Nhược Dao hoá trang dung mạo xinh đẹp của mình thành một nữ nhân giang
hồ bình thương, mặc một bộ y phục sáng màu thích hợp, nàng phóng ngựa đi đến Lan Thành, một năm trước tin tức của Viên Vĩ Anh đã cắt đứt từ nơi
đây.
Nhược Dao biết được Lan Thành này từ có các vụ mất tích bí
ẩn, nhưng sự việc lại xảy ra trước khi Viên Vĩ Anh rời khỏi kinh thành,
nàng cũng không để tâm quá nhiều, nào ngờ lại vô tình nghe tiểu nhị
trong khách điếm nói:
"Cô nương à, cô đừng có điều tra về mất vụ
mất tích đó, năm trước cũng có hai vị công tử ăn mặc đẹp đẽ, mặt mày
sáng sủa lắm, đến tìm hiểu về vụ việc đó, cuối cùng mất tích luôn."
"Hai người đó trong như thế nào?" Nhược Dao móc ra bạc vụn, đưa cho tên tiểu nhị, thấy tiền sáng mắt, hắn liền kể chi tiết hơn cho nàng.
"Tên thì ta không biết, nam tử trẻ hơn thì mặt tròn, da trắng, như là công
tử chốn kinh thành vậy đó. Còn người có vẻ lớn hơn thì cao gầy, dáng
người nhìn hơi thư sinh một chút, nhưng dung mạo cũng tuấn tú lắm. Sau
khi họ mất tích thì cũng dần dần ít đi mấy vụ mất tích hơn, không phải
ta trí nhớ tốt thì đã sớm quên rồi."
Trong đầu Nhược Dao liền
nghĩ ngay đến Viên Vĩ Anh, quả thực một năm trước trên người cô vẫn toát ra vẻ thư sinh chứ không có vẻ hiên ngang như lần này gặp lại. Còn nam
tử trẻ hơn, vô tình gương mặt tiểu vương gia của Nhạc Vương phủ hiện lên trong đầu nàng, ở yến tiệc cùng hôm đại hội tỉ võ, hai người họ thật sự thân thiết hơn mức bình thường. Nhược Dao nói đa ta cùng tên tiểu nhị
đó đi ra ngoài.
Nàng đã thám thính các bìa rừng xung quanh nhưng
vẫn không thấy gì khả nghi, khi đang trên đường về khách điếm nghỉ ngơi
thì vô tình nghe được tiếng khóc của một nữ nhân.
"A Hoa à ngươi
đừng khóc nữa mà, chỉ là đến trong cốc làm nha hoàn thôi, ngươi không
bán thân làm nha hoàn thì tiền đâu mà chữ bệnh cho đại ca ngươi." Giọng
nói đay nghiến của một nữ phụ vang lên.
Nữ tử gầy gò, đen đúa
ngồi bệch xuống nền đất mà khóc, mặc kệ người nữ phụ kia liên tục ồm ồm
giọng: "Ngươi đó, chỉ biết khóc, có biết bên nhà Ngũ Nương nữ nhi của bà ta đi đến trong cốc làm việc gửi bao nhiêu ngân lượng về không? Đâu
phải muốn vào là vào, đợt này ngươi được chọn mà còn ỏng ẹo. Tắm rửa cho sạch sẽ, ăn uống cho đàng hoàng vào, ba ngày nữa là Tố phu nhân đến
nhận người rồi đó biết chưa?"
Đứng trong một góc tối, Nhược Dao
chỉ để ý mỗi hai chữ 'vào cốc', tuy không biết đó là nơi nào, nhưng nàng có linh cảm đó chính là nơi mình cần đến. Tối ba ngày sau, nữ tử gọi A
Hoa đi đến bờ sông, nơi được dặn trước, vừa ra khỏi nhà được một khắc,
bỗng nhìn nàng cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơn buồn ngủ ập đến.
Nhược Dao từ xa bay đến với bộ y phục như một thôn nữ cùng gương mặt đã được
dịch dung kỹ càng, nàng kéo A Hoa dựa vào một gốc cây, để một túi ngân
lượng vào người nàng ta, lấy từ trong tay nải của nàng ấy một cái ngọc
bội, sau đó đi đến bờ sông. Khi Nhược Dao đến, ở đó đã có tầm một chục
nữ tử thôn quê đợi sẵn. Tại bờ sông ban đêm đen kịt một mảnh bỗng nhiên
lại xuất hiện một con thuyền lớn, được trang trí bằng hoa tươi rực rỡ
giữa đêm.
