không thể thấy rõ vị trí cụ thể chỗ ở của
đại bàng vàng, cũng không xác định đại bàng vàng này có bay qua đây hay
không.
Nhưng bây giờ cô đứng dưới sườn dốc, loại cảm giác đó lại
xuất hiện trong lòng, đôi mắt cô tỏa sáng, nhỏ giọng hỏi lão đạo: “Ở
phía trên này, chúng ta làm sao để đi lên?”
Lão đạo cười, cũng
không biết lấy ra hai tấm bùa từ chỗ nào, dán lên người Cố Uyển và mình
mỗi người một tấm, cười nói: “Được, cháu chỉ đường, ông đưa cháu lên.”
Cố Uyển gật đầu, lão đạo dắt theo cô giẫm lên vách đá như đi trên đường
bằng vậy, có Cố Uyển cảm giác được vị trí chính xác của đại bàng vàng.
Chưa tới hai phút, hai người đã đứng bên trong chỗ ở của đại bàng vàng.
Lão đạo để Cố Uyển ẩn thân bên trong một hang động vách đá, bản thân đi vào chỗ ở của đại bàng.
Lúc đầu còn rất yên tĩnh, chưa tới năm sáu phút, Cố Uyển nghe được cách đó
không xa truyền đến tiếng ầm ầm vang dội, tiếng vang càng ngày càng gần, cô nhịn không có đầu ra một chút để nhìn xem, dường như thân thể to lớn của đại bàng đang đánh nhau với lão đạo, đất đá chỗ sườn núi bay đi,
hóa ra lực sát thương của thứ này lại lớn như vậy.
Cô lại không
biết, đại bàng vàng kia chỉ là yêu quái tu luyện hơn hai trăm năm, lão
đạo có hơi xem nhẹ tu vi của đại bàng vàng này, chỗ đánh nhau của đại
bàng vàng cách chỗ ẩn thân của Cố Uyển càng ngày càng gần, ông ấy lo
lắng cô bị bại lộ, có lòng muốn dẫn đại bàng vàng này đi rồi lại sợ mình đánh trúng, rất bị động.
Lá bùa chỉ che giấu hơi thở của hai
người, cũng không thể giấu đi cơ thể, Cố Uyển vừa ló đầu ra bên ngoài đã lập tức bị đại bàng vàng đó phát hiện ra.
Đại bàng vàng thấy
người xông vào chỗ ở của mình tức giận vô cùng, bây giờ đang đánh người
già mà nhìn thấy kẻ nhỏ đương nhiên cũng không thể buông tha, một tia
sáng hiện lên, Cố Uyển đã bị đại bàng lỗi ra từ trong hang động, đại
bàng kia hung tàn, móng vuốt chụp lên đầu vai của Cố Uyển.
Cố Uyển chỉ cảm thấy trên vai bị xuyên qua đau đớn, kêu thảm thiết một tiếng.
Đại bàng kia định đánh tiếp, lão đạo sĩ vứt phù chú tới cứu viện. Cố Uyển
chỉ cảm thấy chỗ bị thương càng ngày càng đau, không bao lâu đôi mắt tối đen hôn mê bất tỉnh.
Chờ lúc cô tỉnh lại đã nằm ở trong phòng
của mình ở thôn Thanh Hồ rồi, Tần Chí Quân hiếm khi không ngại mặt mũi
mà canh giữ bên cạnh cô.
Lão đạo sĩ thấy cô tỉnh lại, vui mừng
nói: “Tỉnh rồi tỉnh rồi, tôi đã nói thuốc của lão đạo tôi công hiệu vô
cùng, được rồi, độc của yêu quái tĩnh dưỡng một thời gian là không sao.”
Trong lòng ông ấy nhẹ thở ra, cuối cùng cũng xem như có lời giải thích cho
người nhà họ Cố và tên nhóc họ Tần kia. Tên nhóc này mặt nhăn mày nhó,
chẳng có chút giác ngộ cần ông ấy trị chân cho, còn có đứa nhóc mềm mại
đáng yêu kia.
Ông ấy đến đầu giường nói với Cố Uyển: “Nhóc con,
xin lỗi, ông không biết con đại bàng vàng đó lợi thế đến thế, không bảo
vệ cháu chu toàn, chỉ là ông sẽ giúp cháu báo thù, ông sẽ làm thịt con
đại bàng vàng kia, xương cốt của đại bàng ông đã đồng ý với cháu đưa cho tên nhóc kia chữa chân, thịt đại bàng chúng ta sẽ không hầm, vừa khô
vừa cứng, chờ lão đạo luyện đan xong đến lúc đó sẽ tặng cháu một nửa.
Ông ấy rất hào phóng, lúc đầu nói hai viên, hiện tại trực tiếp đưa nửa lò.
Cố Uyển cười cảm kích nhìn ông ấy, mềm mại chết đi được, lão đạo ôm ngực,
trong lòng tấm lòng thiếu nữ của lão đạo oa oa gào thét vẫn rất muốn dụ
người ta làm học trò.
