Lời Nguyền Của Anh Trai
Ngồi đối diện với người đàn bà gọa phụ trong một căn nhà xây theo kiến
trúc thời xưa, tôi, Dạ Quang và nhà xuất bản Thanh Lâm không thể không
tập trung cao độ vào những lời kể của bà ta. Bà đã kể rõ mồn một từ việc ông Tam Khánh mơ đến lời nguyền của người anh trai như thế nào, rồi đi
tìm những nạn nhân của anh trai ông ra sao, tất cả đều nghe rất sống
động như thể chúng tôi đang đóng vai những người chứng kiến trong câu
chuyện đó.
- Tôi đã ngăn cản ông ấy hết lời từ lần đi tìm nạn
nhân đầu tiên nhưng ông ấy không nghe. Ông ấy là một người rất bảo thủ,
không làm theo ý mình thì sẽ không cảm thấy yên lòng.
- Nhưng bà có tham gia vào những cuộc tìm kiếm đó không?
- Tất nhiên là không. Tôi cũng tin một chút vào tâm linh nên muốn bảo
toàn tính mạng cho mình. Hơn nữa nếu nhận là người nhà của hung thủ đến
để tìm hiểu nạn nhân thì sẽ bị kết tội cộng sát, mà tôi thì không muốn
bị như thế!
Ông Thanh Lâm ghi chép thật nhanh những lời người đàn bà nói vào một cuốn sổ xé nhỏ bằng khổ giấy A5. Dù công việc chính của
ông hàng ngày là nhà xuất bản chứ không phải nhà báo nhưng trông ông lúc này không khác gì một nhà báo chuyên nghiệp cả. Tôi tin với sự kĩ lưỡng của ông, hai đứa tôi dù không giữ được chút thông tin nào vào đầu cũng
an tâm rằng mình sẽ có đầy đủ bằng chứng về vụ này.
- Cho tôi
hỏi.. sau khi chồng bà mơ thấy lời nguyền của anh trai ông ấy, bà có
nhìn thấy bất kì dòng chữ nào bằng máu hiện lên ở bất cứ đâu trong nhà
không?
Người đàn bà suy nghĩ một lúc, có vẻ như đang hồi tưởng rồi mới nói với nhà xuất bản đang ngồi đối diện với mình:
- Hình như là có!
- Bà đã nhìn thấy những gì?
- Dòng chữ "Hurt me", nhưng khi tôi nhìn kĩ thì nó biến mất không lý do!
- Phải rồi! - Ông Thanh Lâm òa lên. - Chúng tôi cũng từng nhìn thấy dòng
chữ đó, tôi và hai cậu đây. Nhưng cũng y như bà, sau khi nhìn kĩ thì
dòng chữ đó đã biến mất.
Nãy giờ ngồi ở bên tay phải ông Thanh
Lâm, tôi lặng im không phát ra tiếng nào. Cho đến bây giờ cũng thế, tôi
mải suy nghĩ xem dòng chữ kì quái kia có gì đặc biệt mà "thủ phạm" lại
chọn để làm thông điệp gửi tới những người có liên quan tới nạn nhân.
Đầu tiên là tôi- bạn thân của Di và cũng là sinh viên của thầy Phúc, sau đó đến Dạ Quang- người bạn học cùng lớp học thêm tại căn nhà bí ẩn cùng tôi rồi đến người nhà nạn nhân thứ 14 và giờ là vợ của ông Tam Khánh,
người bị chính hồn ma của anh trai mình "giết" một cách bí ẩn. Tất cả
những người mà tôi đã kể tên đều có chung một điểm..
- Cháu nghĩ ra rồi!
Dạ Quang, ông Thanh Lâm và người đàn bà giật mình nhìn về phía tôi. Ánh
mắt của họ rõ ràng không cho rằng tôi đã biết được điều gì đó từ vụ án
bí ẩn kia.
- Những người nhìn thấy dòng chữ "Hurt me" đó đều sẽ
không phải nạn nhân mà cả anh trai của ông Tam Khánh và anh trai của Di
nhắm tới!
Ba người họ nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Không ai bàn luận gì về ý kiến của tôi cả, duy chỉ có vợ ông Tam Khánh thắc mắc:
- Di.. là ai vậy?
