Cố Uyển gần đây thấp thỏm bất an, không ăn ngủ được.
Tuy nói sau
khi dựng nước thì động vật không được phép thành tinh, mấy năm trước
thực hiện phá tứ cựu đã gây đả kích đặc biệt nghiêm trọng đến những yêu
ma quỷ quái, nhưng Cố Uyển vẫn cảm thấy, cô rất có thể đã bị một con hồ
ly tinh bám vào người.
Từ mấy ngày trước, ngực trái của cô mơ hồ
xuất hiện một vết bớt hồ ly màu đỏ nhạt to bằng móng tay cái, theo đó,
trong bảy tám ngày ngắn ngủi, da cô trở nên bóng loáng, mịn màng, ngực
lớn, mông vểnh, eo cũng nhỏ đi hai ba vòng một cách kỳ lạ.
Trước
đây quần áo mặc hơi rộng thùng thình, bây giờ mặc lên người mà bộ ngực
kia giống như là sắp căng rách áo vậy, hơi cử động liền có thể thấy rõ
ngực qua lớp áo vì thế Cố Uyển căn bản không dám ra ngoài.
Cô
lặng lẽ giấu mẹ cắt quần mình thành một mảnh vải dài, quấn chặt mấy vòng quanh bộ ngực, lúc trời nóng khiến bản thân căng đến sắp cảm nắng.
Trải qua mấy ngày kinh hãi và run sợ, cô vốn tưởng rằng cứ như vậy là xong,
nhưng hôm qua ở nhà của Tần Hiểu Muội gặp phải anh cả cô ấy đi lính về
thăm người thân, Cố Uyển hoảng sợ phát hiện, bản thân lại như hoa si mà
muốn dính lên người anh ấy.
Tim cô đập rộn lên, hô hấp dồn dập, cả người như nhũn ra.
Bây giờ nghĩ lại, cô vừa sợ lại vừa vui mừng, thật may người cô như nhũn
ra, chân mềm đến mức không có sức hành động, nếu không thật làm ra
chuyện gièm pha gì cô cũng không sống nổi nữa.
Vì chuyện này Cố
Uyển sầu cả một đêm, suy nghĩ hồi lâu mới cân nhắc tới việc đến hiệu
sách đi dạo xem có tiểu thuyết gì có thể giúp cô hiểu thêm về hồ ly tinh không.
Lấy ra ba mao tiền bản thân dành dụm bấy lâu, nói với mẹ
cô đi vào trong rừng nhặt củi, cô lặng lẽ đi trên con đường mà chuyến xe buýt của thôn sẽ đi qua.
Từ thôn Thanh Hồ lên huyện phải ngồi
nửa giờ trên xe buýt, xuống xe buýt rồi đi một đoạn đường mới tới tiệm
sách Tân Hoa trong huyện. Cố Uyển rất chột dạ, không dám hỏi nhân viên
có sách về hồ ly tinh không, chỉ đi đến giá sách để tiểu thuyết và các
loại sách khác mà tìm.
Tới trưa, cô tìm được mấy quyển thật, Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh, còn có vài truyện ngắn, cô trốn trong góc của tiệm sách như thể đang chiến đấu ngầm mà cầm sách lật xem, đọc hơn
một giờ vẫn có ít thu hoạch, như mỹ sắc, thư sinh yếu đuối, hòa thượng
tuấn tú là thứ mà hồ ly tinh thích nhất.
Cố Uyển cảm thấy có lẽ
cô đã tìm ra chân tướng, trước mắt gặp người đàn ông khác ở trong thôn
thì không sao, chỉ có anh cả của Tần Hiểu Muội mới khiến cho thân thể
của cô sinh ra phản ứng khác thường, nhất định là bởi vì anh đẹp trai.
Trong sách còn nói, hồ ly tinh sẽ hút dương khí của đàn ông để tu luyện, sẽ ăn tim trẻ em để xinh đẹp.
Cô đọc tới đây thì quả thực sợ hết hồn, sau đó cô nghĩ về đứa cháu nhỏ
ngày ngày lượn lờ trước mặt mình, có vẻ cô không có suy nghĩ kinh khủng
như muốn moi tim ăn.
Qua chuyện như vậy, không cần nói cũng biết
trong lòng Cố Uyển sợ hãi, cô quyết định mấy ngày nay phải tránh xa Tần
Chí Quân. Hai nhà là hàng xóm, cách nhau chưa tới trăm mét, xem ra phải
không bước chân ra khỏi nhà mới được. Cũng may Tần Chí Quân đi lính, một hai năm cũng chưa chắc sẽ ở lại mấy ngày.
Đặt sách trả về kệ, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong tiệm sách, mười giờ bốn mươi.
