Ngày thứ hai vì muốn vào cung tạ ơn, Liễu Ngân Tuyết không dám ngủ
nướng, dặn Trầm Ngư gọi càng dậy sớm, mặc cung trang, trang điểm cẩn
thận, chuẩn bị đi đến cửa Thùy Hoa trước chờ Lâu Duẫn, ai ngờ Lâu Duẫn
còn đến sớm hơn nàng.
Đã là phu thê thì khi tiến cung đương nhiên phải ngồi chung xe ngựa, khi Liễu Ngân Tuyết lên xe, Lâu Duẫn theo bản
năng duỗi tay đỡ nàng, nàng khách khí nói đa tạ, vén màn xe rồi tự ngồi
vào trong xe ngựa.
Xe ngựa dừng lại trước Sùng Dương Môn, hai nha hoàn chỉ có thể chờ ở đây, Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn cùng nhau đi vào.
Tới cửa Từ Ninh Cung, đợi cung nữ vào thông truyền xong, hai người mới được cung nữ dẫn vào trong, khi bước lên bậc thang, làn váy dài khiến Liễu
Ngân Tuyết bị vướng chân suýt ngã, may có Lâu Duẫn bên cạnh nhanh tay đỡ nàng.
Bàn tay nam tử ấm áp, lực đạo nhẹ nhàng khiến Liễu Ngân Tuyết có chút hoảng hốt.
"Đa tạ phu quân." Trước mặt người ngoài, Liễu Ngân Tuyết vẫn diễn cảnh thê tử ôn nhu hiểu chuyện, không quá lạnh nhạt với hắn.
Lâu Duẫn lại vì cách xưng hô nhẹ nhàng này mà cứng đờ người, hai tiếng "Phu quân" như khảm vào trái tim hắn, khiến trái tim hắn đập mãnh liệt, thật lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Lạ thật, trước đây khi nghe Liễu Ngân Tuyết gọi hắn như vậy cũng không có cảm giác gì, giờ nghe vào lại cảm thấy lòng nhộn nhạo.
Liễu Ngân Tuyết vẫn chưa cảm thấy điểm dị thường của Lâu Duẫn, đi theo cũng nữ dẫn đường tiếp tục hướng vào trong.
Tới chính điện Từ Ninh Cung, cung nữ không đi tiếp nữa, giờ tay mời Liễu
Ngân Tuyết với Lâu Duẫn vào, Thái hậu đang ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh
là Hoàng hậu nương nương.
Nghe nói gần đây Thái hậu đặc biệt yêu
thích Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cũng có hiếu tâm, mỗi ngày đều tới bồi Thái hậu nói chuyện giải sầu, giờ thấy hai người vừa
nói vừa cười, xem ra lời đồn không sai.
Lâu Duẫn cùng Liễu Ngân Tuyết tiến vào, quỳ gối hành lễ, Thái hậu ra miễn lễ, cho bọn họ đứng dậy.
Có cung nữ bưng ghế gấm ra, Liễu Ngân Tuyết tạ ơn rồi ngồi xuống ghế, Thái hậu nhìn Lâu Duẫn rồi lại nhìn Liễu Ngân Tuyết, hỏi tới thương thế trên người Liễu Ngân Tuyết trước: "Thương thế của con ổn chưa?"
"Đa tạ Thái hậu nương nương quan tâm, thần thiếp khỏe hơn nhiều rồi ạ." Liễu Ngân Tuyết cúi đầu trả lời.
Hoàng hậu nói: "Bổn cung thấy sắc mặt Kỳ vương phi đúng là đã tốt hơn nhiều,
con không sao là tốt rồi, người trẻ tuổi thân thể vẫn rất quan trọng, bị thương phải hảo hảo dưỡng, không thể chậm trễ."
Liễu Ngân Tuyết
tươi cười dịu dàng: "Có Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương
nhớ mong thần thiếp, thần thiếp chịu trọng thương cũng không sao ạ."
Thái hậu cảm khái: "Vất vả cho con."
