"Chuyện gì vậy, ngươi yên tâm, ta không nói với ai đâu." Lâm Ngọc Trúc cũng học theo Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói.
Vương Tiểu Mai khanh khách cười rộ lên, cảm thấy hai người nói chuyện như vậy rất buồn cười.
"Nói nha."
Vương Tiểu Mai ho nhẹ một tiếng, duỗi tay nắm lấy cánh tay của Lâm Ngọc Trúc, nhỏ giọng nói: "Ta nói ngươi biết năm ngoái trong thôn có lãnh đạo đến
khảo sát, ta nghe lén được lãnh đạo huyện muốn ở mấy thôn quanh đây xây
trường tiểu học, ý tứ của lãnh đạo là thôn chúng ta khả năng cao nhất."
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, cúi đầu suy nghĩ một lát, hỏi: "Nếu thật sự ở
trong thôn xây trường tiểu học, vậy có phải giáo viên sẽ ưu tiên chọn từ trong thôn."
"Chắc chắn rồi, ngươi nghĩ xem danh ngạch đại học
Công Nông Binh trưởng thôn cũng có thể kiếm được cho con rể hắn, danh
ngạch giáo viên còn không dễ như trở bàn tay à." Vương Tiểu Mai phân
tích đạo lý rõ ràng.
Lâm Ngọc Trúc đã hiểu ý của Vương Tiểu Mai,
lão đầu trưởng thôn này có thể lấy cho con rể danh ngạch đại học, có thể thấy được trong tay hắn nhất định có mối quan hệ.
Kiếm một danh ngạch giáo viên đúng là không phải việc khó.
Đây lại là một việc không có trong nguyên tác.
Khúc mắc với trưởng thôn chỉ là việc nhỏ, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cũng coi như là tai bay vạ gió.
Ai ngờ được lão già đầu óc nóng lên muốn các nàng nhường ra phòng ở chính mình xây?
Đây là việc một người bình thường sẽ làm à?
Lâm Ngọc Trúc nghĩ như vậy, cảm thấy trưởng thôn tuy rằng không phải kỳ ba
cực phẩm, nhưng vẫn là người kỳ ba, còn là một người kỳ ba hữu dụng.
"Vậy thật đúng là phải để tâm một chút." Lâm Ngọc Trúc lẩm bẩm nói.
"Đúng rồi, ta đã hỏi thăm qua, giáo viên tuyển trong thôn được ghi công điểm, tính theo tháng, mỗi tháng 300 công điểm."
Lâm Ngọc Trúc ánh mắt sáng lên, hỏi: "Ngươi biết có mấy thôn có khả năng xây trường tiểu học không?"
Vương Tiểu Mai lắc đầu, nói nhỏ: "Đây đều là tình cờ nghe được thôi."
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, vậy trước tiên đem lão già trưởng thôn này bắt lấy, việc hôm nay thật sự không phải việc gì lớn, nhiều lắm là miệng lưỡi
đắc tội một chút, như kết quả của việc nàng bị Lý Tứ thẩm đẩy ngã bị
thương, mới được hai quả trứng gà bồi thường.
Lâm Ngọc Trúc cảm
thấy tặng chút trứng gà là được, không thể mới bắt đầu đã cho ăn no,
miễn cho biến thành dê béo trong mắt người khác.
"Ta thấy hai ta mỗi người tặng năm quả trứng gà là được."
Vương Tiểu Mai suy nghĩ một chút, gật đầu, "Ta thấy cũng đúng, vậy lát nữa chúng ta đi tìm Trần thẩm cách vách đổi ít trứng gà?"
Lâm Ngọc Trúc vốn muốn lấy từ trong không gian ra, nhưng nghĩ lại lại thôi, có cách nói thế này, từ thị trấn đến nông thôn, chỉ có người nuôi gà
mới có trứng gà!
Trứng gà dù đắt cũng không có mấy người bán, Lâm Ngọc Trúc vô cớ lấy ra trứng gà rất dễ lộ, không thể giải thích được
nguồn gốc, lại không thể nói được mua từ nhà ai, càng không thể nói là
mua từ chợ đen, thời này đi chợ đen mua đồ cũng là hành vi sai trái!