- Là bạn thân của cậu ấy! - Ông Thanh Lâm trả lời thay tôi. - Cô bé là em trai của một hồn ma cũng có lời nguyền tương tự như anh chồng bà. Chính cậu ấy đã kể với tôi tất tần tật những câu chuyện có liên quan đến Di
và gia đình cô bé.
- Ôi trời!
Người đàn bà có vẻ như không tin nổi rằng sẽ có hồn ma thứ hai tiếp nối anh chồng mình làm những
điều ác đối với những người vô tội như thế. Và chính bà cũng không thể
tin rằng sự việc lại đi quá xa đến mức độ này.
- Ban đầu khi nghe hai cậu bé nói, tôi cũng sốc khi biết còn có thêm một thế lực thứ hai
trong vụ này. - Ông Thanh Lâm phân trần. - Tôi xin lỗi nếu điều này làm
cho bà đau đầu thêm.
- À không có gì đâu! - Bà ta giương đôi mắt
không rõ đang chất chứa nỗi uất hận hay niềm đau lên. - Tôi không thấy
phiền chỉ vì là người nhà của anh ấy. Tôi chỉ thấy thương cho những
người đã bị anh ấy làm cho như này..
Những vết nhăn trên khuôn mặt của người phụ nữ sắp bước vào độ tuổi 60 càng
ngày càng hiện rõ trong căn phòng tranh sáng tranh tối. Trông bà ta thật khó đoán, không phải vì gia cảnh hay tuổi tác mà là những biểu hiện
trên khuôn mặt. Mặc dù nó có trở nên méo mó khi đối diện với những câu
chuyện không mấy vui vẻ gì nhưng có cảm giác đây vẫn chưa phải là nỗi sợ gì đó đến tính mạng của bà ta.
Hay do tôi vừa đưa ra giả thuyết
rằng những người nhìn thấy dòng chữ "Hurt me" đều không phải đối tượng
để hồn ma kia nhắm tới nên bà ta nghĩ rằng mình sẽ an toàn? Nhưng kể cả
như vậy thì rõ ràng không có câu nói nào của bà thể hiện sự hối tiếc với sự mất mát của người chồng sau bao biến cố gia đình bà đã trải qua.
- Giờ anh và hai cháu ngồi lại đây, tôi phải vào trong nấu cơm trưa. Nếu
anh không ngại thì có thể ở lại ăn cho vui! - Đột nhiên bà đứng dậy và
nói.
- Thôi thôi, tôi không quen ăn ở nhà người khác mà không báo trước thế này, cảm phiền bà để chúng tôi ở lại tìm hiểu một chút rồi
về!
Thấy ông Thanh Lâm quyết liệt từ chối, bà cũng đành gật đầu
và đi vào trong buồng trong. Trong khi đó, mỗi người chúng tôi làm một
việc. Ông Thanh Lâm thì xem lại những ghi chép của mình, tôi thì đi ra
vườn nhìn ngắm cây cối còn Dạ Quang thì lại gần mấy cái tủ như đang ngắm nghía thứ gì đó.
Vườn cây của người đàn bà góa phụ tốt um, cỏ
cây mọc tới hông người. Có lẽ trước kia ở nhà, ông Tam Khánh là người
duy nhất cắt chỗ cỏ này nên bây giờ khi ông mất, mọi thứ đều bị bỏ hoang đến ghê rợn. Tôi để ý thấy ngay cả những trái sung rơi xuống sân gạch
cũng đều bị dẫm nát bét hết mà không có ai thèm dọn. Có lẽ nếu nơi này
có trẻ con thì chỉ cần chúng mải chạy nhảy sẽ dẫm phải những xác sung mà ngã chổng vó. Quanh sân cũng chẳng có bất kì chiếc chổi nào.
Khi tôi đang mải ngắm nhìn vườn cây bỏ hoang của ông Tam Khánh thì bất chợt đằng sau tôi có tiếng la thất thanh như thể phát ra từ nhà hàng xóm,
nhưng khi quay lại thì tôi mới tá hỏa khi phát hiện đó chính là tiếng la của người đàn bà vợ ông Tam Khánh, và người bị la không ai khác ngoài
Dạ Quang:
- Trời ơi, sao mày dám động vào đồ của tao?
