"Nương nương hiểu lầm rồi, là người hỏi thần thiếp mà, người hỏi thần
thiếp chẳng lẽ thần thiếp có thể không nói sao? Hay là người trách thần
thiếp nói quá nhiều?" Liễu Ngân Tuyết cười nhẹ, "Thần thiếp hiểu rồi,
sau này nương nương hỏi thần thiếp cái gì, thần thiếp sẽ trả lời sao cho lời ít ý nhiều."
"Liễu Ngân Tuyết," Lạc Âm Phàm cắn chặt răng,
"Ngươi đắc ý cái gì? Hắn đối tốt với ngươi thì sao, dù cho hắn tặng cả
Kỳ vương phủ cho ngươi thì người hắn yêu cũng không phải ngươi, hắn đã
từng nói cả đời này cũng sẽ không yêu ngươi."
Hóa ra Lâu Duẫn còn từng nói câu này, Liễu Ngân Tuyết cười khẽ.
"Ngươi cười cái gì?"
"Đương nhiên là cười nương nương ngây thơ đáng yêu rồi, lời nói chót lưỡi đầu
môi, mấy câu hứa hẹn gió thổi là bay như vậy mà nương nương cũng tin.
Thần thiếp với Lâu Duẫn mỗi ngày đều nằm chung một cái giường, xin hỏi
nương nương so với thần thiếp xinh đẹp hơn hay là thông tuệ hơn vậy,
chẳng lẽ Lâu Duẫn không yêu ôn hương kiều nhuyễn bên cạnh mà lại kiên
trì yêu một nữ nhân từng bị nam nhân khác ngủ qua?"
Lạc Âm Phàm
tức đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, nàng không tin một quý nữ khuê phòng như Liễu Ngân Tuyết lại có thể nói ra những lời như vậy, nàng nói:
"Liễu Ngân Tuyết, ngươi không biết liêm sỉ."
"Nương nương mới là
không biết liêm sỉ nha, đã thành hôn mà còn vẽ tranh biểu đạt tâm ý với
trượng phu người khác, liêm sỉ của nương nương thực là quá cao khiết,
thần thiếp bái phục." Liễu Ngân Tuyết nói xong, còn làm bộ làm tịch phúc thân một cái.
"À, thiếu chút nữa quên nói với nương nương, bức
họa kia đã bị Lâu Duẫn tự tay đốt đi rồi," Liễu Ngân Tuyết che mặt cười
nhạo, "Là Lâu Duẫn đốt trước mặt thần thiếp để biểu đạt tâm ý, nếu nương nương không tin thì phái người......"
Liễu Ngân Tuyết đang nói đột nhiên dừng lại, xoay người hướng vào vách tường nôn khan một trận.
Nàng chống tay vào tường nôn khan một hồi lâu, mặt tái nhợt đi, Lạc Âm Phàm
là người từng hoài thai, phản ứng của Liễu Ngân Tuyết rõ ràng là nôn
nghén do mang thai.
Lạc Âm Phàm đầu ngón tay phát run: "Ngươi......"
Liễu Ngân Tuyết nôn khan một trận xong, hữu khí vô lực lau lau miệng, nói
với Lạc Âm Phàm: "Gần đây luôn cảm thấy không thoải mái, để nương nương
chê cười rồi. Không biết nương nương sau khi sảy thai xong thân thể đã
tốt hơn chưa? Định bao giờ thì sinh cho Thái tử một nhi tử vậy? Bụng
nương nương là quan trọng nhất đó, nếu còn chậm chạp không mang thai
thì, chậc chậc chậc..."
Lạc Âm Phàm giơ lên tay, giận dữ định tát Liễu Ngân Tuyết mặt đánh đi, lại bị Liễu Ngân Tuyết bắt được, tiện đà
đẩy ra, cũng không biết Liễu Ngân Tuyết lấy sức ở đâu ra mà một phen đẩy đó khiến Lạc Âm Phàm lảo đảo, suýt ngã ra đất.
"Lạc Âm Phàm, ta
với người vốn không thù chẳng oán, nhưng mà ngươi lại cứ muốn chọc ta,
vu hãm cho ta làm ngươi mất hài tử, khiến ta vô duyên vô cớ phải ăn hai
mươi đại bản, làm ta trở thành trò cười cho toàn thành Biện Kinh này,
ngươi nhớ cho kỹ, ngươi bắt ta chịu ủy khuất thì ta cũng có nhiều thứ
chuẩn bị cho ngươi, tốt nhất là ngươi nên ngồi vững vị trí Thái tử phi
của mình, nếu không thì ngươi sẽ phải hối hận đó."
