Cố Tinh Thần ngồi trên ghế dài cạnh cửa sổ sát đất xem kịch bản, kịch
bản này cậu đã xem qua một lần, lúc đó cảm thấy tuy đây là phim phá án
nhưng cốt truyện thật sự làm cho người ta phải thổn thức, huống hồ lúc
ấy cậu cũng chưa quyết định diễn vai gì.
Lục Tấn Tắc đóng vai chính là cảnh sát Lý Hành, còn Cố Tinh Thần đóng vai chính là hàng xóm của Lý Hành, trẻ mồ côi Lý Nhất.
Lý Hành là người bề ngoài cà lơ phất phơ nhưng bên trong là người rất tinh tế, là cảnh sát giỏi quan sát phân tích, làm người ngay thẳng chính
trực. Lý Nhất là người ngược lại với Lý Hành, vừa đậu đại học, chỉ số
thông minh cực cao, bề ngoài rực rỡ như ánh mặt trời nhưng bên trong lại là người rất cực đoan.
Bởi vì Lý Hành đắc tội sếp mà bị điều đến một bộ phận mới, bộ phận này chuyên xử lý những vụ án vụn vặt nhỏ nhặt, đa số đều là những vụ án không thể nào phá án.
Chỗ mới, đồng
nghiệp cũng không thân thiết nên Lý Hành tập trung vào các vụ án, tuy
nhiên anh cũng không được các đồng nghiệp ủng hộ, vì thế mặc dù không
biết làm sao nhưng anh vẫn nghiêm túc tìm kiếm manh mối như cũ, mỗi ngày đều tăng ca.
Từ nhỏ Lý Nhất đã ở nhà đối diện với nhà bà ngoại
của Lý Hành, đây là một tòa kiến trúc nhà ngang* lâu đời, quan hệ giữa
Lý Hành và cha mẹ không tốt nên sau khi bà ngoại qua đời thì anh dọn về
đây ở. Hai người trở thành hàng xóm lâu năm, vì có cùng họ nên Lý Hành
thường hay dẫn Lý Nhất đi chơi, sau khi đi làm cũng thường xuyên mua
sách hay đồ vật linh tinh cho cậu.
(*Kiến trúc nhà ngang - 筒子楼: Còn gọi là kiến trúc kiểu nhà lính, một hành lang dài nối liền với rất nhiều nhà đơn.)
Quan hệ của hai người khá tốt, Lý Nhất rất thân thiết với Lý Hành, coi anh như người nhà của mình.
Lý Hành hay phải tăng ca, đã lâu chưa về nhà, nhưng lúc về nhà thì phát
hiện trong nhà không nhiễm một hạt bụi, Lý Nhất thì đang nấu cơm. Lúc
hai người cùng nhau ăn cơm, Lý Hành uống lên chút rượu, anh nhịn không
được than phiền về công việc, anh có lý tưởng có tham vọng nhưng không
được trọng dụng, bị chèn ép và cô lập, thật sự không cam tâm.
Lý
Nhất lẳng lặng nghe anh nói, sau khi Lý Hành say bét nhè mới đưa anh về
giường nằm, hơn nữa còn nhẹ giọng an ủi anh, nói mình sẽ giúp anh.
Một tuần sau, khu vực Lý Hành quản lý xảy ra vụ án giết người, thủ đoạn
giết người rất tàn nhẫn, nhưng cảnh sát đã tìm kiếm nhiều ngày mà vẫn
không tìm được bất kỳ chứng cứ nào. Lý Hành rất quen thuộc với vụ án
này, bởi vì lúc anh làm cảnh sát năm đầu tiên đã từng xảy ra vụ án với
thủ đoạn tương tự, lúc đó thầy của anh đã mang theo anh tham gia phá án.
Nhưng đề nghị của anh lại không được cấp trên coi trọng, dù anh tức giận nhưng cũng không làm gì được.
Tuy nhiên, một tuần sau lại xảy ra một trường hợp khác, lần này giống với
vụ án năm thứ hai có anh tham gia phá án, thủ đoạn gần như giống nhau
như đúc.
Vì tình chất nghiêm trọng của vụ án nên rốt cuộc cấp
trên cũng để mắt tới Lý Hành, nâng anh lên làm đội trưởng phụ trách
chuyên án lần này.
Ban đầu, Lý Hành vì được sếp trọng dụng mà rất vui vẻ, nhưng sau khi xâm nhập điều tra vụ án, anh phát hiện người gây
án cực kỳ thông minh và cẩn thận, gần như không hề có sơ hở.
