Nghe Trịnh Ngọc Bích nói, Mục
Trì Khiêm nhíu mày hỏi lại. Rõ ràng lúc nãy khi anh rời đi, hai người họ đang ở trong nhà hàng. Vậy mà bây giờ, quay lưng một cái đã ở trong
phòng cấp cứu. Chuyện này rốt cuộc là thế nào.
“Là tôi… là tôi đã đâm anh ấy.”
Câu trả lời của Ngọc Bích khiến Mục Trì Khiêm không biết phải nói gì thêm.
Anh cũng thật tò mò muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì… Tại sao lại
khiến Trịnh Ngọc Bích hận Mục Triết Hàn đến nỗi muốn giết chết anh ta
như vậy.
Nhưng nói Ngọc Bích muốn giết Mục Triết Hàn thì hình như là cũng không đúng cho lắm. Bởi lẽ, không có kẻ giết người nào lại đưa
người mà mình muốn giết vào bệnh viện cấp cứu như thế này cả. Đến cuối
cùng thì giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì…?
“Trì Khiêm! Doanh Doanh! Tại sao…hai đứa cũng ở đây?”
Lý Chiêu Anh lên tiếng hỏi. Nếu bà không lên tiếng thì Mục Trì Khiêm cũng
quên mất sự hiện diện của bà. Khẽ gật đầu chào người trước mặt, anh
không mặn không nhạt mà trả lời.
“Con đưa Doanh Doanh vào bệnh viện. Còn mẹ… Tại sao… mẹ cũng ở đây?”
“Mẹ…”
“Tuệ Anh! Đó là con gái của chúng ta sao?”
Trịnh Chí Hùng lên tiếng hỏi. Mục Trì Khiêm lại càng cảm thấy rối hơn. Người
đàn ông đó là ai? Tại sao lại gọi mẹ của Doanh Doanh là Tuệ Anh? Bà ấy…
chẳng phải là Lý Chiêu Anh hay sao?
“Anh… Bà ấy… là ai vậy?”
Lý Chiêu Anh và Trịnh Chí Hùng mở to mắt nhìn về phía Doanh Doanh.
Lý Chiêu Anh như không thể tin vào tai mình, bà vội đứng bật dậy chạy đến chỗ Doanh Doanh. nắm lấy tay cô rồi hỏi Doanh Doanh.
“Con đang nói gì vậy? Mẹ là mẹ của con mà con… Con sao vậy?”
"Cô ta… bị tiêm thuốc xóa kí ức tạm thời. "
Ngọc Bích nhìn Doanh Doanh rồi trả lời bằng giọng không có lấy một chút cảm
xúc nào. Vốn dĩ chỉ muốn mượn danh phận của cô để tiếp cận trả thù Mục
Triết Hàn. Nào ngờ… còn chưa kịp làm gì thì đã bị lộ thân phận. Đúng là
người tính không bằng trời tính.
Lý Chiêu Anh nghe xong thì cảm
thấy vô cùng khó tin. Bà thật sự không biết, trên đời này còn có một
loại thuốc có thể xóa kí ức của con người. Điều mà bà không ngờ hơn nữa
chính là, đứa con gái lớn của mình lại tiêm thuốc xóa kí ức cho đứa em
song sinh của nó. Chuyện này… thật sự là không thể tưởng tượng được.
“Ngọc Bích… tại sao con lại làm như vậy?”
“Bởi vì… Con… Con muốn trả thù Mục Triết Hàn.”
“Điên rồi! Con điên rồi. Con… Con có biết, nó là ai không hả?”
Trịnh Chí Hùng vừa đau lòng vừa lên tiếng trách móc Ngọc Bích. Ông biết Ngọc
Bích hận Mục Triết Hàn vì năm xưa đã bỏ rơi cô ấy, còn khiến cô mất đi
đứa con chưa thành hình của mình. Vậy nhưng ông không nghĩ đến, cô lại
vì trả thù mà bất chấp tất cả, làm ra chuyện hoang đường này.
Nghe ông hỏi, Ngọc Bích đưa đôi mắt đẫm nước lên nhìn ông.
“Con chỉ muốn đòi lại những gì mà họ đã gây ra với con thôi mà. Con làm vậy là sai sao ba?”
“Ngọc Bích… Con… Con có muốn trả thù thì cũng không nên làm như vậy với người khác. Huống hồ… đó còn là em gái của con.”
