Ninh Truy Thục nghe tới đây thì mau chóng nén lửa giận buông lỏng tay
cậu ra. Ánh mắt đau thương nhìn chằm chằm vào cha mẹ của mình phải chịu
cảnh khổ sai tù đầy
“Được rồi, chúng đang thay ca, mau lên! Đừng để những người khác thấy nếu không thì vỡ lở hết đấy!”
“Được…”
Hệ thống nhanh nhảu thông báo lại lịch trình và tầm nhìn bên ngoài cho
Duẫn Ngôn. Kí chủ nói nếu chót lọt thì sẽ cho nó tận 300 điểm tích lũy!
Phải biết kí chủ thương điểm tích lũy hơn cả nó. Lần này ngài lại rộng
lượng như vậy khiến nó rất vui vẻ.
Ninh Truy Thục dần xuất hiện
bên cạnh cha mẹ ngay sau khi được Duẫn Ngôn gỡ bùa ẩn thân ra khỏi. Ban
đầu bố mẹ Ninh còn ngơ ngác, một hồi sau hai bên vẫn nhìn nhau, họ cảm
thấy kinh ngạc.
“Này…mặc dù không muốn chen ngang nhưng có thể nhanh lên đi được không? Đang rất nguy hiểm đấy?”
Duẫn Ngôn nắm lấy tay áo của Ninh Truy Thục kéo kéo, cậu còn có mười phút
nữa để hoàn thành nhiệm vụ thôi. Nhiệm vụ đặc biệt nên điểm hệ thống
cũng rất cao, hệ thống liên tục hối cậu làm cho xong nhiệm vụ, nheo nhéo bên tai vô cùng nhức đầu.
“Hai người đi cùng con, ra khỏi đây rồi con sẽ giải thích”
Hai vị thân sinh của nam chính mấp máy môi, họ đều có nhiều điều muốn hỏi
con trai. Nhưng cuối cùng vẫn im lặng rồi đi theo sau hai người họ, Duẫn Ngôn lịch sự hỏi han mấy câu rồi len lén dán là bùa mua từ hệ thống kên lưng họ.
Bốn người len lén rời khỏi khu vực giam giữ. Mặc dù đã
có bùa ẩn thân cùng dị năng bóng tối chồng lên nhưng hơi thở từ con
người có thể cũng sẽ khiến những kẻ có dị năng cao phát giác. Mặc dù cốt truyện nói nam chính là người đạt cấp bốn đầu tiên trong thời gian này
nhưng lúc này còn có thêm một Duẫn Ngôn nữa đồng cấp
Không ai có thể nói trước được điều gì, cứ cẩn thận trước đã thì vẫn hơn.
“Thục, phía trước có mấy chỗ khó đi. Hay anh với tôi cõng bố mẹ của anh đi cho nhanh”
Duẫn Ngôn cẩn thận nhìn ngó, đoạn đường phía trước có một vài lính canh. Nếu cứ chậm rãi đi ra thì cậu sẽ bị cạn sức mà ngất vì thi triển dị năng
quá lâu mất.
“Được, để tôi cũng mẹ, cậu cõng ba của tôi đi”
Ninh Truy Thục nói chuyện với bố mẹ, cả hai vừa gật đầu thì cậu và hắn đồng loạt cúi xuống cõng họ chạy đi.
Đến khi ra khỏi trang viên lớn kia thì vừa kịp đến phút thứ mười lăm. Duẫn
Ngôn chưa kịp tung hô món quà mình vừa nhận được thì lảo đảo ngã chúi về phía trước.
[Kí chủ, hệ thống quên nói. Bùa ẩn thân kia khi sử
dụng sẽ rút đi một phần sức lực của cậu. Thời gian sử dụng càng lâu thì
càng mất sức]
Duẫn Ngôn tức điên, muốn nâng tay lên xé đôi cái hệ thống của nợ kia ra. Rõ ràng là cậu cố gắng làm nhiệm vụ để giúp nó
năng cấp, công chạy tụt quần kia của cậu chính là bị nó đạp vào hố. Hệ
với chả thống, nếu cậu hết sức vào lúc nãy thì chả phải cả nhóm lên bảng à!
Ninh Truy Thục nhanh tay đỡ lấy cậu, lật lại thì thấy đối phương nhìn lại mình với khuôn mặt mệt mỏi thì thở phào.
“Cậu làm sao?”
“Hẳn là mệt rồi, để đứa nhỏ ngủ đi con”
Cậu dùng ảnh mắt cảm kích nhìn người phụ nữ trung niên hiền hậu kia. Đúng
là giác quan của người mẹ, giờ cậu mệt đến không thể mở mồm ra nói gì,
hai mắt thì như muốn dán chặt lấy nhau không rời.
“Vâng, chúng ta mau về làng thôi ba mẹ”
Ninh Truy Thục cẩn thận chỉnh lại tư thế của cậu rồi cùng ba mẹ của mình.
Vừa về đến nơi đã thấy Tô An cùng Huỳnh Giang khoanh tay đứng chờ ở ngay cuối đường
“Á à, bắt của tang anh bắt cóc em trai nhỏ của tôi nhá”
Tô An khinh khỉnh mở miệng trêu chọc. Ninh Truy thục liếc cô nàng một cái
không biết trả lời thế nào, cũng không biết bản thân từ lúc sáng đây đã
đụng chạm gì đến cô tiểu thư này để mà để mỗi lần gặp đều bị kháy đểu
như bây giờ.
“Thôi, mau đưa Ngôn cùng cô chú về nghỉ ngơi rồi nói chuyện. Đứng ở đây không tiện”
Huỳnh Giang ôn hoà đẩy Tô An đi trước, niềm nở đưa hai vị thân sinh của Truy
Thục đến tá túc chung với ba mẹ của mình và một số người khác. Còn Ninh
Truy Thục thì đi theo Tô An đến nơi chỉ định, khi này Carl đang cùng một số anh em thân thiết tập hợp lại nhân khẩu.
“Hây, mấy ông anh xong chưa?”
Tô An tiểu thư khi này lại vô cùng chợ búa đi vào trong căn nhà. Nam chính đưa Duẫn Ngôn cẩn thận đặt lên cái sofa giữa nhà rồi đi tới xem xét
tình hình.
“Có mấy gia đình cứng đầu lắm, hỏi thế nào cũng không nói tên! Chả hiểu sao lại dính phải mấu người như thế!”
Hoàng Anh bực tức đập tay xuống bàn, sức lực của cô nàng ngay lập tức khiến góc bàn mà cô đập tới gãy vụn rồi rụng ra.
Tạ Đình đứng bên cạnh khuyên can, anh ta cảm thấy khi nãy bản thân thật lí trí khi ngăn cản cô nàng này đi cùng. Mấy lời khó nghe kia mà lọt vào
tai cô ấy thì chắc chắn đám người kia khả năng bị vả rụng răng là rất
cao.
Anh ta còn chả hiểu vì sao nữ nhân nào mà dính tới vị chỉ
huy đáng kính của mình thì sẽ trở nên vô cùng cường hãn. Chẳng lẽ chỉ
huy của anh ta có cách bơm máu gà kích thích kĩ năng tiềm ẩn của phụ
nữ??