Nhưng dần dần, anh phát hiện một vài dấu vết để lại, mà những manh mối đó lại từ từ chỉ hướng một người.
Lý Nhất cố ý tung ra một ít manh mối từ đầu để gây nhiễu loạn tầm mắt của
cảnh sát, nhưng những gợi ý của cậu dành cho Lý Hành lại là chính xác,
sau đó để anh vạch trần cậu.
Từ nhỏ cậu không có người thân hay bạn bè, chỉ có Lý Hành đối xử tốt với
cậu, cho nên cậu không tiếc giết người để trợ giúp Lý Hành. Chỉ cần Lý
Hành có thể phá các vụ án này thì chắc chắn anh sẽ được sếp cất nhắc,
được phần thưởng xứng đáng.
Lý Hành vui vẻ, cậu cũng vui theo, những thứ khác cậu không quan tâm.
Khi Lý Hành kéo tơ lột kén từng bước khám phá ra sự thật, lòng anh dày vò giãy giụa vô cùng.
Ngoại trừ bà ngoại là người thân của anh thì Lý Nhất là em trai anh, cậu vẫn
còn rất trẻ tuổi. Nhưng anh là cảnh sát, Lý Nhất lại là kẻ giết người,
anh cần phải có trách nhiệm với nhiều người hơn.
Anh tra hỏi Lý Nhất nhưng Lý Nhất chỉ cười cười nhìn anh không nói gì cả, cậu vừa cười vừa vươn tay ra đưa cho anh.
Lý Nhất bị bắt, Lý Hành lại cảm thấy bên người bỗng nhiên thiếu đi thứ gì
đó rất quan trọng, trong lúc lục xét phòng của Lý Nhất thì anh tìm được
một quyển sổ con, trong đó là nhật ký của Lý Nhất.
Sau khi xem xong nhật ký, mặt anh đầy nước mắt.
Trong trí nhớ của anh, thiếu niên luôn tươi cười rạng rỡ với anh đã không còn nữa.
Haiz...
Cố Tinh Thần đặt kịch bản xuống, cậu chớp chớp mắt ngăn nước mắt đang trào ra, đây đúng là một câu chuyện bi đát, Lý Nhất thật thảm thương.
Cậu đi đến cạnh cửa sổ sát đất nhìn xuống vườn hoa phía dưới, từng cảnh
từng cảnh trong câu chuyện lần lượt hiện lên trong đầu cậu. Cậu thấy Lý
Hành lưu manh, ương ngạnh và nghiêm túc, Lý Nhất thì cởi mở và u ám, hai người đều cùng có hai loại khí chất tính cách trái ngược nhau rồi trộn
lẫn tạo thành một người, điểm này vô cùng nổi bật.
Không có gì ngạc nhiên khi bộ phim này cực nổi.
Cuối cùng Cố Tinh Thần cũng hiểu tại sao bộ phim này lại thành công đến vậy, bởi vì hình tượng nhân vật thật sự để lại ấn tượng quá sâu sắc cho
người xem.
Đến bây giờ cậu còn chưa phục hồi tinh thần từ nhân
vật Lý Nhất đây này.
Lục Tấn Tắc nhìn người đứng bên cạnh cửa sổ
sát đất tận hai mươi phút, anh suy nghĩ nửa ngày, sau đó lấy điện thoại
bắt đầu soạn tin nhắn.
Rất nhanh Cố Tinh Thần trả lời tin nhắn Wechat cho anh:
[Tôi đang xem kịch bản, lần này chúng ta diễn chung rất nhiều cảnh, xin thầy Lục chỉ giáo nhiều hơn.]
Thì ra là đang xem lịch bản, Lục Tấn Tắc yên tâm lại, trên tay gõ chữ:
[«Điệp Ảnh» sắp đóng máy, bên phía show thực tế của cậu thế nào rồi, có rảnh thì chúng ta hẹn nhau tập diễn nhé.]
[Tinh Tinh: Mỉm cười.jpg được nha, ngày mai tôi phải đi show thực tế rồi.]
Về show thực tế Hoang Dã, Cố Tinh Thần đã nhờ Viên Cần liên hệ với tổ tiết mục, thương lượng với đạo diễn có thể quay một lượt luôn không, vậy thì một tháng là sẽ đủ.
Đạo diễn nói chắc sẽ không thành vấn đề, bất quá ông ta phải bàn bạc lại với các khách quý khác trước đã, sau khi
kết thúc kỳ quay này thì sẽ báo cho bọn họ biết.
