Phòng họp chính của Hắc Ưng Bang hôm nay trong không khí hơi bất thường,bởi đây là lần đâu tiên Lão Đại của bọn dẫn Chị Dâu tới.
Thực sự dọa sợ bọn họ là Lão Đại lạnh lùng tàn nhẫn cùng tuyệt tình của bọn
họ hiện tại đang vô cùng cưng chiều Chị Dâu như bảo bối,nâng trên tay
còn sợ vỡ.
Mà cũng đúng Chị Dâu không biết có biệt tài gì nữa
không,nhưng xinh đẹp,mềm mại như nước thì ngày hôm nay tất cả mọi người ở đây đều phải công nhận.
Gương mặt chuẩn V_line,làn da trắng
hồng,đôi mắt to tròn biết nói,dáng người không quá quyến rũ nhưng khiến
ai nhìn cũng đều động lòng,thực sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.
Lão Đại thực sự có mắt nhìn.
Hàn Nguyên Phong ngồi trên chiếc ghế chủ ở giữa,còn hai bên là tất cả cấp
dưới của anh,khi An Nhiên muốn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh thì đột nhiên Hàn Nguyên Phong lên tiếng,giọng nói vô cùng trầm ấm nhưng người
nghe ra đều thấy đó là mệnh lệnh:
_ Chỗ này của Quân Dịch.
Quân Dịch nghe vậy sao dám trái lệnh đành đi tới nhanh nhẹn ngồi vào chỗ của mình còn cười cười nhìn An Nhiên nói:
_Xin Lỗi chị dâu chỗ này của em. Truyện Teen Hay
An Nhiên lúng túng nhẹ bước tới cạnh Nguyên Phong bên tay trái,cô quên mất nơi này làm sao có chỗ dành cho cô được,tất cả đều có chỗ ngồi của
riêng mình.
Nhưng khi cô vừa đi được hai bước thì bàn tay to lớn
vòng qua vòng eo mảnh của cô,kéo nhẹ cô ngồi lên lòng mình,Nguyên Phong
một tay ôm chặt cô một tay chống cằm,ngả hết người vào chiếc ghế êm ái
hưởng thụ,anh cao giọng cất lên giọng nói uy nghiêm như vị vương tử tôn
quý:
_ Cô ấy là Mạc An Nhiên,từ nay chỗ của tôi cũng là chỗ của cô ấy.
Tất cả nghe vậy đều đồng loạt vỗ tay và đồng thanh lên tiếng:
_ Dạ đã rõ ạ.
Bên dưới tất cả đều vui vẻ đón nhận mà ở trên này An Nhiên mặt đỏ như trái
cà chua,cô vỗ nhẹ ngực anh giọng nói ngọt ngào cất lên vì có chút thẹn
lên hơi cao giọng:
_Anh buông em ra,mọi người nhìn họ cười cho.
Nguyên Phong không nói gì chỉ là đang mãn nguyện với bộ dáng của cô lúc
này,anh đưa mắt xuống dưới,lời nói của cô tất cả đều nghe thấy,lại một
lần nữa cả mấy chục người đều đồng thanh lên tiếng:
_ Dạ không dám ạ.
An Nhiên bị bất ngờ bởi cô nói nhỏ nhưng mọi người đều nghe thấy cô đưa
đôi mắt đẹp nhìn anh đầy oán trách còn Nguyên Phong lại coi là chuyện
bình thường đưa tay vuốt nhẹ sống mũi cô cưng chiều nói:
_ Em là vợ anh kẻ nào dám.
An Nhiên nghe anh nói vậy thực sự thấy bất lực với anh,tại sao đằng sau
dáng vẻ điềm tĩnh,gương mặt anh tuấn khiến bao nhiêu người phụ nữ si mê
giờ đây lại có thể không cần mặt mũi,có chút vô liêm sỉ và đặc biệt là
cầm thú như thế này.Cô nhẹ giọng:
_Ai đồng ý chứ!
Nguyên
Phong nghe vậy cố ý không để tâm, anh lảng sang chuyện khác,với tay bứt
một trái nho bóc vỏ cẩn thận rồi đưa lên miệng An Nhiên ánh mắt nhìn cô
đầy thâm tình,giọng nói vô cùng dịu dàng:
_ Anh muốn nghe những lời ngọt ngào.
Vừa nói anh vừa cúi sát vào một bên má cô,cố ý đưa môi chạm tới như khiêu
khích cô,mặc cho tất cả mọi người ở đây đều được ăn cẩu lương miễn phí.
Anh kiên nhẫn chờ cô há miệng ăn trái nho,lúc này An Nhiên bắt buộc phải há miệng trước sự chứng kiến của hàng trăm người ở đây.
Nguyên Phong nhìn thấy cô ăn nho thì gật đầu cười thật tươi,sự vui vẻ của anh
trước nay đều rất hiếm,khiến ai cũng đều vô cùng bất ngờ lẫn ngạc nhiên.