Liễu Ngân
Tuyết tới Phương Phi Uyển mục đích rất đơn giản, kiểm tra việc học thêu
thùa của các di nương, Lê mama thấy Liễu Ngân Tuyết tới, tươi cười đầy
mặt tiến lên hành lễ: "Tham kiến Thế tử phi."
Liễu Ngân Tuyết tự mình đỡ Lê mama dậy: "Mama đa lễ, chúng ta cần gì khách khí như vậy?"
Liễu Ngân Tuyết vừa đỡ vừa nói câu này, tương đương cho Lê mama không ít thể diện, Lê mamavui mừng, cười nói: "Quy củ cần có vẫn phải có, Thế tử phi sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?"
Liễu Ngân Tuyết nói: "Nghĩ mama vất vả, ta tới đây thăm mama."
Phiến bình phong Ma Cô Hiến Thọ đang được bày giữa phòng, Thanh Quế dẫn dắt
các di nương khác yên lặng đứng một bên, trong phòng có nhiều ghế nhỏ,
bên cạnh đều đặt một cái sọt nhỏ, bên trong có vải và kim chỉ.
Liễu Ngân Tuyết nhìn qua vài sản phẩm thêu, thấy công phu của các di nương
không đều nhau, cũng may là còn trẻ dễ dạy, chỉ cần cố gắng học tập, tay nghề sẽ sớm được nâng cao.
Lê mama nói: "Các vị di nương đều rất chăm chỉ, đặc biệt là Diêu di nương và Duyệt di nương, có lẽ là vì biết mình công phu căn bản không bằng người khác nên rất nỗ lực, hại vị thực ra cũng có thiên phú."
Diêu di nương với Duyệt di nương được khen xấu hổ cúi đầu.
Liễu Ngân Tuyết nói: "Các nàng học tốt việc thêu thùa, sau này sẽ có tác dụng lớn với ta, mama với các di nương vất vả rồi."
"Đa tạ Thế tử phi quan tâm."
"Ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị hai bàn đồ ăn, hôm nay mọi người nghỉ ngơi
một hôm, ăn cơm, ngắm hoa, coi như bù đắp lại thời gian vất vả vừa qua." Liễu Ngân Tuyết nhẹ giọng nói.
Các di nương hai mắt tỏa ánh sáng, đồng thời hành lễ nói: "Đa tạ Thế tử phi."
Liễu Ngân Tuyết để các di nương nghỉ xong, kéo Lê mama ra nói chuyện riêng:
"Mama nói xem, với tay nghề thêu thùa hiện tại của các di nương, bao lâu nữa có thể đạt tới trình độ có thể bán ra ngoài?"
Chuyện Liễu
Ngân Tuyết muốn bán đồ thêu ra ngoài, Lê mama đã sớm biết, cũng rất ủng
hộ, trả lời: "Diêu di nương và Duyệt di nương thì khó nói, dù sao cũng
mới học căn bản, Quế di nương thì đã đạt, còn bốn di nương khác chỉ cần
chịu khó học hành, chừng một hai năm nữa là được."
Với tốc độ này, Liễu Ngân Tuyết cũng khá vừa lòng.
Nàng nói: "Mama nói với các di nương, bình phong không cần thêu nữa, quá tốn thời gian, để mỗi người thêu mười đồ vật thường dùng của nữ nhân, để
mama duyệt trước, nếu mama cảm thấy đã đạt đến độ bán ra được thì mang
đến chỗ ta, thành phẩm của ai khiến ta vừa lòng, ta sẽ thưởng ba mươi
lượng bạc."
Lê mama tỏ vẻ tán đồng: "Chủ ý của Thế tử phi thật không tồi, có khen thưởng mới có động lực."
Khi Liễu Ngân Tuyết trở về nhà chính Thanh Sơn Viện, Lâu Duẫn đã ra ngoài,
nàng cũng không hỏi nhiều, bảo Dung mama chuẩn bị xe ngựa.
