"Cậu chủ, Hà phu nhân đã đến đang ngồi chờ ở phòng khách." Dì Lâm lên lầu thông báo cho cho Đỗ Minh.
"Tôi biết rồi." Đỗ Minh mở cửa bước ra vái dáng vẻ vô cùng thản nhiên, chẳng phải hồ hởi mong chờ của một người con xa Mẹ mà ánh mắt còn phản phất
chút căm thù làm Dì Lâm nổi da gà, dì Lâm vội chạy xuống bếp hóng chuyện cùng An Thiên.
Ngồi trên sofa là một người phụ nữ sang trọng, đôi mắt bà rất đẹp, dáng mũi cao, có lẽ Đỗ Minh thừa hưởng từ bà không ít.
"Chào Hà phu nhân." Đỗ Minh bước đến chào, hiện tại Mẹ Đỗ Minh đã là vợ của
Hà Tổng chuyên xuất khẩu hàng dệt may nên bà chuyển về sống trong nước.
"A Minh.. Mẹ.." giọng Hà phu nhân ấp úng, lời muốn nói như bị nghẹn, làm người ta cảm thấy sự nghẹn của bà.
"Bà đến đây để làm gì?" Đỗ Minh đứng đó, tay để lên sofa đối diện nhìn bà.
"Mẹ đến để thăm con, trước kia là vì Cha con ngăn cản, giờ biết con khoẻ
mạnh ra ở riêng Mẹ mới có cơ hội đến thăm con." Giọng bà rung rung như
sắp khóc.
Người nghe được lời diễn đạt trên tin chắc sẽ thập phần cảm động, câu chuyện người Mẹ muốn gặp con nhưng bị gia đình chồng ngăn cấm không thiếu, ai mà chẳng đồng cảm kia chứ, nếu là Đỗ Mình trước đó
tin chắc cũng sẽ chạy sà vào lòng bà mà tin vô điều kiện, còn biết ơn
nữa cơ.
Đỗ Minh của hiện tại, anh được Tề gia bồi đắp là để gánh
vác tập đoàn, gia tộc chứ không phải để xử lý mấy chuyện như vầy, anh đủ thông minh để nhìn ra sơ hở nhưng không muốn bắt bẻ, vì anh mang một ân tình của Đỗ Minh, anh phải giúp cậu ở trên trời nhìn rõ lòng người, lấy lại những thứ đúng ra là của Đỗ Minh.
Có một sự thật bà ta không biết đó chính là Đỗ Minh không được chăm sóc tốt từ khi bà ra đi, Tam
lão gia cũng không hề quan tâm cậu mà quản thúc gì cả, là tự Đỗ Minh
nhốt mình trong nhà, hơn nữa hàng ngàn bức thư mà Đỗ Minh gửi không đáp
lại, cả An Thiên cùng Dì Lâm cũng tự do ra vào nhà chính và ra ngoài,
nếu dùng chút tâm vào việc thì liên lạc với Đỗ Minh không hề khó, chỉ là có muốn hay không thôi.
Nếu nói Đỗ Minh khoẻ lại vào tiếp quản
chức vụ giám đốc kinh doanh là do Tam lão gia chăm sóc hết mình thì
người ngoài cũng tin, tin đồn tam thiếu gia Đỗ Minh bị trầm cảm được đồn khắp nơi nhưng Tam lão gia vẫn kiên trì chăm bẩm, đến giờ khoẻ lại được đưa vào Đỗ Thị, ai mà không khen tình Cha ấm áp này chứ, người ngoài
tin vậy thì bà ta cũng tin vậy, bà ta có chút nào quan tâm cậu con trai
này đâu.
"Bà thấy đó, tôi rất khoẻ."
"Mẹ biết con hận Mẹ
nhưng lúc đó Mẹ không thể mang con theo được, Cha con yêu thương con như thế, chắc chắn sẽ chăm sóc con tốt hơn Mẹ."
