Lục Tấn Tắc vừa về đến nhà đã mở điện thoại ra vào Weibo, anh ấn vào
siêu thoại #Sinh Tồn Nơi Hoang Dã#, càng xem sắc mặt anh càng trầm
xuống.
Dân mạng bình luận cách màn hình nên không hề kiêng kỵ cho nên bình luận khó nghe nào đều có, trong đó không thiếu các lời nói
công kích ác độc.
― Cố Tinh Thần, không phải là nam ba trong phim gián điệp kia à? Nghe nói là con nhà giàu đó.
― Đã là con nhà giàu mà còn bày đặt tham gia gì mà sinh tồn hoang dã, đừng tự mình tìm chết như vậy chứ.
― Có lẽ là mánh lới quảng cáo đấy, đến lúc đó tổ đạo diễn chắc chắn sẽ lén đưa thức ăn, chỉ làm màu mà thôi.
Từ sau ngày đó, Cố Tinh Thần cũng không vào xem nữa vì cậu cũng biết không có lời nào hay ho gì, đặc biệt khi biết cậu từ «Điệp Ảnh» đến, dưới hào quang vai chính của Tô Hàm thì chắc chắn cậu sẽ bị hắc.
Nhưng
Lục Tấn Tắc không giống thế, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ xem
Weibo, thậm chí Weibo của anh đều giao cho Thạch Thành xử lý, anh chưa
bao giờ biết người trên mạng có thể mắng chửi khó nghe đến vậy.
Trong cơn giận dữ, Lục Tấn Tắc lập tức gọi điện cho Hứa Du.
"Điều tra cho tôi, là ai đang bình luận dưới siêu thoại #Hoang Dã#, nếu là do thủy quân ác ý dẫn dắt thì xử lý hết cho tôi."
Hứa Du nhận được lệnh của ông chủ bỗng có chút ngốc trong giây lát, một hồi lâu sau mới phản ứng lại hiểu được ông chủ đang nói gì liền ngay tức
khắc cho người điều tra.
Nửa tiếng sau, Hứa Du báo cáo: "Không
phải do thủy quân ác ý dẫn dắt mà đều do cư dân mạng tự mình bình luận,
có điều phần lớn đều là fans Tô Hàm."
Lục Tấn Tắc trầm mặc hai giây, nói câu đã biết xong liền cúp điện thoại.
Hứa Du có chút hoảng hốt, sao tự dưng ông chủ kêu hắn đi tra tin tức trong
giới giải trí vậy, trước đây lúc hắn muốn giúp ông chủ thăm dò tin tức
trong giới giải trí thì đều bị phạt tiền lương tiền thưởng, cho nên sau
này hắn cũng không dám thăm dò việc trong giới giải trí nữa.
Bây giờ ông chủ chủ động kêu hắn tra người tên Cố Tinh Thần này là vì lý do gì?
Hứa Du cảm thấy dường như hắn đang ngửi ra mùi chuyện lạ đâu đây.
Lục Tấn Tắc cúp máy rồi lại tiếp tục nhìn một vòng Weibo, anh phát hiện sự
kiện dẫm đạp không ít, bình luận dưới siêu thoại #Hoang Dã# chẳng là cái gì. Anh nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi tạm thời gác lại chuyện
này trong lòng trước.
Cố Tinh Thần ở nhà bù mấy ngày video, thậm
chí cậu còn xem rất nhiều tài liệu. Cậu cảm thấy nếu bây giờ quăng cậu
trên một hoang đảo thì nói không chừng chính cậu có thể kiên trì được
hơn nửa tháng đấy.
Mà trong lúc này, Thạch Thành nhận được một cú điện thoại khiến cho hắn ta vô cùng ngạc nhiên, hắn ta lập tức đến tìm Lục Tấn Tắc còn đang đóng
phim ở đoàn phim.
Thạch Thành khắc chế mang theo vài phần hưng
phấn và vài phần hoài nghi, hắn ta nghiêm túc nói với Lục Tấn Tắc: "Tấn
Tắc, tôi muốn báo cho ông một chuyện lớn, ông phải bình tĩnh."
Lục Tấn Tắc nhàn nhạt nhìn hắn ta, không hề có tia dao động nào.
"Tôi nói ông biết, đoàn phim «Kỳ Ngộ» tìm tôi, nói muốn mời ông đi thử vai,
trời ơi, tôi không ngờ bọn họ sẽ chủ động gọi tới luôn đấy." Thạch Thành càng nói càng kích động, giọng nói tràn đầy vui sướng: "Ông đang gặp
vận may cứt chó sao? Tôi không dám tin luôn!"