Ông ấy nói với Cố Uyển: “Nhóc con ông nói
cho cháu biết, phàm nhân cũng dùng xương của đại bàng vàng làm thuốc trị chân bị tật, xương đại bàng phơi xong nghiền thành bột hòa với rượu là
được, nhưng hiệu quả trị liệu thì không khả quan. Ông thì không giống
vậy, với y thuật này, đại bàng vàng có hai trăm năm đạo hạnh đó, ông lấy tinh túy trong xương đại bàng dẫn vào trong người tên nhóc thối này,
lại giúp luyện hóa, không nói đến chân tật của nó, sau khi khỏi bệnh sức khỏe của nó sẽ cường tráng hơn gấp trăm lần.
Cố Uyển nghe vậy, cười hết sức thoải mái, đôi mắt to tròn cười híp lại thành trăng lưỡi liềm.
Lão đạo sĩ nhìn Tần Chí Quân, ý bảo anh đi ra ngoài một lát, Tần Chí Quân
giống như không nhìn thấy vẫn đứng im tại chỗ, lão đạo bất đắc dĩ, chỉ
phải làm trò đào góc tường tên nhóc này ngay trước mặt luôn: “Chút nữa
ông chữa chân cho tên nhóc thối kia xong phải về rồi, máu thịt của đại
bàng vàng không có đồ thích hợp để lưu trữ sẽ dễ mất đi công hiệu, nhóc
con, cháu về sơn môn với ông đi.”
Không đợi Cố Uyển nói chuyện,
Tần Chí Quân đã lạnh lùng liếc nhìn lão đạo một cái, kéo ông ấy ra khỏi
phòng của Cố Uyển. Đến giữa trưa, nghe Tần Hiểu Muội tới nói lão đạo kia đi chữa chân cho anh cả của cô ta rồi, Chu Tĩnh cũng đi theo. Hôm nay
anh cả của anh ta không thể động đậy, ngày mai là có thể khỏi bệnh.
Lão đạo cười tươi đi ra khỏi thôn Thanh Hồ, xương của đại bàng hai trăm năm dùng ngay thì có thể tràn đầy sinh lực, sao có thể khiến cho bản thân
bất động, chẳng qua là cho tên nhóc thổi kia nếm chút đau khổ, muốn động nhưng không thể động, để anh nếm chút cảm giác làm người gỗ. Cố Uyển
không còn sức lực, sau khi Tần Hiểu Muội đi cô mơ trên vai vẫn là cơn
đau thấu xương, lão đạo nói độc của đại bàng đã làm sạch giúp cô, vết
thương cũng sẽ nhanh chóng khỏi, nhưng Cố Uyển cảm thấy nhiệt độ trên
người mình đột nhiên cao lên, rất khó chịu.
Đến ban đêm, thần trí Cố Uyển có hơi không tỉnh táo cảm thấy chỗ xương cùng rất đau đớn, lấy
tay một sờ lại thiếu chút nữa bị hù đến ngất đi.
Chỗ đó là nơi mọc đuôi dài của cô ngắn đi một đoạn, cô lần nữa xác nhận, lại phát hiện chiếc đuôi kia lúc ẩn lúc hiện.
Cô ngồi dậy, cởi quần áo nhìn xem ngực của mình, vết bớt trên ngực đã sắp
chuyển sang màu đỏ, cả người cô run rẩy, yêu hóa, cô nhất định là đã bắt đầu yêu hóa.
Tần Chí Quân, cô vội vàng mặc một bộ quần áo, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài chạy thẳng đến nhà họ Tần.
Lúc này khoảng chừng mười giờ đêm, trong thôn rất yên tĩnh, người nhà họ
Tần cũng đều ngủ rồi, Cố Uyển trèo tường đi vào trong sân của nhà họ
Tần, cửa lớn nhà họ Tần đóng chặt, cô đành phải đi gõ cửa sổ phòng Tần
Chí Quân.
Lại nói Tần Chí Quân được lão đạo hạ một đạo pháp, lúc
có thể cử động được đã hơn chín giờ tối rồi, quá muộn không thể đi thăm
Cố Uyển được, lập tức thử tự mình vận động, quả thật như lời lão đạo
nói, đùi phải của anh đã hoàn toàn khôi phục, cơ thể lại còn linh hoạt
hơn trước nữa.
Lúc chuẩn bị đi ngủ nghe thấy cửa sổ truyền đến
vang lên, anh mở cửa sổ ra xem thử, lại thấy Cố Uyển vốn dĩ đang ngủ yên ổn trong nhà lại đáng thương vô cùng đứng ở trước cửa sổ của anh, trên
khuôn mặt trắng nõn đều là nước mắt.
Tần Chí Quân xoay người đi ra cửa. Cánh cửa vừa mở ra, mùi hương ấm áp xộc tới, cả người Cố Uyển ngã thẳng vào lòng anh.