Lời Nguyền Của Anh Trai
Khi về đến nhà Di thì đã quá muộn. Lúc đó, thầy Phúc cũng đã đi chấm bài ở trường nên không về nhà, còn tôi thì quá mệt để có thể đi bộ về như
bao hôm khác.
- Hay cậu ngủ lại nhà tớ? Hôm nay ông tớ không về đâu!
Thấy bộ dạng mệt mỏi của tôi, Di lên tiếng đề nghị. Nhưng tôi vẫn kiên quyết từ chối:
- Thôi, để tao về!
- Vậy cậu về cẩn thận nha!
Tôi khoác áo và mở cửa bước ra ngoài. Nhưng xui thay, khi vừa đặt chân
xuống phố thì trời đổ mưa bất chợt. Mưa trắng xóa cả trời mà không báo
trước, gió mạnh khiến chiếc ô cũ kĩ của tôi cũng không chịu được mà bị
hất tung ra đằng sau, khiến người tôi bị ướt hết từ trên xuống dưới.
Tôi chửi thề một câu, sau đó vẫn cố chấp bước đi tiếp mặc cho mưa mạnh đến
cỡ nào, nhưng lòng quyết tâm của tôi vẫn không thắng nổi sự điên cuồng
của thời tiết. Mưa và gió như cùng đồng lòng cản bước tôi trên con đường về nhà, dù đôi chân đã cố trụ lại. Cảm giác như chỉ cần một chút gió
nữa thôi góp vào là cơ thể nặng gần 60 cân của tôi sẽ ngã gục như bức
tượng thạch cao ở lớp dạy vẽ mỗi khi có ai đó vô tình đi qua ngáng đổ.
Còn tầm hơn 1 cây số nữa mới tới nhà, với chiếc ô mỏng manh và thân hình
không quá khỏe khoắn, việc tôi có thể bất chấp để về đến nơi quả thực
chỉ có trong tưởng tượng. Vì thế, tôi đã quay lại bấm chuông cửa nhà Di
với hi vọng nó sẽ cho tôi tá túc nhờ một đêm. Dù gì tôi cũng đã cùng ngủ tạm ở đây một lần, trong căn phòng bỏ trống chỉ có một cái đèn ngủ và
một cái giường.
- Ủa? Tưởng cậu đi về rồi? - Vừa nhìn thấy tôi, Di chợt ngạc nhiên.
- Trời mưa quá.. cho tao ở tạm qua đêm nay thôi!
- Hì hì, đã bảo ở lại rồi mà!
Rất may là tôi có mang một cái áo phông theo người để thay nên có thể tắm
nhờ ở nhà Di mà không cần quay về nhà. Áo quần tôi đã ướt sũng, nhưng
quần làm bằng vải dù nên có thể khô rất nhanh, còn quần lót có thể vắt
cho sạch nước. Tất cả những gì cần suy tính bây giờ chỉ còn lại ở việc
ăn uống và ngủ nghỉ.
Chúng tôi chưa bỏ gì vào bụng kể từ lúc bắt
đầu đi tới trại giam. Tôi biết Di có tài nấu mì rất ngon nên đã để nó
nấu bữa tối, còn mình chuẩn bị bàn ăn và nước tắm. Việc chuẩn bị nước
tắm rất đơn giản, chỉ cần vặn vòi cho nước chảy đầy bồn rồi thả viên tắm xuống là xong. Dù gì thì tôi cũng chưa bao giờ tắm kiểu này nên Di đã
để cho tôi làm. Trong lúc đợi nước, tôi có đọc sách- những cuốn sách
thầy Phúc để trên kệ. Chúng khá là hàn lâm theo một cách nào đấy, nếu
không về toán học thì cũng về triết học, khoa học tự nhiên hay sách kinh tế. Nhưng từ khi nghiên cứu về vụ án của anh trai Di và đọc cuốn "Lời
nguyền của anh trai" kia, tôi cũng bắt đầu thích đọc sách hơn. Vậy nên,
những gì ghi trong những cuốn sách của thầy Phúc không còn quá khô khan
nữa, nó chỉ khó hiểu và trừu tượng, không khác những lời giảng của thầy
là mấy.
Tiếng nước chảy trên sàn đánh thức tôi khỏi thế giới của
sách và đưa tôi quay lại thực tại- nơi có bồn nước tràn và vòi nước
không ngừng chảy. Tôi giật mình, định chạy vào phòng tắm tắt nước thì
bỗng một lần nữa, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện trước mắt tôi:
Dòng chữ "Hurt me" trên bức tường ốp gạch. Nhưng lần này tôi đã bình
tĩnh hơn khi biết đó chỉ là ảo giác. Tôi tiến gần, tiến gần tới nó,
nhưng khi chỉ cách bồn tắm đúng một gang tay thì một xác người trồi lên
từ dưới mặt nước và ngồi dậy nhìn tôi như thể tôi đang bị lạc vào một bộ phim hay một cuốn truyện viễn tưởng. Tôi giật mình kêu lên và ngã ngửa
ra sau. Ngay lập tức, xác người đó cũng biến mất. Cảnh tượng phòng tắm
bình thường trở lại với chiếc bồn nước tràn và vòi nước không ngừng
chảy.
Tôi nghe nhìn thấy Di đang chạy vào khóa vòi, miệng không ngừng trách:
- Trời ạ, sao cậu hậu đậu quá vậy?