Liễu Ngân Tuyết nói xong, lạnh lùng liếc Lạc Âm Phàm một cái, xoay người đi tiếp đến Khôn Ninh Cung.
Lạc Âm Phàm tức giận đến cả người run rẩy.
"Nương nương," cung nữ bên cạnh giơ tay đỡ nàng, "Nương nương là Thái tử phi,
thân phận tôn quý, không cần vì lời nói của nàng ta mà ưu phiền, chờ đến lúc nương nương lên làm Hoàng hậu rồi, muốn xử nàng ta thế nào không
phải đều do người định đoạt sao."
Cho nên với nàng mà nói, điều quan trọng nhất bây giờ là ngồi vững vị trí
Thái tử phi, đợi đến khi làm Hoàng hậu rồi, nàng nhất định sẽ bắt Liễu
Ngân Tuyết quỳ gối xin tha, nàng nhất định sẽ dẫm nát Liễu Ngân Tuyết
dưới bùn.
Hoàng hậu đã tỉnh lại, biết Liễu Ngân Tuyết tới thỉnh an, vội nói cung nữ thỉnh Liễu Ngân Tuyết vào.
Cung nữ bưng ghế gấm tới, Hoàng hậu ban ngồi, Liễu Ngân Tuyết vừa ngồi
xuống, Hoàng hậu đã giữ chặt tay nàng, nói: "Kỳ vương phi, con phải tin
tưởng bổn cung, Thành vương trời sinh tính tình lương thiện, tuyệt đối
không có khả năng phái người ám sát con với Kỳ vương, hắn là do bổn cung một tay nuôi lớn, bổn cung hiểu."
Liễu Ngân Tuyết tươi cười chua xót: "Nương nương, trong hoàng cung này ai sống mà không mang theo hai
gương mặt, thần thiếp cũng không muốn tin Thành vương phái người ám sát
nhưng khối lệnh bài kia thật sự là của Thành vương."
"Chỉ dựa vào một khối lệnh bài cũng không có sức thuyết phục, con là người thông
minh, chẳng lẽ không nhìn ra đó là một cái bẫy?"
"Nương nương,
người nói, thần thiếp minh bạch, người không nói, thần thiết cũng đã sớm nghĩ tới, nhưng khối lệnh bài kia là vật chứng duy nhất, thi thể của
đám thích khách giờ còn để ở phủ Kinh Triệu Doãn, Vương gia cũng chỉ báo lại đúng sự thật với Hoàng thượng, rốt cuộc thì xử lý thế nào đều do
Hoàng thượng, thần thiếp hiểu nương nương sốt ruột nhi tử, nhưng mà thần thiếp nghĩ thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi."
Hoàng hậu mặt trắng bệch, nắm chặt tay Liễu Ngân Tuyết: "Có phải các con còn có chuyện gì gạt bổn cung không?"
"Nương nương nói đùa, Vương gia với Thành vương xưa nay không qua lại, thần
thiếp là một phụ nhân nội trạch lại càng không thể một mình gặp mặt
Thành vương, thần thiếp có thể có chuyện gì gạt nương nương chứ?" Liễu
Ngân Tuyết duỗi tay ghém chăn cho Hoàng hậu, "Nương nương quỳ cả đêm,
thân thể nhiễm lạnh, không thể để trúng gió nữa, mong nương nương bảo
trọng phượng thể, người đối với Thành vương tốt, Thành vương sẽ khảm
trong tâm."
Hoàng hậu kinh ngạc, bừng tỉnh như hiểu ra điều gì.
Liễu Ngân Tuyết đứng dậy nói: "Thần thiếp còn phải đi vấn an Thái hậu nương nương, xin phép cáo lui."
Hoàng hậu phất tay cho nàng rời đi.
Liễu Ngân Tuyết dùng ngọ thiện ở Từ Ninh Cung xong mới rời cung, Trầm ngư
nói: "Thái hậu nương nương biết Vương gia bị thương nên ban thưởng vài
thứ, đã xếp vào xe ngựa, đều mang về Thanh Sơn Viện ạ?"
Liễu Ngân Tuyết gật đầu, nàng có chút mệt mỏi, dựa vào thùng xe, từ từ nhắm mắt lại.
Trầm Ngư đắp thêm cho nàng một tấm chăn mỏng, xe ngựa vừa đi được thời gian
nửa nén hương thì bỗng nhiên xóc lên một cái, xa phu gắt gao kéo cương,
nói với Liễu Ngân Tuyết: "Vương phi, là xa giá Đông Cung ạ."