Bốn từ ngắn gọn của Thái hậu, nội dung lại thập phần phong phú, Liễu Ngân
Tuyết cười nói: "Có Vương gia bồi bên cạnh thần thiếp, hỏi han ân cần,
còn có Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần
thiếp không cảm thấy vất vả ạ."
Câu trả lời ngày, ai nghe chắc
cũng sẽ thấy cao hứng, trong mắt Thái hậu hiện lên vài phần vừa lòng,
thầm nghĩ, tuy rằng lúc trước Liễu Ngân Tuyết trên Giao Thái Điện cầu
hòa li nhưng có thể thấy nàng không hoàn toàn vô tình với Lâu Duẫn.
Nếu thật sự vô tình, sao lại vì chuyện Lâu Duẫn ái mộ Lạc Âm Phàm mà khổ sở?
Liễu Ngân Tuyết thật sự là nữ tử thông tuệ, cũng hoàn toàn xứng với thân
phận Kỳ Vương phi, nếu không cũng sẽ không ngay lúc trên người có thương thế vẫn đồng ý đến Vạn Xuân Lâu đón Lâu Duẫn đã uống say mèm về.
Thái hậu đau lòng Liễu Ngân Tuyết nên khi nói chuyện với Lâu Duẫn, ngữ khí
sắc bén hơn vài phần: "Duẫn nhi, Ngân Tuyết là người ôn nhu hiểu chuyện
như vậy, con đừng có nghĩ đến mấy cái thượng vàng hạ cám gì đó nữa, hảo
hảo che chở cho thê tử của con mới là đúng."
Lâu Duẫn lần này trả lời đặc biệt thành khẩn: "Tôn nhi cẩn tuân Hoàng tổ mẫu dạy bảo."
"Con đừng có mà nghĩ chỉ trả lời ai gia cho có lệ, sau này ai gia còn nghe
thấy người khác nói con đối với Ngân Tuyết có nửa điểm không tốt thì con tới Từ Ninh Cung quỳ cho ai gia, quỳ đến bao giờ nghĩ thông mới được
về." Thái hậu nói.
Lâu Duẫn đáp: "Dạ, Hoàng tổ mẫu."
Hắn vừa đáp ứng Thái hậu xong thì bên ngoài có cung nữ tiến vào bẩm: "Thái tử và Thái tử phi tới thỉnh an ạ."
Thái hậu mày nhăn lại, thật là vô xảo bất thành thư, Lâu Duẫn với Liễu Ngân
Tuyết bao lâu nay mới tiến cung một chuyến, bên Đông Cung cũng thỉnh
thoảng mới tới thỉnh an, thế mà hôm nay lại có thể gặp gỡ, thật sự là
nghiệt nợ!
(*) Vô xảo bất thành thư( 无巧不成书): không trùng hợp
không thành văn, thành ngữ Trung Quốc ám chỉ sự việc rất trùng hợp; rất
đúng lúc; trùng hợp lạ kì.
Sắc mặt Thái hậu không vui, đang
không biết làm sao, Hoàng hậu cười cười, nói: "Từ lần trước bị rơi xuống nước, Thái tử phi vẫn luôn ở Đông Cung dưỡng thân thể, hôm nay mới tới
thỉnh an, mẫu hậu cũng nên gặp ạ."
Thái hậu thì không cao hứng, căn bản không muốn gặp.
Hoàng hậu là người tri tâm, lập tức nói: "Nghe nói hoa trong hậu hoa viên
đang nở đẹp lắm, bổn cung còn chưa đi ngắm nữa, hay là Kỳ vương với Kỳ
vương phi bồi bổn cung đi dạo đi."
Liễu Ngân Tuyết không biết ý Thái hậu thế nào, muốn đồng ý nhưng lại không dám vượt mặt Thái hậu.
Cũng may Thái hậu nhanh chóng phất phất tay: "Các con đi đi."