Nhược Dao trộn lẫn trong đám người đó, sau khi kiểm tra ngọc bội nàng mang theo, liền bị một đám nữ tử hồng y bịt mắt lại đưa
lên thuyền. Nàng cảm nhận được chiếc thuyền đã đi rất lâu tầm hai canh
giờ mới cập bến.
Khi được mở bịt mắt ra, đám người Nhược Dao đã được đưa vào một khoảng sân lớn, xung quanh đầy vải vóc.
"Các ngươi nhớ cho kĩ, từ bây giờ các ngươi đã kí khế ước bán thân cho Ác
Nhân cốc, sau này sẽ làm việc tại Tố Đường, mau cầm y phục mà thay vào
đi." Nữ nhân có vẻ là chức vị cao nhất ở đây lớn tiếng nói với đám nữ tử mới nhận vào.
Đã được mười ngày Nhược Dao trà trộn vào đây, công việc của nàng chỉ là nhuộm vải, phơi vải hệt như các xưởng nhuộm bình
thường, nếu không phải xung quanh bên ngoài Tố Đường luôn được tuần tra
cẩn mật, còn có những người chủ quản việc làm vải đều có võ công thì
Nhược Dao có thể đã cho rằng mình đi nhầm chỗ.
"Jessi tiểu thư,
trang phục người yêu công đã có rồi." Nữ nhân ngày đầu tiên hướng dẫn
đám người Nhược Dao gọi là Trúc tỷ, hầu như mọi chuyện trong quá trình
làm việc đều do nàng xử lý. Nhược Dao đang chuyên tâm phơi vải thì nghe
Trúc tỷ dùng giọng kính cẩn nói chuyện với ai đó, nàng liền liếc mắt
sang.
'Đó chẳng phải là công chúa Ba Tư sao?'
Tuy nàng ta
mặc trang phục có phần kì lạ nhưng Nhược Dao chắc chắn không nhận lầm
người, nếu nàng ta ở đây, thì Viên Vĩ Anh chắc chắn cũng vậy.
"Đa tạ Trúc tỷ, để ta tự mang đi làm được rồi." Jessi cười cười, hơn một
tháng nay ngoài trừ luyện công, cứ tối đến là nàng lại vẽ ra vài ba bản
vẽ rồi đến Tố Đường làm thành thành phần.
Trúc tỷ vẫy tay: "Đây
là việc chúng ta phải làm mà, không cần đa tạ, nhưng đợt này số lượng
hơi nhiều, để ta gọi người mang về cho tiểu thư. A Dao!"
Nhược Dao bị điểm mặt gọi tên, nàng liền khép nép đi đến trước mặt hai người kia: "Trúc tỷ gọi ta."
"Đây là Jessi tiểu thư, ngươi buông ra việc đang làm, mang hai kiện y phục này theo Jessi tiểu thư đi."
Jessi mang theo Nhược Dao, đi một quãng khá xa mới đến trung tâm của Ác Nhân
cốc, nơi nghỉ ngơi của Tế Nguyệt. Vào khuôn viên bên trong, Jessi liền
bảo nàng cứ để y phục xuống chiếc bàn đá trong lương đình, vừa đặt đồ
đạc xuống, giọng nói của một người bỗng vang lên khiến cơ thể Nhược Dao
khựng lại một nhịp.
"Hey yo! Lại có y phục mới nữa à?"
Viên Vĩ Anh trong bộ y phục đen cùng áo khoác trắng dài bước đến, trên tay còn cầm theo một thanh kiếm chắp sau lưng.
"Yes! Lại xem thử đi." Jessi nở nụ cười với Viên Vĩ Anh, đồng thời xem xét y
phục cô đang mặc mà không khỏi tự hào, với các công nghệ lúc bấy giờ mà
nàng vẫn có thể làm ra những bộ y phục như vậy thì không khỏi vui sướng.
Nhược Dao mắt thấy Viên Vĩ Anh ngày càng đi đến gần mình thì trái tim khẽ
chua xót, chỉ khi nàng không phải chính nàng, Vĩ Anh mới có thể đến gần
nàng. Chỉ mới một tháng hơn từ lần gặp trước, nhưng không hiểu sao lần
này Nhược Dao cực kì xúc động, mọi cảm xúc như dâng trào trong lồng ngực nàng. Nàng muốn được nhào vào vòng tay Viên Vĩ Anh, muốn được cô dịu
dàng vỗ về như khi xưa.