Liễu
Ngân Tuyết đeo mặt nạ, mang theo Trầm Ngư Lạc Nhạn và vài thủ vệ, đi tới cửa hiệu trên phố Trường An, cửa hiệu không quá lớn, hiện đang cho
người khác thuê làm quán trà, cuối năm nay khế ước thuê mướn sẽ hết kỳ
hạn, Liễu Ngân Tuyết muốn thu hồi lại cửa hiệu.
Thiên Hương Lâu, phố Trường An.
Lâu Duẫn ngồi bắt chéo chân, lười nhác dựa vào ghế, Mạnh Vọng Ngôn với Tô
Lưu Vận quy củ đứng trước mặt hắn, Mạnh Vọng Ngôn bẩm bảo: "Trong lâu
mọi thứ đều như thường, không có sự vụ gì đặc biệt, nhưng Đông Cung lại
có chút động tĩnh."
Lâu Duẫn: "Động tĩnh gì?"
"Hôm trước
Thái tử phi vừa thỉnh ngự y đến xem bệnh, hình như là thân thể không
thoải mái, ngự y kiểm tra xong nói vài ngày sau sẽ đến xem lại, việc này không được nói ra ngoài." Mạnh Vọng Ngôn nói.
Từ sau khi Lâu Duẫn trúng độc, Mạnh Vọng Ngôn quản lý mọi việc trong Trích Tinh Lâu, nhưng lâu chủ chính thức chính là Lâu Duẫn.
Trước kia Trích Tinh Lâu chỉ là một tổ chức sát thủ trên giang hồ, nhận tiền
giết người, loại nghề nghiệp bạo lực đẫm máu này, dù là giang hồ hay
triều đình đều hận thấu xương, chỉ muốn tiêu diệt,
Nhưng Trích
Tinh Lâu căn cơ thâm hậu, hang ổ lại cũng không cố định, môn phái giang
hồ đã vài lần bao vây tiêu trừ nhưng đều thất bại, tuy nhiên lão lâu chủ cũng đã từng nói, Trích Tinh Lâu nếu cứ tiếp tục con đường này thì sớm
muộn cũng sẽ bị diệt vong.
Lão lâu chủ muốn đưa Trích Tinh Lâu
lên con đường chính đạo, nhưng tiếc là bọn họ đã hoạt động trong bóng
tối lâu như vậy, chỉ sợ một khi bước ra ánh sáng, càng dễ chết hơn.
Lão lâu chủ vẫn luôn tìm kiếm cơ hội chuyển mình, cho đến khi Lâu Duẫn xuất hiện.
Lâu Duẫn chính là cơ hội đó.
Từ khi Lâu Duẫn tiếp nhận vị trí lâu chủ, liền kết nối Trích Tinh Lâu với
triều đình, hiện giờ Trích Tinh Lâu bề ngoài là tổ chức sát thủ giang
hồ, nhưng thực tế là ảnh vệ hoàng gia.
Đương kim Hoàng thượng cực kỳ tín nhiệm Lâu Duẫn, ngõ ngách trong cung, Lâu Duẫn đều có thể tự do
đi lại không cần hỏi, nhưng Hoàng thượng tuổi cũng đã cao, Trích Tinh
Lâu nếu muốn tiếp tục tồn tại, phải quy thuận tân đế tương lai.
Nhưng không biết có phải Mạnh Vọng Ngôn nghĩ nhiều không, hắn luôn cảm thấy
vị lâu chủ này của bọn họ đối với đương kim Thái tử không có hảo ý.
Lâu Duẫn hỏi: "Khôn Ninh Cung thì sao?"
Tô Lưu Vận trả lời: "Khôn Ninh Cung cũng không có gì bất thường, Tam hoàng tử thỉnh thoảng sẽ tiến cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, trên hòa
ái dưới cung kính, không quá thân cận cũng không quá xa cách ạ."
Hắn hiện giờ chính là ảnh vệ bên người Hoàng thượng, sự tình trong cung không nắm đủ mười phần, cũng phải biết tám phần.
Lâu Duẫn: "Thái tử đối xử với Thái tử phi thế nào?"
Mạnh Vọng Ngôn đang định đáp lời, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ngựa hí
lên như bị kinh hách, hắn nhịn không được nhìn ra ngoài, Tô Lưu Vận nói: "Là xe ngựa của Thái tử."
