Khi mà một người muốn quên đi việc nào đó, họ luôn muốn biến mình trở
thành người bận rộn nhất, không phải là bận rộn giúp họ quên đi, chỉ là
họ muốn bận đến mức không còn thời gian để nhớ về ai đó. Trước khi màn
đêm buông xuống, Viên Vĩ Anh và Gia Lục Tuần Dương không có manh mối gì
nên chỉ có thể chờ đợi kẻ ác hành động trước mà thôi. Mấy ngày nay, việc di chuyển liên tục và chuyện lạ ở Lan Thành khiến cho Viên Vĩ Anh mệt
nhọc chỉ cần nằm xuống liền vào giấc, còn hôm nay, cả một buổi chiều
rãnh rỗi là cô lại nhớ tới Như Tiên và Ỷ Mộng. Cô đau lòng.
Đau
lòng cho Như Tiên vì nàng quá là ngốc nghếch, tại sao lại chấp nhận hi
sinh hạnh phúc cá nhân nàng chỉ vì muốn vẹn toàn cho cô cơ chứ.
Còn về Ỷ Mộng, cô lại thấy đau lòng cho chính bản thân mình. Tuy chóng
vánh, nhưng tình cảm cô dành cho nàng hoàn toàn là thật. Nhưng cô không
rõ người mình yêu, là Ỷ Mộng, hay chỉ là một nhân cách lúc nàng ấy mất
trí.
Với tư tưởng là người hiện đại, Viên Vĩ Anh cũng chưa thể
chấp nhận chế độ đa thê ở cổ đại. Cô cảm thấy mình sai khi phản bội Như
Tiên, nhưng tình cảm dành cả hai đều thật lòng. Có vẻ là Viên Vĩ Anh có
được sự thoải mái vui vẻ bên cạnh Ỷ Mộng trong một tháng đó, thứ mà cô
không thể nào có được với Như Tiên, nhưng như vậy thì quá bất công với
Như Tiên rồi. Viên Vĩ Anh hiểu rõ điều đó, nhưng cảm xúc là thứ con
người không khống chế được. Cô là người tôn sùng sự tự do, dân chủ, hai
mươi năm hơn cô vẫn sống cuộc sống thoải mái như vậy, thành ra cuộc sống và luật lệ trong cung làm cô cảm thấy cực kì nghẹt thở. Cũng may xuyên
đến đây, cô trở thành một vương gia có quyền có thế, thử mà phải trở
thành một người không có tiếng nói trong xã hội này sẽ còn khắc nghiệt
như thế nào. Truyện Mạt Thế
Tối đến, hai người Viên Vĩ Anh và Gia Lục Tuần Dương mặc hắc y ẩn mình trên Thịnh Nhã Các, đó là một toà thư trai được xem là toà nhà cao nhất ở
Lan Thành có thể dễ dàng quan sát mọi việc diễn ra trong thành.
"Vĩ Anh, muỗi cắn nát cả chân rồi, mà không thấy tăm hơi gì hết"
Giữa ban đêm, hai người mặc đồ đen ngồi trong bóng tối, thì có khác gì là
'bữa tiệc tự chọn' cho lũ muỗi xung quanh đâu chứ. Hai người cứ ngồi gãi xồn sột, mắt thì không ngừng láo liên tìm kiếm điều gì đó đáng nghi xảy ra trong thành. Trời không phụ lòng người, gần một canh giờ, cuối cùng
Gia Lục Tuần Dương cũng phát hiện ở phía Nam khu gần cổng thành, có một
bóng đen đang di chuyển.
"Vĩ Anh Vĩ Anh, ngươi nhìn xem bên đó,
có phải là tên lần đó làm ta bị ảo giác không?". Gia Lục Tuần Dương phấn khích đập vào vai Viên Vĩ Anh lia lịa.
"Ê, ngươi có thấy tên đó hơi lạ không? Hắn ta như kiểu đang cố tình đi qua đi lại để dụ người
khác bắt mình vậy đó?". Đúng như lời Viên Vĩ Anh nói, tên mặc áo choàng
đen lần trước cứ đi dọc theo các con đường lớn trên phố, không hề có vẻ e ngại gì mà trốn tránh khi làm chuyện xấu.
"Tên khốn khiếp đó, chắc là muốn dụ ai vào bẫy gì đây mà"
"Giơ tay đầu hàng đi, tên ác nhân". Trong lúc Viên Vĩ Anh và Gia Lục Tuần
Dương vẫn còn đang quan sát thì từ đâu nhảy ra một thân ảnh bạch y tấn
công về gã hắc y nhân. Võ công của nữ nhân bí ẩn đó không phải là thấp,
cả hai người bọn họ đều biết nên không có động tác tiến lên trợ giúp.