Hai người bàn bạc xong, đợi về nhà chung của thanh niên trí thức thay quần áo, lau rửa sơ qua, mới đi nhà Trần thẩm cách vách.
Vào mùa thu, ngày càng lúc càng ngắn, nếu đã muốn đi tặng lễ, vậy phải nhân lúc trời chưa tối hẳn đi tặng, hai nữ thanh niên trí thức đi đường đêm
cũng vẫn không an toàn.
Trần thẩm lúc đầu thấy hai người vào sân
nhà mình còn là vẻ mặt đề phòng, vừa nghe là muốn đổi trứng gà, lập tức
đổi gương mặt tươi cười chào đón.
Ngoài miệng nói là đổi, thật ra vẫn là mua. Trong tình huống không có cân, đều là tính mười quả trứng
gà một cân, cái này Lâm Ngọc Trúc có kinh nghiệm, nàng cũng Vương Tiểu
Mai mỗi người đưa cho Trần thẩm 2 hào rưỡi, đổi lấy mười quả trứng gà.
Trần thẩm cười ha hả tiễn hai người ra cửa, trong lòng nghĩ nếu tất cả thanh niên trí thức đều đến chỗ nàng đổi trứng gà thì tốt rồi, Cung Tiêu Xã
trấn trên thu mua trứng gà mới có 3 hào 8 một cân!
Đổi được trứng gà, hai người thương lượng lúc này liền đi luôn đến nhà trưởng thôn, có thể đúng lúc đang ăn cơm tối, nhưng tốt hơn là mạo hiểm đi đường đêm!
Còn may, hai người đến nhà trưởng thôn, nhà người ta vẫn chưa ăn cơm, vợ
trưởng thôn còn đang ngồi ở trong sân thét to gọi con dâu nấu cơm!
Vợ trưởng thôn thấy hai người vào sân trong lòng căng thẳng, nghĩ thầm:
Hai người này tới làm gì? Đều không phải đèn cạn dầu, không phải là tới
bới móc đi.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng liền lộp bộp lộp bộp, nghiêm túc nhìn hai người!
Lâm Ngọc Trúc có chút buồn bực, bản thân lại lưu lạc thành như vậy, cảm
giác như vợ trưởng thôn cũng có chút đề phòng nàng? Vừa nãy đến nhà Trần thẩm hình như cũng có cảm giác này, nhưng vợ trưởng thôn thì không nên
như vậy a, tốt xấu gì cũng là người đã nhận đường đỏ của nàng.
Trong lòng buồn bực, trên mặt lại cười tủm tỉm hướng về phía vợ trưởng thôn nói: "Thẩm thẩm, trưởng thôn có nhà không?"
Duỗi tay không đánh người mặt cười, vợ trưởng thôn nhìn Lâm thanh niên trí
thức vẻ mặt tươi cười, chắc là không phải tới cãi nhau, nghĩ đến lão già nhà mình hôm nay làm chuyện ngu xuẩn, trong lòng lại mắng một trận!
"Có nhà, các ngươi ngồi đi." Nói xong liền gọi lớn vào trong phòng: "Lão đầu, có người tìm!"
Sở dĩ không nói rõ, là sợ hàng xóm nghe được có thanh niên trí thức tới
nhà nàng, hôm nay các thôn dân đối với thanh niên trí thức cực kỳ mẫn
cảm, nghĩ tới lại đến thêm 5 thanh niên trí thức, vợ trưởng thôn lại ở
trong lòng mắng lão già nhà mình ngu xuẩn, để cho người của công xã lừa!
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cũng không biết trưởng thôn ở trong phòng làm gì, hai bên gặp mặt có chút xấu hổ.
Vương Tiểu Mai chỉ có lúc tranh chấp với người ta mới nhanh nhẹn, lúc này
liền xong con bê, tránh ở phía sau Lâm Ngọc Trúc giống như chim cút.
"Hai nữ hài các ngươi đến đây có việc gì?" Trưởng thôn cảm thấy bản thân một bó tuổi, không cần thiết tức giận với hai nữ oa oa, hơn nữa lúc này hắn cũng có chút chột dạ.
Rốt cuộc là mình bắt nạt người ta!