Mấy người hành lễ, đi theo Hoàng hậu rời đi bằng cửa hông thiên điện. Tới
hoa viên rồi, đang đi nửa đường, Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu lên nhìn sắc
mặt Lâu Duẫn, lại trùng hợp thấy Lâu Duẫn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt
hai người gặp nhau giữa không trung.
Nàng cho rằng khi biết Lạc Âm Phàm tới, tinh thần Lâu Duẫn sẽ mất tập trung, nhưng không ngờ hắn không chỉ không thất thần mà còn vẫn giữ bộ dáng
nhìn trộm nàng.
Là ảo giác của nàng sao?
"Nghe nói Kỳ vương phi cũng thích trồng hoa?" Hoàng hậu đi trước nhẹ giọng hỏi.
Liễu Ngân Tuyết cung kính trả lời: "Ở trong phủ không có gì tiêu khiển nên
thần thiếp thích trồng ít hoa cỏ, nhìn nụ hoa từng ngày nở rộ sẽ giúp
tâm tình tốt lên, nương nương cũng thích trồng hoa ạ?"
"Không phải, trồng hoa tốn sức quá, bổn cung chỉ thích ngắm hoa thôi."
"Nương nương nói đúng ạ, trồng hoa thật sự rất tốn sức, đặc biệt có một số
giống hoa rất khó sống, phải để ý từng chút từng chút từ khí hậu đến
phân bón, sai một chút là chết, phí tâm lực lắm ạ," Liễu Ngân Tuyết cười nói, "Nhưng mà vạn sự đều có lạc thú, thần thiếp cảm thấy trồng hoa
cũng có lạc thú của trồng hoa, nhưng mà nương nương cung vụ bận rộn, sợ
là không thể phân thân được."
Hoàng hậu nương nương cười nói: "Nếu bổn cung có thể nhàn tản như Vương phi thì chính là phúc khí của bổn cung."
Liễu Ngân Tuyết cười: "Nương nương là quốc mẫu đương nhiên không thể nhàn
rỗi như thần thiếp rồi ạ, nhưng nương nương là người có phúc tự nhiên
không thể cùng thần thiếp bực này nhàn tản người so sánh với, nhưng
nương nương là người có phúc, chỉ cần đợi đến ngày hàm di lộng tôn là
được ạ."
(*) Hàm di lộng tôn: Hậu Hán thơ: Ngô đản đương hàm
di lộng tôn, bất năng phục quan chính hỉ. Ta nay chỉ nên ngậm kẹo đùa
với cháu chứ không thể đảm nhiệm việc triều chính được nữa. Nghĩa bóng:
Vui với tuổi già.
Hậu hoa viên Hoàng cung trăm hoa đua nở, đoàn người ngồi nghỉ chân trong
đình nghỉ mát, đêm qua mưa lớn nên thời tiết hôm nay rất mát mẻ, cung nữ dâng trà lên, Hoàng hậu vui vẻ nói chuyện phiếm với Liễu Ngân Tuyết.
Liễu Ngân Tuyết đọc đủ thứ thi thư, chuyện gì cũng biết, khi nói đến những
chuyện ngoài cung, Hoàng hậu cảm thấy thú vị, nghe rất chăm chú.
Nhưng mà lại luôn có người muốn đánh vỡ không khí an bình tốt đẹp này, Tiêu
quý phi không mời mà đến đang đi tới từ một đầu khác của hoa viên.
Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn đứng dậy hành lễ, Tiêu quý phi chào hỏi Hoàng
hậu, Hoàng hậu đột nhiên bị quấy rầy, trong lòng không vui nhưng không
thể hiện ra mặt, biểu tình nhìn Tiêu quý phi vẫn ôn hòa như cũ.
"Mời Quý phi ngồi." Hoàng hậu nói.
Tiêu quý phi là cố tình tới đây, Kỳ vương rốt cuộc vẫn là Kỳ vương, huống
chi trong tay còn cầm Kỳ vương lệnh, chuyện Thái tử phi rơi xuống nước
khiến Thái tử với Thái tử phi đồng thời đắc tội với Kỳ vương và Kỳ vương phi, Tiêu quý phi liền cảm thấy bất an.