"«Kỳ Ngộ»?" Lục Tấn Tắc suy nghĩ một lát rồi mới nhớ lại, trước đó Thạch Thành có nói qua
kịch bản này rất tốt, đạo diễn cũng rất ưu tú, nhưng hắn ta đã đi hỏi
vài lần nhưng người ta đều không trả lời nên anh cũng không để trong
lòng nữa.
"Đúng vậy, có phải ông ngạc nhiên và vui vẻ lắm không." Thạch Thành kích động vỗ vai anh: "Tôi cảm thấy chỉ cần lấy được một
vai ở phim này là ông sẽ hot lên ngay, ông chỉ thiếu một cơ hội mà
thôi."
Thấy Lục Tấn Tắc cũng không hề cao hứng như trong tưởng
tượng của mình, Thạch Thành hỏi: "Sao thế, đừng nói với tôi là ông không muốn nhận bộ phim này nhé? Cơ hội này rất quan trọng đối với ông đó."
Lục Tấn Tắc ký với truyền thông Ánh Quang là một công ty truyền thông rất
lớn, nghệ sỹ dưới trướng rất đông đảo, đương nhiên người có danh tiếng
đều tự mình mở phòng làm việc nhưng người mới luôn ùn ùn không dứt, tài
nguyên thì chỉ có nhiêu đó nên miếng bánh kem phân chia không đều cũng
là chuyện rất bình thường.
Lục Tấn Tắc không kiêu ngạo không nóng này cũng không phách lối, anh chỉ an an phận phận diễn kịch nên tài
nguyên công ty đương nhiên sẽ nghiêng về những người khác, thật vất vả
mới nhận được lời mời từ «Kỳ Ngộ» nên đương nhiên Thạch Thành rất kích
động.
Thấy dáng vẻ kích động của Thạch Thành, Lục Tấn Tắc nói:
"Tôi chưa nói không nhận, tôi chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu ông coi
trọng bộ phim này thì dĩ nhiên tôi có thể đi thử vai thử."
"Vậy
mới đúng chớ." Thạch Thành lại kích động tiếp: "Một lát nữa tôi sẽ liên
hệ bọn họ ngay, sau khi sắp xếp xong thời gian thì sẽ báo lại cho ông,
dù sao bên này cũng sắp đóng máy rồi, thời gian hẳn là thích hợp."
Hàn Tuyển Ý ngồi trên sô pha, gã đang xem quyển tạp chí trên tay, có người
đẩy cửa bước vào, gã liền buông tạp chí nhìn người mới đến.
"Chị Liêu, bên Hoang Dã thế nào rồi? Bên Cố Tinh Thần không có phản ứng gì hết à?"
Giọng điệu Hàn Tuyển Ý không tốt lắm, trước đó gã đã cầu Cố Tinh Thần đến vậy rồi, Cố Tinh Thần còn bày ra vẻ tự cao tự đại với gã, làm hại gã mất
không ít công phu mới theo đuổi lại được Tô Hàm.
Mắt thấy việc lấy tiền trong tay cậu ta là không thể rồi, có điều cục tức này gã nuốt không trôi nổi.
Liêu Mẫn mới trở về từ cuộc họp, ả thuận tay quăng văn kiện xuống bàn làm việc, đôi tay khoanh trước ngực dựa vào bàn làm việc.
"Hoang Dã cũng đã tuyên truyền mà cậu còn lo lắng cái gì, cho dù Cố Tinh Thần
không đi thì cậu ta không chỉ phải trả tiền vi phạm hợp đồng mà ngay cả
thanh danh vốn không tốt cũng sẽ càng xấu thêm, vô luận tính toán như
thế nào đi nữa, cục tức này của cậu cũng có thể nuốt xuống được rồi
chứ?"
"Cố Tinh Thần chưa bao giờ đau lòng việc tiền bạc, tiền vi phạm hợp đồng là còn hời cho cậu ta đấy."
Liêu Mẫn nhìn gã như vậy, đôi mắt nheo nheo lại, trước đây ả không phát hiện Hàn Tuyển Ý lại nông cạn như thế, không biết tự lo cho tiền đồ của
chính mình mà cứ luôn đấu đá với một người tuyến 18 là thế nào?
"Nhiêu đó là được rồi, cậu vẫn nên chú ý việc của bản thân thì hơn, bây giờ
lịch trình của cậu đang trống cần chuẩn bị hạng mục tiếp theo, trong lúc này cậu an phận một chút cho tôi."