Lâu Duẫn từ chỗ ngồi đứng lên.
Liễu Ngân Tuyết không biết có phải hôm nay bước chân trái ra cửa hay không,
xe ngựa đang chạy trên phố Trường An, khi đi ngang qua một chiếc xe ngựa khác, con ngựa bên kia đột nhiên phát điên, kêu lên sợ hãi, móng giương cao, suýt nữa đạp trúng một tiểu nữ hài vô tội bên đường.
Ngựa
bên này của Liễu Ngân Tuyết cũng bị kinh hách, điên cuồng chạy về phía
trước, đạp đổ không ít đồ đạc của người bán hàng rong trên phố Trường
An.
Liễu Ngân Tuyết ngồi trong xe ngựa ngã trái ngã phải, cảm giác như sắp đi gặp Diêm Vương tới nơi.
Nàng hoảng loạn bò ra từ trong xe ngựa, ở cửa xe phân vân không biết có nên
nhảy xuống không, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch như tờ giấy, cùng
lúc đó, một nam tử mặc hoa phục từ trong chiếc xe ngựa gây chuyện kia
nhảy ra, đứng trên xe ngựa của Liễu Ngân Tuyết.
Thái tử Lâu Dật duỗi tay định làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng có một thân ảnh nhanh hơn hắn, Lâu Dật thậm chí không kịp nhìn thấy
thân ảnh kia bay từ đâu tới, chỉ thấy sau đó một người ôm eo Liễu Ngân
Tuyết vững vàng hạ xuống mặt đất, một tay đánh vào con ngựa đang lên
cơn.
Con ngựa ầm ầm ngã xuống, xe ngựa cũng đổ theo, bên tai Liễu Ngân Tuyết truyền đến tiếng khóc nỉ non, là của hài tử được Lâu Duẫn
cứu ra từ dưới vó ngựa.
Mẫu thân của hài tử nhanh chóng chạy đến ôm con, liên tục trấn an bé.
Liễu Ngân Tuyết thấy hài tử kia không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, chưa
hoàn hồn vẫn nắm chặt ống tay áo Lâu Duẫn, sắc mặt trắng bệch nói: "Làm
ta sợ muốn chết."
Lâu Dật nhìn thấy, rất tiếc nuối.
Lâu Duẫn chắp tay nói: "Đa tạ Điện hạ, nhưng thê tử của ta vẫn là để ta cứu cho thỏa đáng."
Lâu Dật nhìn gương mặt thất sắc của Liễu Ngân Tuyết, vô cùng đau lòng, hận
không thể ôm mỹ nhân vào lòng trấn an, đáng ghét là đã có người nhanh
chân đến trước, đoạt đi suất diễn của hắn, Lâu Dật tâm sinh bất mãn
nhưng vẫn cố đè xuống.
Hắn nho nhã lễ độ nói: "Sớm biết đệ ở đây, bổn cung liền không ra tay."
Liễu Ngân Tuyết phục hồi tinh thần, buông ống tay áo Lâu Duẫn, hành lễ với Lâu Dật: "Đa tạ Điện hạ ra tay cứu giúp."
Lâu Dật nhìn Liễu Ngân Tuyết kiều mỹ động lòng người, mắt không rời, cười
nói: "Thế tử phi đa lễ, cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, huống hồ
bổn cung cũng chưa cứu được người, là bổn cung nhiều chuyện."
Lâu Duẫn nheo nheo mắt, đáy mắt hiện lên vài phần âm u.
Ngay trước mặt hắn, thế mà Thái tử dám trần trụi nhìn chằm chằm thê tử của
hắn, không chỉ không đem hắn để vào mắt, mà còn là khinh nhờn Liễu Ngân
Tuyết.
Lâu Duẫn trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét.
Lâu Dật ngay sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, sao hai người lại ở đây?"
Lâu Duẫn không hé răng, phu thê là một, hắn xem như đồng ý với cách trả lời của Liễu Ngân Tuyết.