Hôm nay biết Kỳ vương
với Kỳ vương phi tiến cung, Tiêu quý phi muốn nhân cơ hội này kéo lại
quan hệ với Kỳ vương phủ, không cầu Kỳ vương đứng về phía Thái tử, chỉ
cần hắn không đối lập với Thái tử là được.
Lâu Duẫn và Liễu Ngân Tuyết một lần nữa ngồi xuống, bề trên không có biểu tình gì, bề dưới cũng khó mở miệng nói chuyện.
Hoàng hậu có chút thất vọng, Liễu Ngân Tuyết vừa rồi đang nói đến chuyện hàng quán bán rong ngoài cung rất thú vị, bà còn chưa nghe đủ, Tiêu quý phi
này tự nhiên lại đến gây mất hứng.
"Kỳ vương phi ít khi tiến
cung, bổn cung muốn tâm sự với Kỳ vương phi một chút, không biết hôm nay Kỳ vương phi có tiện đến cung của bổn cung dùng cơm trưa không?" Tiêu
quý phi cười hỏi.
Liễu Ngân Tuyết nghe vậy, ngập ngừng một lúc lâu cũng không nói gì.
Hoàng hậu cười nói: "Khiến quý phi thất vọng rồi, Kỳ vương phi đã đáp ứng chính ngọ dùng bữa với bổn cung."
Liễu Ngân Tuyết âm thầm thở phào, nàng đứng dậy hành lễ với Tiêu quý phi:
"Đa tạ hảo ý của Quý phi nương nương, chỉ là hôm nay thần thiếp đã ứng
mệnh bồi Hoàng hậu nương nương dùng bữa, để hôm khác có cơ hội, thần
thiếp nhất định sẽ tự mình tới cung của nương nương cảm tạ ạ."
Mấy câu để hôm khác này chắc chắn chỉ là lời khách sáo, Tiêu quý phi sao
lại không nhìn ra là Liễu Ngân Tuyết không muốn, bà hơi thất vọng nhưng
không thể miễn cưỡng, nếu không sẽ phản tác dụng, bà nói: "Vậy bổn cung
sẽ chờ Kỳ vương phi đến."
"Nghe nói hôm nay Kỳ vương với Kỳ vương phi tới để tạ ơn, đã tới chỗ Thái hậu nương nương chưa?" Tiêu quý phi hỏi.
"Đã thỉnh an Hoàng tổ mẫu rồi." Lâu Duẫn không nóng không lạnh trả lời.
Tiêu quý phi hơi sượng, nói: "Lần trước ở Đông Cung, Thái tử vô lễ với Kỳ
vương phi cũng là vì mất đi hài tử, thương tâm quá độ không giữ được lý
trí, bổn cung vẫn luôn cảm thấy có lỗi, mong Kỳ vương phi cảm thông
chuyện Thái tử đau đớn vì mất ái tử, chớ so đo với Thái tử."
Trong lòng Liễu Ngân Tuyết cười lạnh, vị Tiêu quý phi này không hổ là leo lên được vị trí quý phi, co được dãn được.
"Quý phi nương nương quá lời rồi, thần thiếp hiểu nỗi thương tâm của Thái tử điện hạ, chuyện Thái tử phi rơi xuống nước đã qua rồi, chuyện quá khứ
thật sự không cần nhắc lại, thần thiếp cũng không muốn nhớ tới những
chuyện thương tâm đó." Liễu Ngân Tuyết nhẹ giọng nói.
Lâu Duẫn nắm chặt tay.
Hoàng hậu trong lòng thầm khen, Tiêu quý phi cũng thở phào nhẹ nhõm: "Kỳ vương phi thiện tâm thật khiến bổn cung xúc động."
Liễu Ngân Tuyết cười không nói gì.