Nhìn thế trận trước mắt, võ công và cả kinh nghiệm chiến đấu có thể thấy cô nương ấy đều cao hơn Viên Vĩ Anh và Gia Lục Tuần Dương, giờ mà nhảy
ra chẳng khác nào cản đường người ta.
Hai thân ảnh một trắng một
đen, hai thanh trường kiếm ra chiêu liên tục trong đêm. Thanh kiếm trên
tay nữ nhân đó quả nhiên là vật không tầm thường, hơn hai mươi chiêu,
nàng đã chém gãy kiếm của hắc y nhân, tay phải cầm kiếm, tay trái nàng
vận công chưởng thẳng vào xương bả vai của hắn ta.
Hắn bị nhân bị bức văng ra một đoạn tầm hai đến ba thước, có thể thấy được máu từ
miệng hắn trào ra tràn qua khăn che mặt nhiễu xuống đất. Viên Vĩ Anh và
Gia Lục Tuần Dương vẫn chưa hết bàng hoàng vì võ công cao thâm của cô
nương kia, nhìn thấy nàng đã nắm chắc phần thắng trong tay thì bỗng
nhiên tình thế thay đổi. Hắc y nhân thấy tình hình không ổn, nhiệm vụ
của hắn ta là truy tìm hai tên lần trước dụ dỗ về gặp giáo chủ, không
biết từ đầu lại xuất hiện cao thủ trước mặt, hắn phóng nửa thanh kiếm đã gãy về phía nàng ấy, trong khi người kia né đi thanh kiếm, hắn lấy ra
một ống trúc, thổi dược vào ngay mặt nàng ấy. Dược liệu nhanh chóng phát huy tác dụng, nữ nhân bạch y nhanh chóng mất đi ý thức và bị tên hắn y
nhân mang đi.
"Chết tiệt, đúng là 30 chưa phải là Tết. Đuổi theo mau." Viên Vĩ Anh chạy đến nơi họ giao chiến, nhưng mọi việc diễn ra
quá nhanh, khi họ đến nơi thì hắn đã ra khỏi thành. Gia Lục Tuần Dương
đặc biệt có ấn tượng sâu với mùi hương, liền nhanh chóng dựa theo mùi
hương còn sót lại của thuốc mà đi theo, hơn nữa là Lan Thành chấm dứt
mọi hoạt động rất sớm, nên trên đường trừ mùi của dược chỉ còn của hai
người kia nên không khó để truy đuổi.
Viên Vĩ Anh cũng đi theo
sau, nhưng trước khi chạy theo Gia Lục Tuần Dương thì cô nhìn thấy thanh kiếm của bạch y nữ nhân bị vứt lại trên đường, Viên Vĩ Anh nhặt kiếm
lên cho vào vỏ rồi nhanh chóng dùng khinh công đuổi theo.
Ra khỏi thành, cả hai người đuổi theo hắc y nhân vào một khu rừng, khoảng cách
ngày một xa vì tên hắc y nhân thông thạo quan cảnh nơi đây hơn hai người họ, nhưng dường như hắn cố tình để Gia Lục Tuần Dương và Viên Vĩ Anh đi theo, một khi khoảng cách quá xa hắn sẽ liền giảm tốc độ lại. Hai người bọn họ đuổi đến một bờ sông thì mất dấu hắn ta, đưa mắt nhìn một vòng,
sau lưng là rừng cây, trước mặt là bờ sông, cả hai người không biết nên
làm gì tiếp theo.
"Tuần Dương ngươi còn cảm nhận được mùi hương của thứ thuốc đó không?"
"Không, nơi đây vừa có mùi cây cỏ, sông nước, quá nhiều thứ hỗn tạp." Gia Lục
Tuần Dương ngao ngán lắc đầu, khinh công của cô tuy không giỏi bằng Viên Vĩ Anh nhưng cũng không quá tệ, chỉ là đoạn đường từ trong thành đến
đây đã được một đoạn khá dài khiến cô thở dốc.
Viên Vĩ Anh đi một vòng quanh đó, cô để ý từng viên đó, lùm cây vì cô nhớ trong phim lúc
xưa hay coi, mấy nơi như vậy thường hay có cơ quan. Kinh nghiệm coi phim thay đêm suốt sáng quả nhiên không uổng phí, một viên đá có hình tam
giác cân khó mà thấy được trong tự nhiên đập vào mắt cô. Viên Vĩ Anh đưa tay chạm vào viên đó, ấy vậy mà loại di chuyển được, cô xoay viên đá đó hai vòng thì tảng đá lớn kế bên bỗng nhiên dịch chuyển, một thông đạo
mở ra trước mắt họ.