Hàn Tuyển Ý ngồi dậy, chờ mong hỏi: "Bên phía «Kỳ Ngộ» có tin gì không?"
Sắc mặt Liêu Mẫn trầm xuống: "Hôm nay tôi liên hệ bên đó, bên đó nói tiền đầu tư đã đủ, cũng đã chọn xong người thử vai."
"Không có tôi?"
Liêu Mẫn nhìn gã: "Không có cậu."
Hàn Tuyển Ý mắng một tiếng, "Má nó, nếu không phải do Cố Tinh Thần thì nhất định tôi sẽ có tư cách đến thử vai rồi."
Liêu Mẫn dẫn đầu ra khỏi văn phòng: "Đi thôi, đi xem có chọn lựa được tiết
mục nào không, gần đây công ty cũng có vài hạng mục đấy."
Thang
máy đi lên, cửa vừa mở ra, khóe miệng Liêu Mẫn gợi lên tươi cười đi vào, Hàn Tuyển Ý cũng theo sau vào, trong thang máy Viên Cần liền mắng trong lòng một tiếng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Liêu Mẫn đứng thẳng tắp, giày cao gót chín centimet làm ả cực kỳ có khí thế áp bách.
"Nghe nói Cố Tinh Thần nhà anh nhận «Sinh Tồn Nơi Hoang Dã», đúng là rất
thích hợp với cậu ta ha, người trong đó cũng khá ổn, tiết mục cũng có
nhiệt độ, thật là một thông cáo tốt."
Hàn Tuyển Ý đang tức giận
không có chỗ phát tiết nên cũng âm dương quái khí nói: "Cố Tinh Thần rất thích hợp với loại tổng nghệ tuyến 18 này mà, dùng nhiều tiền hơn để
mua cái hot search cũng chả khuấy ra được miếng bọt sóng nào."
Viên Cần áp chế mình hít một hơi thật sâu, móng tay y dùng sức bấu thật mạnh vào lòng bàn tay, tự nhủ không được tức giận với bọn họ.
Liêu
Mẫn là nguyên lão trong công ty, ở công ty này được xem như người đại
diện kim bài, Cố Tinh Thần phải nhận Hoang Dã nhất định do ả phá rối,
bây giờ đối đầu thì đều không tốt với cả Tinh Thần và y.
Viên Cần nghĩ thầm, chờ ngày nào đó Tinh Thần bạo lên rồi thì y cũng muốn diễu
võ dương oai* trước mặt hai người này để nhìn mặt bọn họ bị đánh sưng
luôn.
(*Diễu võ dương oai: phô trương thanh thế, uy lực để khoe khoang, đe dọa kẻ khác.)
Thang máy đinh một tiếng đã đến, Viên Cần nhìn bọn họ đi ra ngoài xong, y liền nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Liêu Mẫn khịt mũi, trước đây Viên Cần không tiếp điện thoại của ả mà còn cúp máy ngang với ả, còn ra vẻ với ả, cũng không nhìn xem bản thân y được
mấy cân mấy lượng. Vậy thì ả sẽ làm cho Viên Cần biết, cảm giác vĩnh
viễn không thể dẫn dắt ra được một nghệ sỹ nổi tiếng là như thế nào.
Liêu Mẫn đắc ý nói: "Hẳn là Viên Cần đại diện Cố Tinh Thần đến ký hợp đồng,
tôi đã cố ý sắp xếp một em trai tốt của tôi cho Cố Tinh Thần trong Hoang Dã rồi, đến lúc đó đừng xuất sắc quá đấy."
Thứ sáu, Cố Tinh Thần thu thập một ba lô đeo lên người rồi được Viên Cần đưa đi tập hợp.
Tổ đạo diễn của «Sinh Tồn Nơi Hoang Dã» cũng không quá điên rồ, vẫn cho
các nghệ sỹ biết trước chủ đề kỳ này chính là ― Sinh tồn ở núi hoang, tổ tiết mục sẽ không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào nhưng có thể báo trước
địa điểm để nghệ sỹ có thể dùng internet thu thập tin tức có ích.
Tới nơi tập hợp, vừa xuống xe là đồng thời bắt đầu quay chụp.
Cố Tinh Thần mặc một bộ đồ thể thao, bên ngoài là áo khoác có lớp nhung,
cậu đội thêm mũ lưỡi trai, thoạt nhìn như ánh mặt trời thanh xuân, giống như anh trai nhà bên vậy.