Mặc kệ cho Di liên tục trách móc, tôi vẫn ngồi im trên sàn, mặt mũi thẫn
thờ vì mệt. Có lẽ do hôm nay gặp nhiều biến cố quá nên đến bây giờ tôi
mới tưởng tượng ra những thứ này. Tôi nghĩ sau khi ăn tối xong, mình
phải lên giường và làm một giấc thật sâu để quên đi tất cả, bởi nếu còn
thức thì mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn.
Bữa tối hôm đó, chúng tôi
không nói với nhau một lời nào về vụ việc lúc chiều, cả chuyện của tôi
hồi nãy. Tôi ăn xong trước, Di ăn xong sau. Tôi đã nhận rửa chén bát
nhưng Di nói là vì tôi mệt nên tranh làm. Thế nên tôi đã không nói thêm
lời nào và đi vào trong phòng.
Tôi tắt đèn ngủ hoàn toàn vì không muốn sẽ lại phải nhìn thấy những thứ linh tinh. Tôi nằm hướng mặt lên
trần, duỗi chân ra hai bên, đắp chăn nửa người. Trời nửa nóng nửa lạnh.
Tất và giày đã ướt hết, tôi phải mượn tạm Di đôi tất trắng để đi trong
nhà. Quần thì vẫn chưa khô hết nên hơi khó chịu, nhưng tôi nghĩ qua một
đêm rồi thân nhiệt của mình sẽ làm khô hết mà thôi. Vì thế nên tôi cứ cố nhắm mắt và ngủ, nhưng chẳng hiểu sao càng cố gắng chìm vào giấc ngủ
thì đầu tôi lại không ngừng nghĩ về chuyện của ông Tam Khánh, người vợ
độc ác của ông ta và anh trai của Di.
Năm phút sau khi nhắm mắt,
tôi dậy cởi hẳn quần lót ra và phơi nó ở khe cửa sổ. Mưa vẫn rơi nhưng
không hắt, chắc tới sáng nó sẽ khô ráo hoàn toàn. Phơi xong, tôi yên tâm quay lại giường để ngủ.
- Cốc cốc cốc!
Vừa nằm thêm được
năm phút nữa thì lại có tiếng đập cửa. Lần trước cũng là Di gọi cửa làm
phiền tôi vào tầm giờ này, nên tôi chắc chắn lần này cũng là nó. Tôi bực tức tính mở cửa và gõ đầu nó một cái vì tội phá giấc ngủ người khác,
nhưng khi vừa mở cửa ra thì trống ngực tôi bắt đầu dồn lên vì ngoài đó
không hề có ai cả. Mặt tôi cứng đơ lại, miệng chỉ run run được đôi ba
từ:
- A.. a.. a.. ai đó?
Không có tiếng đáp trả. Mọi thứ
bên ngoài vẫn im lìm như lúc tôi vừa bước ra. Phòng khách, phòng bếp,
phòng tắm và phòng của thầy Phúc tối đen. Chỉ có phòng của Di là vẫn còn sáng đèn. Tôi cá nó đang ở trong đó và vẫn chưa ngủ. Như người đi rừng
tìm thấy đuốc trong đêm, tôi liền chạy tới phòng nó cầu cứu ngay lập
tức, quên mất rằng mình đang không mặc đồ lót.
Khi tôi mở cửa
vào, Di đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn ngủ mờ mờ. Nó mặc một bộ váy ngủ bằng lụa màu hồng, trông đơn giản đến đối lập với mớ quần áo đi học
hằng ngày của nó, đôi mắt hơi nheo nheo để nhìn rõ người vừa vào phòng
mình.
- Tao.. xin lỗi, nãy tao vừa nghe có người gõ cửa phòng mình nhưng khi đi ra không thấy ai nên..
Di lấy chiếc kính đặt ở đầu giường lên và đeo vào. Khi thấy rõ tôi, nó mới lên tiếng:
- Cậu lại tưởng tượng linh tinh hả? Thế mà tớ tưởng cậu bảo ngủ sớm để không bị tưởng tượng nữa đấy!
- Đúng là như vậy thật, nhưng mà tiếng gõ cửa..
- Nếu cậu sợ thì có thể trải chiếu ra ngủ chung phòng với tớ, mặc dù là tụi mình khác giới nhưng mà..
- À không, tao chỉ sang đây để đỡ sợ hơn thôi, lát bình tĩnh tao sẽ quay về phòng!
Dù tôi đang cực kì hãi hùng và hoang mang nhưng vẫn phải tỏ ra chính trực
để Di không nghĩ rằng mình là một đứa lăng nhăng không ra gì. Tôi ngồi
mé giường Di, cố sức bình tâm để cái đó không dựng lên sau khi nhìn nó
trong bộ đồ ngủ. Thật khốn khổ khi khi nãy tôi đã cởi quần lót ra phơi.
Sau ba phút đồng hồ trong phòng đứa bạn thân khác giới, một tiếng gõ cửa
lại vang lên ở bên ngoài khiến tôi muốn tè ra quần. Di cũng không bình
tĩnh nổi. Nó cất cuốn sách đang đọc dở đi và ôm chăn thật chặt bằng cả
hai tay.
- Hay là ông ngoại tớ về?
- Vớ vẩn! Chính mày đã nói thầy ấy ở trường cả đêm nay còn gì! Tao nghĩ..
Tôi đang nói dở thì tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa. Cũng may vì tiếng động đó mà "thằng nhỏ" của tôi đã chịu xẹp xuống.
- C.. c.. c.. cậu đừng có mà ra khỏi đây, biết chưa? - Di nói như ra lệnh cho tôi khi biết tôi sẽ quay về phòng mình.
- Mày yên tâm, có chết đi sống lại tao cũng không dám ra mở cửa!
Và thế là hai chúng tôi có một đêm không ngủ..