"Nhường đường." Liễu Ngân Tuyết mở mắt ra, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Nhưng mà vừa dứt lời thì bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói quen thuộc,
Lâu Dật đã xuống xe, hướng về phía Liễu Ngân Tuyết nói: "Kỳ vương phi,
nghe nói hôm qua các ngươi bị ám sát ở Tây Sơn, không biết Kỳ vương phi
có bị kinh hách?"
"Hôm qua bị ám sát ở Tây Sơn, thần thiếp đúng là cũng chịu kinh hách, đa tạ
Thái tử điện hạ quan tâm, mong Thái tử điện hạ có thể nghiêm trị chủ mưu đứng sau, làm chủ cho Vương gia và thần thiếp." Liễu Ngân Tuyết mặt
không biểu tình nói.
Lòng Lâu Dật rung lên, Liễu Ngân Tuyết thật
là xinh đẹp, dù đang tức giận cũng có cảm giác phong hoa tuyết nguyệt
động lòng người, chỉ cần thấy nàng đứng trước mặt mình, hắn đã muốn lột
quần áo nàng, hung hăng đè nàng dưới thân mà chà đạp.
Hắn tiếc rẻ lúc trước khi Liễu Ngân Tuyết bị nhốt trong nhà giam, hắn thế mà thất thủ.
Chỉ thiếu chút nữa, nếu không có người của Lâu Duẫn quấy rối thì hắn đã thành công rồi, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
"Kỳ vương phi đừng lo lắng, chủ mưu Thành vương đã bị nhốt vào đại lao Tông Nhân PhủTông Nhân Phủ thủ vệ nghiêm ngặt, hắn mọc cánh cũng không thể
trốn thoát, bổn cung nhất định sẽ báo cáo phụ hoàng, phụ hoàng cũng nhất định sẽ phân xử công bằng."
"Đa tạ điện hạ, thần thiếp còn có việc quan trọng trong phủ, xin phép cáo lui."
Liễu Ngân Tuyết xoay người lên xe ngựa, lại bị Lâu Dật gọi lại, nàng quay
đầu, Lâu Dật bỗng nhiên nhếch môi cười, nói: "Kỳ vương phi, chủ mưu phía sau ám sát một lần chưa thành, chỉ sợ còn có kế hoạch làm lần hai, Kỳ
vương phi nên chú ý."
Liễu Ngân Tuyết cười nhạt: "Đa tạ điện hạ nhắc nhở, ai dám tới, nhất định sẽ có tới không có về."
Nàng thu lại nụ cười, vén màn xe lên, chui vào trong.
Lâu Dật hừ lạnh một tiếng, cũng lên xe ngựa, hai chiếc xe ngựa đi qua nhau, Liễu Ngân Tuyết nhớ tới hôm đó Lâu Dật lăng nhục nàng, gắt gao nắm chặt tay, nàng nhắm mặt lại, tự nhủ với bản thân, không nóng nảy, không nóng nảy.
Lâu Duẫn ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại đã qua buổi trưa,
Lai Phúc tiến vào hầu hạ, cười tủm tỉm: "Vương gia, đã lâu không thấy
Vương gia ngủ say như vậy, nô tài thấy người không tỉnh nên cũng không
gọi, người thoải mái không ạ?"
Vết thương trên vai trái còn ẩn ẩn đau, nhưng trên mặt Lâu Duẫn lại toàn ý cười.
Từ sau chuyện trên Giao Thái Điện, hắn đã lâu chưa ngủ một giấc an ổn như
vậy, đêm qua Liễu Ngân Tuyết nằm bên cạnh hắn, khiến hắn có cảm giác
thỏa mãn chưa bao giờ có, cả người buông lỏng, ngủ một đêm không mộng
mị, không ngờ tỉnh lại đã qua giờ ngọ.
Giấc ngủ ngon khiến cả người hắn đều sảng khoái, hắn hỏi: "Vương phi đâu?"
"Còn chưa về ạ." Lai Bảo bê chậu nước vào, đáp lời hắn.
"Tiêu Hạ có đi theo không?"
"Có ạ, nhưng mà Tiêu thống lĩnh cũng chỉ có thể chờ Vương phi ở Sùng Dương
Môn, chứ không thể theo Vương phi tiến cung, mà nguy hiểm chân chính là ở trong cung chứ không phải bên ngoài." Lai Phúc nói.