Cậu cười tủm tỉm với màn ảnh chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Cố Tinh Thần, tôi sẽ làm bạn với mọi người
trong kỳ «Sinh Tồn Nơi Hoang Dã» này, hy vọng mọi người sẽ chú ý nhiều
hơn, cám ơn."
Là một phương thức chào hỏi rất bình thường, vừa thân mật vừa tự nhiên.
Làm động tác yên tâm với Viên Cần xong, Cố Tinh Thần liền đeo ba lô đi đến
nơi tập hợp đã được đánh dấu. Viên Cần có chút lo lắng nhìn cậu, y giống như người lớn trong nhà đưa bé con đi nhà trẻ, đầy sự lo lắng và lưu
luyến."
Kỳ «Sinh Tồn Nơi Hoang Dã» này tổng cộng có sáu người
tham gia, Cố Tinh Thần đi theo dấu hiệu tìm được nơi tập hợp thì nơi đó
đã có hai người đang chờ sẵn.
Cậu quay đầu cười rộ lên với màn hình: "Xem ra cũng không phải trễ, không đến trễ thật là tốt quá đi."
Đến nơi trước tiên là một người đàn ông trung niên và một thiếu niên, Cố
Tinh Thần đi qua chủ động tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Cố Tinh Thần, xin chăm sóc nhiều hơn."
Cậu cười tươi rói, mắt đào hoa hơi cong cong nhìn rất ôn hòa tuấn mỹ.
Người đàn ông trung niên vươn tay, cũng cười nói: "Chào cậu, tôi là Lê Chính Phi, chăm sóc nhiều hơn."
Thiếu niên cũng vươn tay: "Tôi tên Tưởng Thư Dục, chào anh Tinh Thần."
Xem ra hai người này đã quen biết trước đó, ba người liền ngồi ở trên ghế
chờ đợi ba người còn lại, bởi vì không quá quen thuộc nên ngay từ đầu
không khí có chút xấu hổ.
Trước đó Cố Tinh Thần đã tra qua tư
liệu của người tham gia kỳ này, cậu biết Lê Chính Phi là một diễn viên
lớn tuổi, có điều trước giờ đều chỉ diễn vai phụ, tồn tại giống như một
chiếc lá xanh, ông đã hợp tác với không ít ảnh đế ảnh hậu nhưng vẫn
không thể hot lên nổi.
"Thầy Lê, trước đây tôi có xem qua phim
thầy diễn, tôi cảm thấy thầy đắp nặn nhân vật thật sự rất hay, sau này
có thời gian tôi có thể tìm thầy học hỏi được không?" Cố Tinh Thần
nghiêm túc nói.
Lê Chính Phi sửng sốt một lúc rồi cười rộ lên:
"Tôi đã lâu không đóng phim rồi, làm khó người trẻ tuổi các cậu còn xem
qua phim tôi đóng, tôi đương nhiên hoan nghênh rồi."
"Thầy đừng nói như vậy, thầy là tiền bối là nghệ thuật gia gạo cội, tôi phải học tập theo thầy là việc nên làm."
Lời khen gãi đúng chỗ ngứa, không có vẻ nịnh nọt cũng không màu mè nên làm cho Lê Chính Phi cảm thấy rất thoải mái.
Tưởng Thư Dục ở bên cạnh cũng đang quan sát Cố Tinh Thần, hắn nghĩ đến lời phân phó của Liêu Mẫn liền gắt gao mím môi lại. truyện tiên hiệp hay
Một lúc sau, một diễn viên dẫn chương trình khác là Ngô Nhất Nam cũng đã đến.
Cuối cùng là hai người phụ nữ, một người là ca hậu từng đoạt giải Giọng Hát
Vàng Cù Linh, một người khác là thành viên nhóm nhạc nữ Kiều Mộng Tâm.
Nhân viên đã đến đông đủ, tổ đạo diễn hội hợp, sau khi quay một đoạn hình
ảnh khẩu hiệu lúng ta lúng túng thì sáu thành viên cùng nhau bước lên xe buýt để đi đến điểm đến.
Trên xe buýt, Cố Tinh Thần lấy một quyển sách từ trong ba lô ra, cậu nhịn không được nhếch lên khóe miệng.
Đây là quà của Lục Tấn Tắc đưa cho cậu ― «Sổ Tay Sinh Tồn Nơi Dã Ngoại».
- ----
Tác giả có chuyện nói:
Thầy Lục: Mang theo sách của tôi, đồng nghĩa với việc mang theo tôi.