Tôi
chạy vội vào để xem xét tình hình. Lúc này trông bà ta không khác gì một mụ quỷ cái đang điên lên vì người khác phát hiện bí mật của mình. Trên
tay Dạ Quang là một bộ tóc giả vẫn còn vương chút máu có lẽ được lấy ra
từ chiếc tủ kính đối diện với chiếc bàn tiếp khách.
Tôi và ông
Thanh Lâm chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bà đã đi vào trong nhà và lấy
ra một con dao khá sắc. Dưới ánh sáng mập mờ của căn phòng, lưỡi của nó
hiện lên rợn gáy và ớn lạnh khiến cho bất kì ai chứng kiến cũng đều phải hoảng sợ.
Lúc này, tôi mới nhìn kĩ lại vào thứ mà Dạ Quang đang
cầm. Đó không phải một bộ tóc giả mà là.. một chiếc đầu người! Nếu lúc
đó không đủ can đảm, tôi có lẽ đã ngất xỉu ra đó. Nhưng vì bạn mình đang gặp nguy hiểm, đang phải đối diện với một người đàn bà "dạ quỷ" khi này mới hiện hình nên tôi không thể ngất đi được.
Đột nhiên, tôi nhớ lại câu nguyền độc mà tôi và Dạ Quang đã tìm thấy trong căn phòng nơi
ông Tam Khánh tự lấy đi mạng sống của mình, thứ được viết trên tờ giấy:
Một trong hai phải chết! Sau khi đọc, dù không tin mấy nhưng tôi đã nghĩ người hi sinh sẽ phải là mình. "Mình xứng đáng chịu điều đó hơn là một
người vô tội như Dạ Quang. Mình đã xía vào chuyện này ngay từ đầu, rồi
còn lôi Dạ Quang vào một vụ án không hề vui vẻ như này nữa. Chính mình
mới là người phải chết..".
- Không! Bà không thể làm như vậy!
Ông Thanh Lâm đứng chắn giữa Dạ Quang và người đàn bà độc ác kia và buông
những lời sắt thép, những lời mà ngay cả tôi cũng không dám nói bao giờ. Đằng sau ông, Dạ Quang đang run rẩy nhưng cũng không dám làm gì ngoài
đứng im một chỗ.
- Khà khà, các người đã biết bộ mặt thật của ta rồi, bây giờ là lúc ta xử lý tất cả cùng một lúc!
Chưa bao giờ trong hai mươi năm cuộc đời, tôi được chứng kiến một kẻ độc địa và đáng sợ như này. Bà ta đội lốt là người nhà của nạn nhân để che giấu tội ác mà bà đã gây ra cho chính người chồng đáng thương của mình.
- Nói cho tôi biết đi, chính bà đã giết ông ấy đúng không?
Bà ta ngày càng đến gần ông Thanh Lâm hơn.
- Chúng tôi sẽ đảm bảo bí mật cho bà nếu như bà tha mạng cho chúng tôi. Còn nếu bà cố tình ra tay thì hậu quả sẽ khó lường đấy!
Nhưng có vẻ những lời khuyên của ông vẫn không hiệu quả với một người đã mất
hết nhân tính. Bà ta đưa con dao kề lên cổ ông, lưỡi dao ngày một sát
với da thịt ông hơn.
- Ông ơi, hãy chạy đi, nguy hiểm đó! - Tôi hét lên.
Tôi biết tình thế này gần như không thể cứu vãn nổi, nhưng vẫn cố kêu lên
những tiếng thất thanh vừa để cảnh báo cho ông Thanh Lâm vừa để hàng xóm xung quanh căn nhà nghe thấy. Con dao chẳng mấy chốc xoẹt qua cổ ông
ngay trước mắt chúng tôi. Máu văng ra khắp sàn, khiến Dạ Quang bật khóc
gần như cùng một lúc. Tôi cầm tay cậu ta chạy thục mạng ra khỏi căn nhà, để lại những giấy bút, sách vở và cả những tài liệu ghi chép của ông
Lâm.