Doãn Từ Ân trở về nhà, cô ngồi yên lặng giữa sofa phòng khách, không gian
yên tĩnh đến lạ không có bất cứ thứ gì huyên náo được tâm trạng tựa như
mặt biển lặng của cô.
Đồng hồ điểm 1 giờ sáng, tiếng xe Hạ Bắc Sâm vang lên, cô biết anh về rồi cũng không đi đến cửa đón lấy anh, chỉ
ngồi một chỗ trên sofa. Bóng dáng cao lớn của anh dần hiện ra, cô nhìn
anh bằng đôi mắt không chứa bất kỳ cảm xúc gì.
Nhìn thấy cô trên
người là váy dạ hội, gương mặt còn chưa tẩy trang, vẫn đang ngồi yên
lặng nhìn anh, ánh mắt Hạ Bắc Sâm có chút né tránh ánh mắt của cô.
Anh chậm rãi lên tiếng hỏi “ Sao còn chưa ngủ? ”.
“ Hạ Bắc Sâm! Anh cho rằng em là người đẩy Bách Tâm Ly xuống hồ bơi có
phải không? ” Giọng điệu của cô không nóng, cũng chẳng lạnh chỉ là bình
bình nhìn anh hỏi.
Anh thở dài một hơi đưa mắt nhìn cô “ Ở đó chỉ
có em với em ấy...” chữ đột nhiên đến cổ họng lại chảy ngược xuống không nói được.
Doãn Từ Ân lúc này mới chậm rãi đứng dậy, cô nhìn anh
đôi mắt vẫn không hề thay đổi, chỉ nhếch mép cười nhạt “ Được rồi ” dứt
câu cô nâng tà váy đi ngược lên cầu thang.
Hạ Bắc Sâm nhìn cô cả
trái tim đau nhói không rõ lý do, anh cúi đầu gấp gáp đi về thư phòng,
cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người quăn vào sọt rác rồi đi tắm tựa như
động phải thứ rác bẩn thỉu ở ngoài đường.
Cho dù đó là bộ vest đắc tiền được thiết kế riêng thì cũng không ngần ngại quăn vào sọt rác.
Doãn Từ Ân cô tắm rửa tẩy trang xong thì lên giường, mở điện thoại ra xem
thông tin ngày mai cần làm, ngày mai cô sẽ đến gặp Doãn Thư và mẹ cô ta
trước, sau đó sẽ đến bệnh viện kiểm tra.
Sự xuất hiện của Bách Tâm Ly đã đánh vào sự quyết tâm của Doãn Từ Ân, cô như đang tìm mọi cách
rời khỏi Hạ Bắc Sâm, một chút liên quan cũng không muốn nữa, trong người cô chảy dòng máu bẩn thỉu của người giết chết ba mẹ anh thì cô càng
không có cơ hội bên anh cả đời.
Hạ Bắc Sâm đợi đến khi Doãn Từ Ân
ngủ thiếp đi rồi, anh mới mở cửa phòng đi vào, ngồi bên mép giường vén
tóc cô ra phía sau, anh hôn lên trán cô một cái.
Anh đứng bật dậy
ra ban công hít lấy một chút không khí, ngồi trên chiếc ghế mây vắc chéo chân nghe điện thoại, là điện thoại của Mộ Triết Viễn gọi đến.
“ Có thông tin sao? ”.
“ Ừ! Người đứng sau bọn họ hiện tại đang ở Malaysia nhưng chính xác thì
vẫn chưa biết ” Mộ Triết Viễn đanh xem tài liệu mà Đường Ly đã điều tra
ra được.
Hạ Bắc Sâm khẽ nhíu mài, anh có chút khó chịu khi ngay cả anh
cũng không tra được lai lịch của người đàn ông đó, quả thật ông ta không hề tầm thường, anh không lên tiếng đã nghe Mộ Triết Viễn bên kia bất an nói tiếp.
“ Hạ Bắc Sâm có chuyện tôi cần cảnh báo cậu, vợ cậu khả năng sẽ gặp nguy hiểm rất cao, tôi cảm thấy bọn họ là muốn đánh vào
điểm yếu của cậu ” Mộ Triết Viễn thật sự muốn nói với Hạ Bắc Sâm là nếu
muốn cô không gặp nguy hiểm thì đẩy cô ra khỏi anh càng xa càng tốt, đem Bách Tâm Ly ra làm bia đỡ đạn.
Anh đưa mắt nhìn về phía Doãn Từ
Ân đang ngủ trên giường một cách bình yên, anh chỉ anh phóng lau theo
lau “ Tôi có thể lợi dụng Bách Tâm Ly, nhưng không thể vứt bỏ bé con nhà tôi, ngoài tôi ra còn ai có thể bảo vệ cô ấy? ” ngay cả khi Mộ Triết
Viễn không cần nói thẳng thì anh cũng hiểu ý của cậu ấy.
Cho dù
anh phải lau mình vào biển lửa, hay phải ép bản thân rơi xuống đáy vực
sâu thì cũng không thể để bé con nhà anh chịu bất kỳ tổn thương nào, anh không thể rời khỏi cô được.
Chỉ còn cách chôn chặt cô ở bên cạnh mình mà thôi, dùng thân mình đón lấy nguy hiểm thay cho cô.
“ Vậy cậu có từng nghĩ, một ngày nào đó khi cô ấy tan làm về sẽ bị đám
người đó bắt đi như lần trước, hoặc bắn chết cô ấy chưa? ” Đám người này đều là loại phát điên vì lợi ích, chuyện gì cũng có thể làm ra một cách không hề nhân nhượng với bất kỳ ai, ngay cả Doãn Đạt còn có thể ra tay
với chính con gái mình thì người ngoài còn hơn như vậy.
Anh nhếch
mép, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ở trong phòng, chứa bao nhiêu sự yêu
thương chậm rãi không mặn không nhạt chỉ là có chút kiên quyết “ Nếu như vậy, tôi không để cô ấy ra khỏi nhà là được, dù sao Đế Bắc không phải
ai muốn đều có thể vào ” anh thà bắt nhốt cô ở nhà cũng không muốn cô
rời khỏi mình.
“ Cậu có thể bắt ép cô ấy ở nhà sao? tích cách của
Doãn Từ Ân chẳng lẽ cậu còn không rõ ” Mộ Triết Viễn liếc mắt nhìn Đường Ly đang ngủ gục trên bàn lo lắng nói.
Hạ Bắc Sâm kiên quyết thì
không ai có thể lung lay “ Cô ấy muốn ra ngoài, tôi sẽ phế hai chân cô
ấy, chỉ cần cô ấy ở lại bên cạnh tôi, cho dù trả bằng bất cứ giá nào tôi cũng không quan tâm ”
Bởi vì với anh cô chính là duy nhất.
Anh cúp máy không nói nửa, một hơi nốc hết ly rượu vang đỏ, chất lỏng chảy
vào cổ họng có chút ngọt ngọt, lại có chút cay cay. Anh bước vào bên
trong phòng không kìm được mà vươn tay kéo cô ôm vào lòng mình.
Đặt cằm lên đỉnh đầu của cô.
“ Bé con! đợi sau khi xong chuyện chúng ta thật sự kết hôn, không cần gắng cái mác hợp đồng này nữa ”