Cố Uyển nhanh chóng ra khỏi tiệm sách, xe buýt trở về thôn một ngày chỉ có hai chuyến, bỏ qua chuyến buổi trưa khởi hành lúc mười một giờ thì sẽ
phải chờ đến bốn giờ rưỡi buổi chiều. Mà trên người cô đã mất một xu để
mua phiếu xe lúc nãy, chỉ còn lại tổng cộng một xu, vẫn nên nhanh đi về
cho thỏa đáng. Nếu không đuổi kịp chuyến xe thì phải ăn cơm trưa ở trong huyện, vậy sẽ tốn rất nhiều tiền.
Nhanh chóng đi thẳng tới trạm
xe, xe buýt trong thôn Thanh Hồ gần như đã đầy chỗ, tài xế và người bán
vé là một đôi vợ chồng trong thôn, cả xe đều là người quen. Nhưng từ nhỏ Cố Uyển hướng nội, thấy người cũng chỉ thẹn thùng cười một cái coi như
là chào hỏi.
Ở hàng cuối cùng bên trái, cô thấy có hai ghế trống
nên chọn ghế trong cùng và ngồi xuống. Vừa ngồi được một, hai phút, hành khách trong xe đều kêu mau đi đi, mau về thôn để ăn cơm trưa.
Người lái xe Lý Đại Khánh nhìn chỗ ngồi trống còn lại trên xe, mỉm cười ngồi
vào ghế lái, nói: "Đừng vội, đợi thêm hai phút đi, hai phút nữa không có ai sẽ khởi hành."
Nói là hai phút, mặc dù Cố Uyển không có đồng
hồ đeo tay cũng biết là đã quá giờ. Người trong thôn lại thúc giục, Lý
Đại Khánh thấy thời gian quả thực không còn sớm thì mới lái xe. Lúc này, một thanh niên hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi lên xe, vài người lớn
giọng nói với Lý Đại Khánh: "Lần này đầy rồi, mau lái đi, không thì
không kịp trở về nấu cơm trưa."
Lý Đại Khánh hô một tiếng được,
xe ầm ầm khởi động, Cố Uyển nhìn thanh niên sải bước đi tới chỗ ngồi
trống ở bên cạnh cô và ngồi xuống, trong lòng kêu rên mình sắp chết rồi. Đó không phải ai khác, là Tần Chí Quân cô sợ gặp nhất.
Hàng cuối cùng có năm người ngồi, ở giữa là một bà bác mập, Tần Chí Quân ngồi xuống, cánh tay anh đặt ở bên cạnh tay Cố Uyển.
Chỗ cánh tay chạm vào nhau giống như có điện vậy, cả người Cố Uyển không
ổn, cái cảm giác nhũn xương rất muốn dán lấy Tần Chí Quân lại tới.
Tần Chí Quân nghiêng đầu, thấy là cô gái ngày hôm qua đến nhà mình tìm em
gái cùng làm việc, nhìn gò má cô đỏ bừng, trên mặt có vẻ kinh hoảng, anh nghĩ là mình ngồi cách cô quá gần khiến cho cô không được tự nhiên, nên dịch tay ra trước người một chút, cố gắng tránh tiếp xúc tay chân.
Cố Uyển không chú ý tới động tác của Tần Chí Quân, một lòng nghĩ phải mau
chóng rời đi. Cả một xe đều là người trong thôn, nếu bị bêu xấu ở chỗ
này thì về đến nhà, cha mẹ cô có thể sẽ lột da cô.
Cô cắn răng
chống đỡ lưng ghế trước đứng dậy muốn rời đi. Tần Chí Quân nghi ngờ, xe
vừa khởi hành mà cô muốn đi đâu nhưng anh không tò mò chuyện của người
ngoài, chân nhích sang bên để nhường chỗ cho Cố Uyển đi ra.
Cố
Uyển cố hết sức dựa gần vào lưng hàng ghế trước mà di chuyển ra ngoài
nhưng khoảng cách giữa hai hàng ghế quả thực quá hẹp. Cô vừa động, chân
lại đụng phải đầu gối Tần Chí Quân, đầu gối mềm nhũn của cô lại cong,
còn đúng lúc xe buýt chạy ra khỏi trạm xe rồi quẹo cua. Cô không đứng
vững, cuối cùng ngã ngồi, đặt mông ở trên đùi Tần Chí Quân, vì lực ly
tâm chuyển hướng nên người mất đi cân bằng, thân thể bị nghiêng sang bên trái.
Biến cố này tới quá bất ngờ, Tần Chí Quân gần như là đưa
tay ra đỡ cô theo bản năng. Chẳng qua là bởi vì người Cố Uyển nghiêng
sang trái nên anh vốn chỉ đỡ tay trái của cô, nhưng lại chạm vào một vị
trí không thể miêu tả dưới nách.
Cảm xúc mềm mại xa lạ dưới tay
làm Tần Chí Quân nhất thời không kịp phản ứng, khi ý thức được mình động đến chỗ nào, tay anh giống như chạm bỏng mà nhanh chóng rụt về, thấy cô gái trợn to đôi mắt hạnh, trong mắt là nước mắt, rõ là xấu hổ muốn
chết.