Đúng lúc này có động tĩnh cách đó không xa, mấy người cùng quay đầu lại nhìn liền thấy Lâu Dật với Lạc Âm Phàm đang đi tới đây, ánh mặt trời hơi
chói, Liễu Ngân Tuyết hơi nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên vài tia hung
quang.
Nhưng sau đó ánh mắt nàng thực mau khôi phục như thường.
Lâu Dật với Lạc Âm Phàm tiến vào, cùng nhau hành lễ, Liễu Ngân Tuyết chú ý
tới ánh mắt Lạc Âm Phàm liếc đến Lâu Duẫn vào lần, nàng âm thầm cười
lạnh, thế nhân đều nói Thái tử phi ôn lương hiền thục, lại không biết
nàng ta là người không biết liêm sỉ như vậy.
Đã gả cho Thái tử, làm Thái tử phi mấy năm mà còn mơ tưởng đến phu quân của người khác.
Lấy nàng ra so với Lạc Âm Phàm, thực sự cảm thấy hạ thấp chính mình.
Liễu Ngân Tuyết nhìn sắc mặt Lâu Duẫn, biểu tình của hắn thật sự nhạt nhẽo,
không nhìn ra đang suy nghĩ gì, nàng thầm nghĩ, Lâu Duẫn cũng thật trầm
ổn, hiếm lắm mời gặp người trong lòng mà mặt lại không có biểu tình gì.
Cũng không biết Lâu Dật với Lạc Âm Phàm nghĩ gì, biết rõ bọn họ ở đây mà còn cố tình đến.
Lâu Dật nói: "Vốn định tới thỉnh an Mẫu phi nhưng cung nữ lại báo Mẫu phi
đang ở đây nên bọn con liền đến đây, hôm nay trời sáng khí trong, thật
thích hợp để ngắm hoa, không ngờ Kỳ vương với Kỳ vương phi cũng ở đây.
Đã lâu không gặp!."
Lâu Dật vừa dứt lời, ánh mắt liếc nhìn Liễu
Ngân Tuyết, chỉ một cái liếc mắt như vậy, Liễu Ngân Tuyết lại như bị
dọa, trên mặt hiện lên vẻ hoảng loạn, không khống chế được mà dựa sát
vào người Lâu Duẫn hơn một chút.
Nàng đứng sau Lâu Duẫn, cúi đầu, một lúc lâu cũng không ngảng lên.
Tiêu quý phi phẫn uất không thôi, âm thầm trách Lâu Dật không hiểu nhìn loạn cái gì? Thê tử của người ta, ngươi nhìn làm gì?
Hoàng hậu nâng chung trà, thong thả nhấp từng ngụm, thái độ với Liễu Ngân Tuyết thực vừa lòng.
Liễu Ngân Tuyết chính là đích tôn nữ của Liễu thái phó lại được ông sủng ái
hết mực, thái độ của nàng ít nhiều cũng đại biểu cho thái độ của Liễu
thái phó, tuy ông đã từ quan nhưng sức ảnh hưởng trong triều vẫn không
thể khinh thường, bọn họ không thích Thái tử là điều rất hợp ý Hoàng
hậu. Bà với Tiêu quý phi trong hậu cung đấu đá cũng đã vài chục năm,
cuối cùng cũng có cơ hội đạp Tiêu quý phi xuống bùn.
Biểu hiện sợ hãi của Liễu Ngân Tuyết đối với Lâu Dật cũng khiến Lâu Duẫn giật mình,
Liễu Ngân Tuyết xưa nay luôn không sợ trời không sợ đất, hắn chưa từng
thấy nàng biểu hiện thật sự sợ hãi ai bao giờ.
Đặc biệt là trước mặt người ngoài, nàng rất ít khi biểu lộ cảm xúc thật, vậy mà đối mặt với Lâu Dật lại không khống chế được.
Lâu Duẫn đau lòng, kéo Liễu Bạc Tuyết lại bảo hộ ở sau lưng, nói với Lâu Dật: "Bái kiến Thái tử."