Ánh mắt của Lâu Dật khiến Liễu Ngân Tuyết cả người nổi da gà, nàng cúi đầu, nói với Lâu Duẫn: "Thế tử, cũng không còn sớm nữa, chúng ta hồi phủ
đi."
Sau khi từ biệt Lâu Dật, Lâu Duẫn mang Liễu Ngân Tuyết lên
xe ngựa của hắn, Liễu Ngân Tuyết bảo Trầm Ngư đi bồi thường cho những
tiểu quán bị xe ngựa phá hư, chính mình ngồi trong thùng xe ngựa, trong
lòng vẫn còn sợ hãi.
Mặt tiền cửa hiệu còn chưa xem nhưng nàng cũng không còn tâm tư gì nữa.
Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện sắc mặt Lâu Duẫn còn tái hơn cả nàng, trong
lòng cả kinh, giữ chặt ống tay áo hắn hỏi: "Thế tử có khỏe không? Có
phải thân thể không thoải mái không?"
Lâu Duẫn mạnh mẽ vận dụng
chân khí, trong người cảm thấy không thoải mái, cổ họng hắn tràn ra vị
tanh ngọt, nhịn không được che miệng ho khan, Liễu Ngân Tuyết thấy máu
tươi tràn ra từ kẽ tay Lâu Duẫn.
Nàng đại kinh thất sắc.
Nàng vội vàng lấy khăn giúp Lâu Duẫn lau máu, tự trách nói: "Đều do ta, nếu không phải vì cứu ta, chàng cũng sẽ không thế này."
"Là Lâu Dật dùng chủy thủ đâm vào ngựa của hắn, khiến cho con ngựa phát
điên, đồng thời khiến ngựa của ngươi kinh hách, mới có sự cố sau đó."
Lâu Duẫn đè xuống cảm giác tanh ngọt trong cổ họng, âm thanh lạnh băng
như quỷ sát địa ngục.
Liễu Ngân Tuyết nghe xong, cả người cứng đờ.
Lâu Duẫn ngưng mi: "Ngươi đang sợ hãi?"
Liễu Ngân Tuyết kéo kéo khóe miệng, muốn cười, lại phát hiện chính mình căn
bản cười không nổi, nàng nói: "Thái tử là trữ quân, là Hoàng đế tương
lai, ta thân đã gả ra ngoài mà hắn vẫn ôm ý đồ với ta như cũ, còn hao
nhiều tâm tư như thế, ta có nên sợ không?"
Liễu Ngân Tuyết tay chân lạnh lẽo.
"Rắp tâm của hắn với ta không đổi, chàng nói xem nếu hắn lên ngôi Hoàng đế,
hắn có buông tha cho ta hay không?" Giọng Liễu Ngân Tuyết không hề che
giấu sợ hãi, "Thiên hạ mỹ nhân nhiều không kể, hắn có thể hay không nhớ
đến việc ta đã có phu quân mà buông tha cho ta?"
Lâu Duẫn đáy mắt chỉ thoáng qua một chút sóng gió.
"Thân thể chàng không ổn, về phủ trước đã." Liễu Ngân Tuyết áp xuống kinh hãi, không muốn nói thêm về chuyện này.
Hai người trở lại phủ, Lai Phúc với Lai Bảo nhanh chóng dìu Lâu Duẫn về
phòng ngủ, Lâu Duẫn vừa nằm xuống một lúc, Mạnh Vọng Ngôn và Tô Lưu Vận
đã chạy đến, Lai Phúc với Lai Bảo đều lui xuống.
Mạnh Vọng Ngôn
nói: "Thái tử hồi phủ đã sai người giết con ngựa kia, hắn đối với Thái
tử phi cực kỳ săn sóc, bức họa《 Bỉ dực song phi 》hôm trước Thái tử phi
vẽ đã được Thái tử treo trong thư phòng."
Lâu Duẫn không lên tiếng.
Sự việc hôm nay, Mạnh Vọng Ngôn với Tô Lưu Vận đều tận mắt chứng kiến, Tô
Lưu Vận chần chờ nói: "Lâu chủ, Thái tử rõ ràng có ý với Thế tử phi,
Trích Tinh Lâu chúng ta giờ rất cần Thái tử......"