"Lo bò trắng răng, ta đường đường là Vương phi, các quý nhân trong cung dễ gì mà
đụng tới ta?" Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, ngay sau đó Liễu
Ngân Tuyết đi vào, nàng nhẹ nhàng kéo dây áo choàng, Trầm Ngư lập tức
giúp nàng cởi áo choàng ra, treo lên giá.
Khi tiến cung nàng phải mặc lễ phục Vương phi, lễ phục dày nặng, Liễu Ngân Tuyết cực kỳ không
thích, hơn nữa trên mặt còn trang điểm dày đậm khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nàng sai nha hoàn múc nước vào cho nàng rửa mặt, dư quang
liếc nhìn Lâu Duẫn.
"Chàng khỏe hơn chưa?" Nàng hỏi.
Từ
khi nàng vào cửa, ánh mắt Lâu Duẫn liền không rời nàng nửa phân, hắn cảm thấy Liễu Ngân Tuyết thật sự là mặc gì cũng đẹp, trang điểm thế nào
cũng xinh, thầm nghĩ dù nàng mặc bao tải thì liếc mắt cũng có thể nhìn
ra là một giai nhân thanh lệ.
"Đỡ hơn rồi, nàng đi chuyến này có thuận lợi không? Có ai làm khó nàng không?"
Liễu Ngân Tuyết ngồi trên ghế cúi đầu rửa mặt, nghe vậy cười cười: "Trừ bỏ
Lạc Âm Phàm bất kể hậu quả kia thì ai sẽ làm khó ta chứ? Tiêu quý phi
muốn mượn sức ta, Hoàng hậu lại càng không thể chủ động trở mặt với ta,
những quý nhân khác suy xét đến thân phận của ta thì lời nặng còn không
dám nói, cũng chỉ có Lạc Âm Phàm của chàng dám diễu võ dương oai trước
mặt ta."
Son phấn trên mặt bị khăn ấm rửa trôi gần hết, Liễu Ngân Tuyết cúi đầu, hắt nước ấm lên mặt rửa nốt cho sạch sẽ.
Lâu Duẫn nghẹn giọng: "Cái gì mà Lạc Âm Phàm của ta, nàng ta cũng không phải của ta."
Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu, phất tay cho người hầu hạ trong phòng lui xuống
hết, đến khi chỉ còn hai người bọn họ, nàng nói: "Người ta lại không
nghĩ vậy nha, có phải chàng từng nói với nàng ta, cả đời này tuyệt đối
sẽ không yêu ta?"
Lâu Duẫn: "......"
"Lúc ấy mắt ta mù,
trẻ người non dạ không hiểu chuyện nên phạm sai lầm, nàng đừng để trong
lòng. Chuyện tình yêu con người sao có thể tự quyết được? Nếu người ta
có thể tùy ý khống chế tình cảm của mình thì thế gian này sao có thể có
nhiều si nam oán nữ như vậy? Lúc đó nàng cũng mới gả cho ta, ta chính là nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra thôi." Lâu Duẫn giải thích.
Liễu Ngân Tuyết vừa tháo trang sức vừa nghe hắn giải thích, nàng cảm thấy
Lâu Duẫn cũng rất lạ, những lời Lạc Âm Phàm nói hắn kỳ thật cũng chẳng
cần thừa nhận, hắn một bên muốn nàng tha thứ, một bên lại thừa nhận
chuyện này, không phải là bất lợi cho hắn sao?
"Sao chàng không
gạt ta là chàng chưa từng nói câu đó? Lạc Âm Phàm kia lời loạn ngôn gì
cũng nói được, nếu chàng không thừa nhận, có lẽ ta cũng tin." Nàng nói.
Lâu Duẫn nhìn bóng lưng nàng, rầu rĩ giải thích: "Nàng là thê tử của ta, ta sẽ không lừa gạt nàng, ta trước đây chưa từng gạt nàng, ngày tháng sau
này ta tuyệt đối cũng sẽ không gạt nàng."
Liễu Ngân Tuyết trầm ngâm một lát, nghĩ lại Lâu Duẫn xác thật là chưa từng lừa gạt nàng, có chút an tâm.
Tẩy trang xong xuôi, nàng dùng nước sạch rửa mặt, lau khô rồi ngồi vào
trước gương chỉnh trang lại một chút, nói: "Kỳ thật lúc ấy chàng nghĩ
thế nào cũng không quan trọng, giờ chàng nghĩ thế nào cũng không quan
trọng, quan trọng là sau này khi gặp Lạc Âm Phàm, chàng sẽ làm thế nào."
Lâu Duẫn lập tức tỏ lòng trung thành: "Nàng muốn ta làm thế nào thì ta sẽ làm thế nấy."