"Vậy tại sao bà không hồi âm những lá thư tôi gửi." câu hỏi này có lẽ là anh hỏi cho Đỗ Minh đã không còn trên trần thế kia.
"Mẹ.. là vì Mẹ.. đã có gia đình mới, chồng mới của Mẹ không cho phép Mẹ gửi thư cho con." bà rơi vài giọt lệ.
Đỗ Minh xem xa được gặp một diễn viên hạng A rồi, diễn suất rất tốt nhưng
người soạn kịch bản thì chưa khéo và bà ta chưa bao giờ biết cách làm Mẹ cả, ai có thể cản được việc hồi thư, chỉ là công khai hay lén lúc gửi
mà thôi, vậy mà Đỗ Minh chờ bà ta gần 10 năm chẳng có một lá thư hồi âm, ai mà biết thế giới của cậu ta cô độc đến nhường nào đang mong ngóng Mẹ chứ.
"Bà đến gặp tôi không chỉ có thăm tôi chứ."
"Mẹ biết con rất nhớ Mẹ, mỗi lá thư của con Mẹ điều đọc."
"Dối trá." An Thiên núp sau bếp cùng dì Lâm nghe mà máu nóng tràn lên, sao
có người Mẹ như vậy chứ, đọc được hết mà không hồi âm một lá thư sao?
"Sau này Mẹ biết người Mẹ Kế kia đã sinh ra hai đứa con trai, giành hết tình thương mà Cha con dành cho con, Mẹ biết con đã về làm cho Đỗ Thị, số cổ phần cũng sắp bằng Cha con, Mẹ có thể giúp con nắm số cổ phần mới." Hà
phu nhân vẫn mang nét mặt buồn nói chuyện.
"Bằng cách nào?" Đỗ
Minh không ngờ bà ta vào vấn đề nhanh như vậy, có thể nào diễn tuồng Mẹ
thương nhớ con lâu chút để an ủi linh hồn của Đỗ Minh được không chứ.
"Dưới công ty của chú Hạ con có hai công ty con nắm tổng 6 phần trăm cổ phần
đang trực tiếp lấy hàng bên ta, nếu qui đòi công nợ gấp họ có thể sẽ nhã ra một ít để duy trì nguồn vốn, con thấy sao?"
"Bà giúp vì bà là Mẹ của tôi?" Đỗ Minh hỏi bà, xem như là còn chút lương tâm.
"Chú Hạ của con đang có một dự án hợp tác với Đỗ Thị nhưng vốn đầu tư của Đỗ Thị đưa ra chênh lệch rất nhiều, bến cảng đó có vị trí thuận lợi, cảng
nước sâu tàu thuyền lớn có thể nhận xuất hàng dệt may dễ dàng, nếu con
lên chức chủ tịch hội đồng quản trị có thể quay lại giúp chút cho Mẹ
chứ."
Đỗ Minh miệng mở nụ cười, nội tâm chợt có sóng ngầm, suy
cho cùng lợi ích là cái mà bà ta hướng đến, Đỗ Minh chẳng qua ăn may là
dính đến hạng mục cần Đỗ Thị duyệt mà thôi, nếu Đỗ Minh không nằm trong
hội đồng quản trị thì bà ta làm gì mà lên lạc kia chứ, theo thông tin
điều tra của cấp dưới thì bà ta cũng về nước được ba năm rồi, người ta
nói thương trường như chiến trường là thật nhưng có người vì nó mà không cần đứa con mình sinh ra sao? Có thể là Đỗ Minh ngày trước sẽ giúp bà
ta và xong việc bà ta lại một lần nữa vứt bỏ cậu một lần nữa, cái cậu
bạn Đỗ Minh này sống trong sự tính toán, ám hại của cả Cha Mẹ và Mẹ kế
như vậy thật sự rất tội.
Anh nhìn thẳng vào mắt bà, biểu cảm điền nhiên như việc tôi và bà cùng có lợi tại sao tôi lại không làm kia chứ.