Hai ngày tiếp
theo, Cố Tinh Thần ở nhà xem kịch bản, đến ngày Tiểu Đào đón cậu, hai
người cùng nhau chạy đến sân bay hội hợp với tổ tiết mục Hoang Dã, địa
điểm của kỳ quay lần này là một đảo nhỏ trong vùng Đông Nam Á.
Hiện giờ chỉ đi quay, sau đó sẽ được cắt nối biên tập lại, trước đó tổ tiết
mục không có báo chủ đề lần này, chờ đến khi nắm trong tay vé máy bay
thì bọn họ mới biết sẽ đi đến đâu, đồng thời điện thoại đều thống nhất
bị tịch thu.
Kiều Mộng Tâm vẫn luôn có sức sống như cũ, người trẻ tuổi nên sức khỏe tốt, lần trước bị bệnh cũng đã nhanh chóng khỏi hẳn,
hiện đang kéo Cù Linh chạy đến chỗ Cố Tinh Thần.
Cô ta thò đầu ra, cười hì hì nói: "Anh Tinh Thần đã lâu không gặp, lần này chúng ta lại chung một tổ được không?"
Thì ra là tới tổ đội.
Cố Tinh Thần cười rộ lên: "Được, đương nhiên không thành vấn đề, là vinh hạnh của anh."
Kiều Mộng Tâm che miệng cười, Cù Linh cũng cong lên khóe miệng, hai người
đổi chỗ với người ngồi bên cạnh Cố Tinh Thần, trở thành ba người ngồi
cùng nhau.
Tưởng Thư Dục đội mũ lưỡi trai dựa vào lưng ghế nên
không thấy được vẻ mặt của hắn, hắn mím môi nhớ lại lần này Liêu Mẫn lại tới dặn dò hắn tiếp tục đối chọi với Cố Tinh Thần, làm cho hắn thật sự
nóng ruột.
Nhưng sau khi nghĩ đến điều gì đó, hắn giương mắt nhìn về phía Ngô Nhất Nam đang ngồi chéo ở hàng trên hắn. Kỳ quay trước, mặc dù Ngô Nhất Nam đã cố che giấu nhưng vẫn thấy rõ hắn ta rất bất mãn với Cố Tinh Thần, Liêu Mẫn nói hắn chỉ cần theo gót Ngô Nhất Nam là được.
Tưởng Thư Dục đè chặt mũ của mình xuống, hắn cảm thấy quả nhiên giới giải trí nước sâu như biển, hắn cũng không rõ tại sao Ngô Nhất Nam lại cứ nhắm
vào Cố Tinh Thần, kỳ quay trước, thật ra hắn rất có hảo cảm với cậu.
Thôi, không nghĩ nữa, hắn chỉ muốn nhanh chóng quay xong cái show này cho rồi.
Ngô Nhất Nam nặng nề nhìn Cố Tinh Thần cười đến vô tư hiền hòa, nhớ đến cú
điện thoại ban nãy nhận được, hắn ta siết chặt nắm tay lại.
"Cậu chỉ cần 'không cẩn thận' khiến cho Cố Tinh Thần bị thương, số tiền này sẽ là của cậu."
Dạo này hắn ta cực kỳ thiếu tiền, sắp phải đóng tiền học cho con trai, vợ
thì giận dỗi đã lâu không được mua quần áo. Cả nhà hắn ta sắp không thể
duy trì sinh hoạt như trước, cát sê của show này không nhiều lắm, cơ hội lộ mặt trên màn ảnh lại bị Cố Tinh Thần chiếm hết.
Nếu hắn ta
'không cẩn thận' thành công, vậy thì hắn ta không chỉ có được số tiền
trong lúc cấp thiết, mà sau khi Cố Tinh Thần không còn trong show nữa
thì hắn ta sẽ có càng nhiều cơ hội lộ diện hơn.
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Ngô Nhất Nam âm thầm hưng phấn cười gian, trong đầu cân nhắc vô số cách để 'không cẩn thận'.
Hải đảo, vẫn rất nguy hiểm.
Vì thời gian thu hình rất sát sao và phải phát sóng gấp rút nên khi máy
bay vừa hạ cánh, mọi người lập tức lên xe buýt đi ra biển lên thuyền.
Thời tiết ở hải đảo rất tốt, gió biển thổi dào dạt, nắng chiếu rọi rực rỡ.