Ngọc Bích nín lặng, đôi mắt hoang mang nhìn chằm chằm vào ba của mình. Lúc
nãy, khi biết mình còn có mẹ, cô đã rất sốc. Bây giờ, lại còn xuất hiện
thêm một cô em gái có ngoại hình giống hệt như mình… chuyện này…
“Ba… Ba đang nói gì vậy? Em gái… Cô ấy là em gái của con?”
“Phải! Đó là em gái của con, Trịnh Ngọc Thủy. Hai đứa là… chị em song sinh.”
“Không… Không thể nào.”
Không chỉ có Ngọc Bích, mà cả Mục Trì Khiêm cũng cảm thấy không thể nào tin
được. Doanh Doanh là em gái song sinh của Ngọc Bích, chẳng trách hai
người lại giống nhau đến vậy.
Nhưng mà…
“Mẹ! Chuyện này… là thế nào?”
Quay sang hỏi Lý Chiêu Anh, Mục Trì Khiêm đang cảm thấy vô cùng hoang mang.
Nếu Doanh Doanh là em gái của Ngọc Bích, vậy thì… em gái của Diệp Lang
Quân… Diệp Trăn Trăn… đang ở đâu?
Lý Chiêu Anh vẫn nắm chặt tay
của Doanh Doanh. Đôi mắt dịu dàng mang theo sự bất lực và đau lòng của
bà thật khiến cho người ta đau lòng. Nén chặt tất cả tiếng nấc nghẹn vào trong, bà cố nặn ra một nụ cười rồi nói.
“Không sai đâu! Trì Khiêm… Doanh Doanh tên thật là Trịnh Ngọc Thủy, là em gái song sinh với Ngọc Bích.”
Bầu không khí bỗng dưng rơi vào trầm lặng. Mục Trì Khiêm nghe xong cũng
chưa kịp phản ứng. Quả thật mà nói, anh chỉ mơ mơ hồ hồ suy đoán, Doanh
Doanh rất có thể là em gái của Diệp Lang Quân. Ngàn vạn lần, anh cũng
chưa từng nghĩ tới, cô vậy mà lại là em gái song sinh của Ngọc Bích.
Doanh Doanh đáng thương đứng đó, ngơ ngác nhìn biểu cảm của họ mà trong lòng
cảm thấy có chút sợ hãi. Vội vội vàng rút tay mình lại, cô ôm lấy cánh
tay của Mục Trì Khiêm rồi nấp sau lưng anh.
“Bọn… Bọn họ là ai vậy?”
Cô nhỏ giọng hỏi anh, bàn tay nhỏ nhắn vẫn nhất nhất ôm lấy cánh tay rắn
chắc của anh không buông. Đối với Doanh Doanh bây giờ, tất cả bọn họ đều là những người lạ lẫm. Cô không biết họ là ai, lại cũng không thể nhớ
được gì. Bây giờ, ngoại trừ anh ra, cô thật sự không dám tin tưởng ai
nữa cả.
Đưa tay lên vỗ nhẹ vào tay cô, anh nhỏ giọng trấn an.
“Không sao đâu! Không có ai làm hại em đâu.”
Lý Chiêu Anh đau lòng nhìn con gái của mình.
“Doanh Doanh! Con… Con không nhận ra mẹ sao?”
“Mẹ! Cô ấy không nhớ gì đâu!”
"Trời ơi… Con tôi! "
Doanh Doanh đưa mắt nhìn bà, một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong lòng cô. Vậy nhưng, đối với một số không có chút kí ức nào mà nói, cô sẽ chẳng
bao giờ dám đưa tay về phía người khác.
“Không sao…Không sao đâu! Tuệ Anh… chúng ta sẽ cùng nhau giúp cho con bé tìm lại kí ức.”
Trịnh Chí Hùng bước tới, hai tay ôm lấy hai bả vai gầy gầy của bà rồi nhỏ
giọng an ủi. Vừa mới gặp lại nhau, còn chưa nghe được câu con gái gọi
“ba ơi” thì đã xảy ra chuyện này. Ông…thật sự là quá đau lòng rồi. Một
đứa là con gái lớn, một đứa là con gái nhỏ. Đứa con lớn lại làm cho đứa
con nhỏ mất hết kí ức… đúng là… quá đáng thương.