"Còn sót vài tên lâu la, tôi cũng bắt sống về làm tù binh. Đang thiếu
người làm, giết chóc cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Chi bằng đề họ
sống có ích thì vẫn hơn"
Truy Thục bảo quân y kiểm tra kĩ mọi
người một lần rồi mới cho lên xe đưa về khu an toàn. Huỳnh Giang đã đi
xung quanh kiểm tra xem nơi này có vấn đề gì không.
Sau khi hắn
quay lại ra hiệu ổn thì mọi người mới cùng nhau bước vào. Bây giờ thì họ phải dựng thêm một số nhà cửa mới nên toàn bộ khu nghỉ dưỡng đều như có cơn bão lớn tạt qua. Mọi thứ bị tháo dỡ rồi xách toàn bộ về khu an toàn tái chế dùng lại.
"Còn nơi này! Đi theo tôi, thiên đường luôn đấy!"
Huỳnh Giang vui vẻ nắm tay Lăng Vân kéo đến nhà kho trong căn nhà của tên cầm đầu. Lúc hắn đi đến đây không nghĩ tên khốn đó sẽ giấu cả tá đồ ăn cho
riêng mình như vậy.
"Tên khốn này giấu giỏi thật! Haha, với số
lương thực này thì nhà kho rỗng tuếch của chúng ta không phải lo trong
tháng tới rồi!"
Duẫn Ngôn cũng kinh ngạc, những món đồ này vừa có đồ hỗ trợ từ chính phủ lại vừa có đồ tiếp tế từ thành phố trước. Tên này luôn lên sẵn kế hoạch để
chạy trốn nếu có gì bất chắc.
Thế giới này đúng là càng khốn nạn
thì sống càng lâu. Tiếc cho tên khốn đó thì Duẫn Ngôn lại chính là nhân
quả cho những gì hắn đã làm ra.
Hai người gọi thêm đồng đội đến
gom đồ lên xe đưa về khu an toàn của mình. Trận này nhàn nhã, khu an
toàn của Duẫn Ngôn đại thắng.
[...]
"Uầy, trông vậy mà nhiều vật tư thế!"
"Là cái thằng cha tham lam đó hả? Như quỷ giữ của, giấu nhiều như vậy mà những người trong đó toàn ăn cái thổ tả gì không!"
Hoàng Anh bất bình nhìn hàng tá vật tư được mọi người chuyển dần đến khu nhà
kho. Từ cái ngày làm dưới trướng tên đó cô nàng đã không ưa rồi mà Huỳnh Giang cứ mang tư tưởng 'một điều nhịn chín điều lành' nên cô mới chưa
động thủ.
Sớm mà biết là lão ta thì cô sẽ thay Duẫn Ngôn đi bắn
lão thành tổ ong cho đỡ bẩn tay của cậu. Loại đó mà được gọi là đồng
loại thì cô nguyện làm mấy con thú biến dị còn hơn. Ít ra thì thú biến
dị khi đi theo bầy thì sẽ đoàn kết vô cùng.
"Cô bình tĩnh đi. Ở đây bọn này bắt sống thêm vài người. Cô quản lý họ đi"
Truy Thục đẩy một nhóm người từ trên xe xuống rồi giao toàn bộ cho đội của Hoàng Anh và Tạ Đình.
Bây giờ, nhóm của Duẫn Ngôn cũng đã chia ra thành nhiều đội để đảm bảo khu an toàn được vận hành trơn tru.
Việc quản lý toàn bộ các đội sẽ do Carl và Huỳnh Giang đảm nhận vì họ đều có kinh nghiệm về mảng này nhiều hơn những người khác cộng lại.
Bên phía Hoàng Anh và Tạ Đình sẽ đào tạo thêm quân chính quy và huấn luyện
những người dân ở trong khu an toàn để họ có thể tự bảo vệ bản thân.
Về phía Duẫn Ngôn sẽ có thêm Truy Thục và Tô An sẽ là tổ đội trinh sát. Ba người sẽ tạo thành ba đội nhỏ khác nhau để đi nghe ngóng biến cố các
khu an toàn khác hoặc tiện đường thì sẽ giúp đỡ những đoàn xe vận chuyển lương thực của họ đi về nhà bằng cách dải tiền giấy và hương nhang.
[ Ba Ngày Sau..]
"Haiz..đợt này Tô An đi lâu thật đấy"
"Đến tận thành phố N sao không lâu được. Chỉ có nơi đó mới có trung tâm y tế phát triển để trao đổi thuốc thang cho chúng ta"
Truy Thục khó chịu nghe Duẫn Ngôn nằm dài trên giường than vãn. Chẳng hiểu
sao, Tô An đó toàn bắt bạt cậu ta mà cậu ta cứ nhớ nhung mãi còn hắn mới đụng tới thì sẽ sửng cồ lên như thấy ma rồi sủi xa tít tắp
Có lẽ hắn không biết rằng, Duẫn Ngôn với tâm thế bị ép buộc đã bị Tô An bắt cắt máu ăn thề kết nghĩa chị em vào sinh ra tử.
"Này, tôi nói anh có thể đừng xen vào sự bồi hồi nhớ nhung của tôi được không?"
Duẫn Ngôn không vui ngóc đầu dậy cằn nhằn với nam chính. Đợt này đáng lẽ ra
nam chính nên tò te hú hí với các nữ chính chứ không phải là ở đây soi
mói cậu như mấy bà hàng xóm mới phải.
Không phải ba ngày trước
vừa mới dẫn cái cô họ Ôn gì đó về hay sao? Moẹ nó, từ lúc đó ngày nào
cũng dính lấy nhau anh anh em em thì cứ tiếp tục đi. Đã mất nữ chính một và hai rồi thì nữ chính ba cũng nên giữ chặt lấy chứ?
Mà kể cũng lạ, cô gái họ Ôn nếu hắn không nhầm thì là bạn thân từ nhỏ của Ninh
Truy Thục. Rõ ràng là cô ấy vẫn dính chặt lấy Truy Thục như trong sách
nhưng mà anh ta lại chẳng có vẻ gì là dịu dàng các thứ để đáp lại. Nhìn
ông thần này chẳng thương hoa tiếc ngọc gì mà xua đuổi con gái người ta
mà tiếc hộ.
Duẫn Ngôn và Truy Thục đã cãi nhau thì cô gái kia lại xuất hiện. Vô cùng vui vẻ chào hai người họ rồi chạy tới ôm lấy cánh
tay của nam chính.