Mấy người đàn ông con trai thì đội mũ che nắng, đàn bà con gái thì mang thêm khăn che mặt.
Không biết có phải do tổ đạo diễn lại sợ xảy ra chuyện gì nữa hay không, cho
nên lúc lên đảo cũng không làm khó bọn họ mà trực tiếp đưa lên đảo, vừa
bước chân lên đảo là đã tuyên bố bắt đầu.
"Hai ngày hai đêm sinh hoạt nơi hoang dã bắt đầu, xin mọi người chú ý an toàn."
Kiều Mộng Tâm chớp chớp mắt, hỏi: "Đạo diễn, lần này không chia nhóm à?"
Đạo diễn: "Không cần chia nhóm."
Ý là muốn hỗ trợ lẫn nhau á?
Cũng đúng, không có công cụ gì, nói cách khác là hoàn toàn phải dựa vào
chính bản thân mình. Nếu không hợp tác thì ngay cả cái ăn cái ngủ đều là vấn đề, càng đừng nói phải sống sót tận hai ngày hai đêm.
Tuy đạo diễn đã nói như thế, nhưng Kiều Mộng Tâm vẫn dẫn đầu đứng qua bên cạnh Cố Tinh Thần.
Cô ta mặc kệ, cô ta chỉ muốn đi theo anh Tinh Thần, những người khác đều không đáng tin cậy.
Cù Linh cũng đi tới bên người Cố Tinh Thần, chờ cậu sắp xếp phải làm gì tiếp theo.
Lê Chính Phi là người lớn tuổi nhất, anh ta nhìn một vòng rồi thân thiết
cười: "Vậy lần này chúng ta hợp tác với nhau đi, chắc chắn không thể
thảm hơn lần trước được."
Kiều Mộng Tâm nhỏ giọng thì thầm bên
tai Cố Tinh Thần: "Đợt trước chúng ta cũng rất tốt, thảm chỗ nào, có
thảm cũng là mấy người thảm thì có."
Cố Tinh Thần suýt chút không nhịn được cười ra tiếng.
Trong mắt Cù Linh đều là ý cười: "Thế anh Phi có ý kiến gì?"
Lê Chính Phi nhanh chóng xua tay: "Không không, anh chỉ đề nghị như vậy
thôi, căn cứ vào lần trước mà nói thì Tinh Thần là người có năng lực
sinh tồn ở dã ngoại mạnh nhất. Anh đề xuất để cho Tinh Thần làm đội
trưởng sắp xếp mọi mặt, những người còn lại nghe theo cậu ấy, dù sao mục đích của mọi người đều giống nhau."
Anh ta nhìn hai người bên cạnh anh ta: "Hai người thấy thế nào?"
Ngô Nhất Nam là người đầu tiên dứt khoát đồng ý: "Tôi cảm thấy anh Phi nói
rất đúng, Tiểu Cố có năng lực sinh tồn rất mạnh, chúng ta nghe theo cậu
ấy sẽ không sai được."
Thái độ của hắn ta không giống với lần
trước chút nào, Cố Tinh Thần nhạy cảm nhìn về phía hắn ta thì đối mặt
với gương mặt tươi cười của hắn ta. Chẳng qua mặc dù cười đến đôi mắt
đều cong lên, nhưng cậu vẫn không cảm nhận được chút chân thành nào
trong đó.
Tưởng Thư Dục gật đầu: "Đương nhiên em đồng ý, miễn sao anh Cố đừng chê em ngu ngốc là được."
Lê Chính Phi vỗ vỗ tay: "Được, nếu mọi người đều đồng ý, chúng ta quyết
định như vậy nhé. Tinh Thần à, đừng khách sáo, có nhiệm vụ gì thì cứ
chia xuống, mọi người đều sẽ cố gắng hết sức."
"Thôi được." Đã nói đến mức như thế, Cố Tinh Thần chỉ có thể nhận vai trò này, dẫn đầu đi về phía trước.
"Chúng ta vẫn nên đi tìm chỗ ở cho tối nay trước đã, thuận tiện đi xung quanh xem thế nào."
Ngô Nhất Nam lớn tiếng nói: "Tiểu Cố nói đúng, chỗ dựng lều trại cho tối nay rất quan trọng, phải chọn lựa cho kỹ càng."
Cố Tinh Thần:...
Đây là muốn làm trò gì hả? Cậu không có đụng chạm gì với Ngô Nhất Nam cơ mà, sao người này cứ luôn vô cớ gây rối với cậu vậy?