"Ngươi là người mới đến à, lạ mặt vậy?"
Viên Vĩ Anh giữ nguyên nụ cười trên gương mặt mà nhìn Nhược Dao, nàng
nghe vậy liền ngẩng đầu lên.
"Nô tì gọi là A Dao."
Không
hiểu vì sao, giây phút nữ tử lạ mặt này đối diện với cô, ánh mắt ấy
khiếnViên Vĩ Anh rất quen thuộc. Jessi thấy lạ liền đưa mắt nhìn đến hai người kia thì thấy bạn thân của mình đang nhìn chằm chằm nữ tử nhỏ tuổi kia.
"A Dao ngươi về Tố Đường được rồi."
Nhược Dao nhanh chóng chào hai người Jessi và Viên Vĩ Anh liền rời đi, trước khi đi nàng vẫn kịp nghe một câu của Jessi.
"Ngươi mà còn nhìn theo là ta méc Tế Nguyệt tỷ, đợt trước chiến tranh lạnh mấy ngày chưa sợ à?"
Viên Vĩ Anh chỉ mỉm cười phất tay cho qua, đơn giản là cô chỉ cảm thấy đôi
mắt ấy mang đến cho cô cảm giác quen thuộc thôi, đôi mắt khi ngơ ngác
nhìn cô lúc nãy, rất giống nàng ấy, ngay tại bờ biển năm đó.
Nhược Dao trên đường về Tố Đường mà lòng không yên, dù là ích kỉ, nhưng nàng
vẫn rất sợ phải nhìn thấy Viên Vĩ Anh hạnh phúc bên nữ nhân khác. Nàng
đã âm thầm vui vẻ khi nhìn thấy Viên Vĩ Anh và công chúa Ba Tư không quá giống tình nhân của nhau, nhưng niềm vui nho nhỏ đó cũng nhanh chóng
dập tắt khi Nhược Dao nghe thấy tên của một nữ nhân xa lạ trong lời nói
của vị công chúa kia, nghe ra còn có quan hệ không cạn với Viên Vĩ Anh.
Sau khi Nhược Dao rời đi không lâu thì Gia Lục Tuần Dương cũng đi từ xa
đến, Viên Vĩ Anh thấy cô liền ném thanh kiếm trên tay mình về phía cô.
"Đây là Thanh Ưng kiếm, là Tế Nguyệt bảo ta đưa cho ngươi."
"Thật ư? Tối nay dùng cơm phải cảm tạ tẩu tẩu một cách đàng hoàng mới được."
"Lúc bình thường thì Tế Nguyệt tỷ, chiếm được lợi cái thành tẩu tẩu." Viên
Vĩ Anh chỉ vào hai người Jessi và Gia Lục Tuần Dương mỉa mai. Họ đã quen với cách nói như móc mỉa của nhau nên chẳng ai lấy làm bận tâm.
Hôm nay cả ba cùng tụ một nơi là vì Thái Thản sẽ đích thân kiểm tra thành quả luyện tập của họ.
Tế Thiên cung của Tế Nguyệt luôn làm việc với năng suất rất cao, chỉ mới
hai ngày, các thông tin về sự việc năm xưa của nhà Thượng Quan và nhà họ Nhược đã đầy đủ trên bàn của Tế Nguyệt.
Hàng chân mày xinh đẹp
của nàng khẽ nhíu lại, thông tin không khác những gì Viên Vĩ Anh kể với
nàng cho lắm, nhưng một đoạn chữ này lại làm nàng khẽ đắn đo.
'Thương Quan Chính Ngã từng có ước hẹn với thanh mai trúc mã, đại tiểu thư của
Lâm gia, Lâm Tịnh Y - Đương kim thái hậu. Chỉ một tháng sau khi nhà họ
Thượng Quan bị tru di cửu tộc, Lâm Tịnh Y đã dứt khoát tình xưa nghĩa
cũ, nhập cung làm phi tần cho tiên đế. Chín tháng sau, hạ sinh hoàng tử, được phong hoàng hậu, hài tử ấy là đương kim hoàng thượng.'
Tế
Nguyệt có một suy nghĩ loé lên trong đầu, nhưng nàng không dám nói cho
Viên Vĩ Anh, dù gì thì đối với nàng, đương kim thái hậu cùng đương kim
hoàng thượng, một người là mẹ ruột, một người là anh trai ruột của cô.