Cố Uyển bi ai, sớm biết có thể như vậy thì không bằng cô biết điều ngồi ở đó.
Bác gái mập ngồi bên cạnh Tần Chí Quân cất giọng oang oang: "Ai dà, đây là tiểu Uyển nhà họ Cố à, có bị dập đầu không."
Bác gái vừa hô lên, sự chú ý của nửa số người trong xe đều hướng về sau xe, đều thấy con gái nhỏ Cố Uyển nhà họ Cố ngồi ở trên đùi một thanh niên
cao lớn, trong mắt không ít người biết Cố Uyển lộ ra vẻ kinh ngạc.
Gương mặt Cố Uyển đỏ như sắp xuất huyết, cô vội vàng muốn đứng dậy, nhưng
không biết làm sao mà khi ở cạnh Tần Chí Quân, tay mềm chân mềm, không
chỗ nào trên người cô không mềm nhũn. Cái mông vừa rời khỏi đùi Tần Chí
Quân chưa đến mười mấy xăng-ti-mét lại ngã vào người Tần Chí Quân.
Tần Chí Quân bị tra tấn, cảm xúc mềm nhũn trên tay còn chưa biến mất, mông
cô nặng nề đập vào trên đùi anh, bây giờ anh chỉ cảm thấy từ da đầu đến
đầu ngón chân mình đều tê dại.
Trong lòng anh khinh bỉ mình quá
xấu xa, lại thấy cô gái kia khó xử đến mức không ngẩng nổi mặt, anh muốn đi đỡ cô, tiểu cô nương liền hung hăng lườm anh, trên mặt viết to hai
chữ lưu manh nên anh chỉ đành phải ngượng ngùng rút tay về.
Người bán vé chính là vợ Lý Đại Khánh, đang cầm vé chuẩn bị thu tiền, thấy Cố Uyển như vậy thì dứt khoát đi đến hàng cuối cùng, ân cần hỏi: "Sao
vậy?"
Tất cả mọi người trên xe đều nhìn về chỗ này, Cố Uyển không thể để mình bị mang tiếng xấu, thấy vợ Lý Đại Khánh hỏi, cô đưa tay ra
nhờ giúp đỡ.
"Thím Đại Khánh, thím kéo cháu với, không biết là
cháu say xe hay là tụt huyết áp mà vừa định đi lên trước thương lượng
đổi chỗ với thím, chú Đại Khánh quẹo cua làm cháu ngã, bây giờ đầu
choáng váng nên không đứng lên nổi."
Bởi vì ở quá gần Tần Chí
Quân nên người cô vô lực, khi nói mấy câu nói này khá khó khăn, nhìn
giống như chuyện đúng như cô nói. Vợ Lý Đại Khánh nghe vậy thì vội đi
lên đỡ cô đến ghế ngồi trước mình.
Lúc này cả xe xem náo nhiệt
mới sáng tỏ, hóa ra là say xe muốn đổi chỗ ngồi, lúc quẹo cua đứng không vững nên ngã, chưa kể con gái nhà họ Cố là người thành thật, không phải loại con gái đó.
Cố Uyển dựa ở trên tay vịn trước chỗ ngồi của
nhân viên bán vé giả chết, nguy hiểm tránh khỏi Tần Chí Quân lại đem bản thân phủi sạch.
Qua vài phút cách xa Tần Chí Quân một khoảng
cách nhất định, các loại trạng thái khác thường trên người cô đều lui
đi, chỉ là đã lỡ phóng lao, giả bộ say xe thì phải giả bộ hoàn toàn mới
được. Mãi cho đến khi xe đi đến ngã tư trước nhà, cô vẫn luôn giả vờ say xe.
Chờ xe dừng lại, thím Đại Khánh đỡ cô xuống xe, cùng xuống xe với cô còn có Tần Chí Quân.
Bởi vì việc xấu hổ trên xe, Tần Chí Quân đứng cách cô hai mét, chờ khi xe
đã đi khuất rồi anh mới nhấc chân tiến lên chào hỏi cô một tiếng xem có
cần giúp đỡ gì không.
Cô Uyển thấy anh đi lại, vẻ mặt hoảng sợ
như thấy quỷ, bộ dạng yếu ớt say xe tuột huyết áp ban nãy nửa điểm cũng
không còn, cất bước liền chạy, giống như đuổi theo phía sau chính là ác
quỷ.
Tần Chí Quân: "…"
Cảm giác chính mình trở thành tên
biến thái háo sắc, nghĩ đến một hồi khi nãy trên xe, anh không được tự
nhiên sờ sờ cái mũi, không trách tiểu cô nương sợ anh, vẫn là không nên
đi theo phía sau dọa người ta, chọn một con đường khác về nhà vậy.