Hoàng Hiểu Lệ lên tiếng tiếng, tuy rằng Chu Linh Linh hành động lần
trước đúng là cứu bọn họ, nhưng cô ta càng ngày càng quá đáng.Thật là
làm người mười phần chán ghét.
"Các người không thể làm như vậy
được, nếu không phải lúc trước tôi mở cửa cho các người, các ngươi bây
giờ không biết đang lang bạt ở chốn nào đâu."
Chu Linh Linh có tâm lý thà mất mặt chứ không mất thế, hét lên.
Giản Nặc bất đắc dĩ đỡ cái trán, nếu thật sự biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, cô thà rằng ngay lúc đó Chu Linh Linh đừng mở cánh cửa kia ra. Cô
tự tin bằng sức lục của mấy người có thể thoát ly hiểm cảnh.
Hiện tại, bị cô ta lấy chuyện này uy hiế, thật đúng là khó chịu a. Giản Nặc bực bội nghĩ.
Hoàng Hiểu Lệ liền biết rõ Chu Linh Linh sẽ nói vậy.
"Cô lúc trước đúng là đã cứu bọn tôi, nhưng chẳng lẽ cô đã quên rằng bọn
tôi cũng cưu cô không ít lần, cô bảo lúc trước nếu không có cô bọn tôi
đã chết rồi, vậy tôi cũng có thể nói, nếu là không có chúng tôi, các
người cũng chết không biết bao nhiêu lần rồi."
Hoàng Hiểu Lệ
không khách khí đem những lời kia của Chu Linh Linh trả lại cho cô ta
hết. Hoàng Hiểu Lệ xem ra, những người như Chu Linh Linh có bệnh, phải
trị.
"Các người, các người thật quá đáng!"
Giản Nặc thật
sự không rảnh để tiếp tục nói chuyện với Chu Linh Linh, cái kiểu nói
chuyện không khác gì mấy bà ngoại chợ cãi nhau này cô không có hứng thú, nếu thật sự chướng mát nhau, tốt nhất nên dùng tay chân so xem thế nào.
"Cô mà còn tiếp tục đứng chắn trước người tôi, tôi cam đoan với cô sẽ có chuyện còn quá đáng hơn ở phía sau."
"Cô muốn làm cái gì." Chu Linh Linh che ngực của mình, tỏ ra hơi sợ sệt.
"Cô yên tâm, tôi không có sở thích đặc biệt đó, cô cũng chả vừa miệng tôi
đâu, dù có làm bách hợp thì tôi cũng thà ở cùng Giản Nặc còn hơn cô gấp
bội!!"
Hoàng Hiểu Lệ thể hiện bản lĩnh nói chuyện cũng đủ để khiến người ta tức chết.
Quả nhiên, Chu Linh Linh nghe Hoàng Hiểu Lệ nói xong bị chọc tức đến ói
máu. cái gì mà dù cho có sở thích đặc biệt, cũng không cùng cô, cô thì
sao chứ, chẳng lẽ cô rất kém sao.
Chu Linh Linh bị tức giận đến hồ đồ hiển nhiên không có phát hiện ra sự chú ý của cô ta bị lệch đến hướng khác rồi.
"......" Giản Nặc giờ phút này chỉ nghĩ nói, cô muốn cùng tôi ở bên nhau, hỏi qua tôi sao?
"Các người có đánh nhau không để còn đi nữa, chẳng lẽ cứ đứng ở đây mãi
sao?" Giản Nặc rất không kiên nhẫn nói, đã vài ngày không được tắm rửa,
cảm giác cả người đều khó chịu. Hiện tại cô rất muốn nhảy thẳng vào
trong nước tắm rửa cẩn thận.
Hoàng Hiểu Lệ bĩu môi, không nói
chuyện nữa. Mấy người đi theo cái bản đồ được binh lính cấp đi một lúc,
rốt cuộc tìm tới được nơi ở của bọn họ.
"Cũng không tồi." Giản
Nặc vừa lòng gật gật đầu nhìn mấy gian nhà trệt đối diện mình. Có thể
cho bọn họ một cái nhà trệt đã là tốt rồi. Rốt cuộc này trong căn cứ an
toàn như vậy, chắc chắn có không ít người muốn tiến vào. Bọn họ dựa vào
từng đó lương thực đổi được nơi ở như vậy là đã không tồi rồi.
Đời trước lúc cô vừa tới nơi này, liền phải ở bên ngoài, bây giờ có phòng ở so với lúc trước tốt hơn không biết bao nhiêu.
"Tổng cộng có bốn phòng, chúng tôi lấy hai cái, các người lấy hai cái. Chúng
ta muốn hai phòng ở phía nam." Giản Nặc nói kỳ thật đã thực công bằng,
bởi vì những lương thực giao lên hầu hết đều là của bọn cô, dù bọn họ
muốn cho bọn họ ở phòng nào, bọn họ cũng không thể có ý kiến gì.