Lâm Ngọc Trúc đem mười quả trứng gà đặt lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng: "Trưa nay ta cùng Vương đồng chí nói chuyện với lão nhân gia ngài có hơi hung hăng, sau nghĩ lại ngài cũng là sốt ruột cho thanh niên trí thức mới
tới, là ngài tốt bụng, chúng ta không nên ở trước mặt nhiều người như
vậy không nể mặt ngài, mong rằng trưởng thôn đừng để bụng.
Lại
nói, ngài cũng thông cảm một chút, phòng ở này chúng ta ở còn chưa được
bao lâu, bảo nhường ra sao có thể nhường chứ, đây cũng là sốt ruột nên
nói không lựa lời.
Ha ha... Sau đó chúng ta cũng ngẫm lại, lão
nhân gia ngài bảo nhường phòng chắc chắn cũng sẽ bảo bọn họ trả lại tiền xây phòng, dù thế nào cũng không để chúng ta thiệt, này thật đúng là
hiểu lầm ngài, lão nhân gia ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, trong
bụng tể tướng có thể chèo thuyền, đừng chấp nhặt với hai tiểu nha đầu
chúng ta!"
Trưởng thôn nghe được lời nói nho nhã thì khoé miệng
co giật, thầm nghĩ hai nha đầu này thật đúng là co được giãn được, lúc
vui vẻ thì tươi cười, lúc mắng người thì mắt cũng không chớp một cái.
Không đợi trưởng thôn mở miệng, vợ trưởng thôn đã giành nói trước: "Cô nương
từ thành phố tới nói chuyện đúng là dễ nghe, vẫn là Lâm thanh niên trí
thức hiểu chú trưởng thôn của ngươi, hắn chính là tốt bụng làm chuyện
xấu, cũng không nghĩ xem mấy thanh niên trí thức mới tới có tiền trả
tiền xây phòng cho các ngươi hay không, hai nha đầu các ngươi cũng đừng
để bụng, phòng ở của các ngươi vẫn là của các ngươi, lần này xem như chú các ngươi hồ đồ, ai, ngươi bảo công xã một lúc an bài xuống nhiều thanh niên trí thức như vậy, làm cho chú các ngươi rầu thối ruột..."
Lâm Ngọc Trúc liền có chút bội phục vợ trưởng thôn, lời này nàng nói thật đúng là tích thuỷ bất lậu (1), nói mấy câu đã tẩy trắng cho trưởng thôn, lời này trong ngoài đều biểu đạt rằng trưởng thôn không có ý tứ chiếm phòng ở.
Mặc kệ trưởng thôn có ý này hay không, phòng ở này chỉ cần nàng còn ở thì vẫn luôn là của nàng.
Nhìn hai vợ chồng trưởng thôn đều là một bộ dáng phát sầu, Lâm Ngọc Trúc cũng thở dài theo, "Đúng là thật đáng lo..."
Vương Tiểu Mai:......
Đúng lúc trong nhà truyền ra tiếng xào rau, Lâm Ngọc Trúc nhân đấy đứng dậy, "Chú thím, chúng ta cũng phải về rồi, trên bếp còn đang bắc nồi cơm,
không về thì cháy mất."
"Ai nha, vậy nhanh trở về xem đi, đừng để nồi cháy hỏng." Vợ trưởng thôn cũng một bộ dáng sốt ruột theo, sau đó
đem túi trứng gà nhấc lên, "Này các ngươi cầm về đi, nếu ta nhận thật
thì mặt mũi để đâu."
Lâm Ngọc Trúc vội vàng thoái thác, "Thẩm à,
đây cũng là một mảnh tâm ý của chúng ta, ngươi giữ lại cho nhóm trẻ con
trong nhà bồi bổ thân thể."
"Như vậy sao được... Mau lấy về đi."
Sau mấy phen thoái thác, trưởng thôn ho khan một tiếng, mới nói chen một câu: "Mau cầm về đi, nếu nhận thì ta thành cái gì?"
Vợ trưởng thôn rõ ràng căng thẳng.
=.=.=.=.=.=
(1) Một giọt nước cũng không lọt, vô cùng cẩn mật, không chút sơ hở