Cả ba người không khiến Thái Thản thất vọng, Viên Vĩ Anh đã nắm chắc công
pháp cơ bản của Hàn Băng Thủ, chăm chỉ tu luyện thêm sẽ càng lợi hại,
nội lực cũng đã gia tăng. Kiếm Quang Trảm của Gia Lục Tuần Dương cùng
Thanh Ưng Kiếm như bổ trợ cho nhau, cô ra chiêu dứt khoát, thân thủ lại
nhanh nhẹn khó đoán. Đến cả Jessi dùng chỉ mới luyện võ công lần đầu
cũng đã có thể điều khiển được linh lực trong cơ thể, một chưởng thổi
tắt nến từ xa, tiếp theo nàng sẽ được Hồ Y Na truyền dạy U Minh Trảo
Thủ.
Trong những ngày tới, Tế Nguyệt bế quan luyện công để đột
phá tuyệt học của nàng, ba người ở lại cũng không hề lười biếng, họ chăm chỉ luyện tập mỗi ngày. Từ ngày biết chỗ ở của Viên Vĩ Anh, Nhược Dao
vẫn luôn âm thầm nghe ngóng tin tức nơi đó, nàng biết được đó là nơi ở
của chủ nhân nơi này, không được tự tiện ra vào. Vô tình làm sao, từ
Trúc tỷ nàng biết được vị chủ nhân đó đã bế quang, ít nhất cũng mười
ngày.
Tối hôm đó, Viên Vĩ Anh đang luyện tập Quan m Hữu Lệ trong
rừng cây thì nghe xung quanh có tiếng động, cô liền thủ sẵn ám khí trong tay, đi về nơi phát ra tiếng động.
"Kẻ nào lén lút?" Cho đến khi ngân châm của Viên Vĩ Anh chỉ cách người đang đứng sau gốc cây một
khoảng nhỏ, cô mới nghe được tiếng nói khe khẽ.
"Là nô tì thưa công tử."
Viên Vĩ Anh nhận ra nàng, nàng ấy chính là người của Tố Đường có đôi mắt làm mình ấn tượng.
"Ngươi là A.." Viên Vĩ Anh chỉ nhớ mặt, chứ còn tên gọi thì cô không nhớ được.
Nhược Dao cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "A Dao."
Viên Vĩ Anh dẹp đi ám khí trên tay, cô thắc mắc nhìn Nhược Dao: "Đêm khuya, ngươi ra đây làm gì?"
"Ta không ngủ được, vô tình nghe tiếng động bên đây, thấy công tử luyện công nên không dám làm phiền."
Viên Vĩ Anh cười nhẹ, cốc một cái lên đỉnh đầu Nhược Dao, nhìn nữ tử trước
mặt còn rất trẻ, chắc chỉ tầm học sinh cấp ba, trong mắt Viên Vĩ Anh thì vẫn còn là con nít.
"Ngươi về ngủ đi, hên là ta rút tay kịp, nếu gặp người khác thì chả khác nào chê sống quá lâu." Nhược Dao tuy không
hiểu hết những gì Viên Vĩ Anh nói, nhưng nàng biết cô đang quan tâm
mình, dù đó không thực sự là mình.
"Ta.. Công tử dạy ta võ công
được không? Hằng ngay ta chỉ phơi vải thôi, nhưng thực ra ta muốn học võ lâu lắm rồi." Nhược Dao ấp úng lên tiếng, trước mặt Viên Vĩ Anh hoàn
toàn bày ra dáng vẻ thôn nữ hiền lành vô hại.
Thực ra Viên Vĩ Anh không biết dạy gì cả, nhưng cũng không muốn từ chối một tiểu cô nương
như vậy, nên là cũng ậm ừ gật đầu: "Vậy từ ngày mai, đúng giờ này, ngươi đên đây, ta sẽ dạy ngươi." Viên Vĩ Anh định bụng sáng mai sẽ tìm một
vài kiếm pháp cơ bản mà dạy cho tiểu cô nương này.
"Ân." Hai mắt
Nhược Dao sáng lên, đó hoàn toàn là cảm xúc thật của nàng, dù ngắn ngủi, nhưng nàng lại một lần nữa có cơ hội ở bên cô.
Ánh mắt rực rỡ
linh động đó của tiểu cô nương trước mặt lại một lần nữa làm Viên Vĩ Anh nhớ đến nữ nhân ấy, nữ nhân mà cô dặn lòng mình rằng nhất định phải
quên đi.