Trong một góc khuất, có hai người đang đứng gần bên nhau…
Lưu Diễn cúi mặt nhìn cô gái trong lòng mình, anh cũng không biết tại sao cô lại ở đây, lén lút thập thò như thế này.
“Có chuyện gì vậy?”
Lưu Diễn nhỏ giọng hỏi. Diệp Trân Trân ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh xen lẫn chút sợ hãi mà nhỏ giọng đáp.
“Lát nữa sẽ giải thích cho anh sau.”
“Bọn họ tìm cô sao?”
“Không… Không phải! Bọn họ đang tìm tiểu thư Jessica, còn tôi là hầu gái bên cạnh cô ấy.”
Lưu Diễn nhíu mày, cố gắng tìm kiếm chút gì đó gọi là giả dối trong đôi mắt của người đối diện. Chỉ là biểu cảm và ánh mắt của cô quá chân thật,
chân thật đến nỗi anh không tìm được chút manh mối nào.
Tiếng
bước chân người đang mỗi lúc một gần họ hơn. Diệp Trân Trân nắm chặt lấy vạt áo anh, cả gương mặt nhỏ bé cứ vùi vào trong lồng ngực rắn chắc ấy
như thể muốn ngay lập tức hòa tan vào với cơ thể anh.
Lưu Diễn
cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một cô
gái trong khoảng cách gần đến vậy. Cảm giác này thật khó diễn tả bằng
lời…
“Đừng hoảng! Không có chuyện gì đâu.”
“Tôi không thể bị bắt đi được đâu.”
“Yên tâm! Chẳng phải có tôi sao.”
Dáng người cao lớn của anh xoay lưng lại, che chắn cho thân người nhỏ nhắn
của cô. Khi đám người của Jay kéo tới, Trân Trân đã nằm gọn trong lòng
anh. Chỉ là trong tư thế này, người khác nhìn vào lại liền cảm thấy có
chút mờ ám.
“Nhìn cái gì?”
Cảm nhận được ánh mắt của Jay đang nhìn mình, Lưu Diễn quay đầu lại rồi lạnh nhạt hỏi.
“Sao hả? Chưa từng thấy người ta lén lút yêu đương sao?”
“Tôi là tò mò muốn biết, người bên trong là ai.”
“Ha… Cậu tính quản luôn cả chuyện của tôi sao?”
“Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi.”
“Ỏ… Vậy có cần tôi phải báo cáo luôn cả chuyện riêng tư của mình cho cậu không?”
Cách nói chuyện tưởng chừng như rất bình thường, chỉ là trong lời nói của cả hai người lại nồng nặc cả mùi thuốc súng. Hai người đứng đó, ánh mắt
đối diện nhau, chẳng ai nhượng bộ ai một chút nào.
Không nói
không rằng, Jay đưa tay ra muốn túm lấy người đang đứng sau lưng Lưu
Diễn. Lưu Diễn cũng không chần chừ mà bắt lấy cánh tay kia.
“Muốn động vào người của tôi, vậy phải xem tôi có đồng ý hay không đã.”
“Tránh ra!”
“Tôi không tránh.”
Trân Trân đứng sau lưng anh, thật sự là lo lắng đến muốn chết rồi. Nếu như
chẳng may hai người họ xảy ra xô xát, vậy thì cô sẽ cảm thấy có lỗi lắm. Phải làm sao… cô phải làm sao đây…
“Xảy ra chuyện gì?”
Một giọng nam trầm vang lên phá tan ik bầu không khí căng thẳng đó. Cả Lưu Diễn và Jay đều cùng nhau nhìn về phía người kia.
Mục Trì Khiêm nắm tay Doanh Doanh đi tới, đôi mắt lạnh lùng nhìn một đám người đang hùng hùng hổ hổ đối đầu nhau.
Đến trước mặt Lưu Diễn, anh lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện gì?”
“Tổng Giám đốc! Cậu ta đến đây tìm người, lại còn muốn động đến người của tôi.”
“Người của cậu?”
Mục Trì Khiêm nheo mắt nhìn cậu trợ lý thân cận của mình. Trước giờ Lưu
Diễn đi theo anh, chưa từng nghe nhắc đến có người trong lòng gì đó. Bây giờ ở đây, trước bàn dân thiên hạ, lại nhất nhất đối đầu với người khác chỉ để bảo vệ một cô gái. Chuyện này quả thật là có chút thú vị rồi
đây.
Quay sang nhìn Jay, anh không mặn không nhạt mà nói.
“Tôi đồng ý cho cậu đến đây tìm người nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể động vào.”
“Mục tổng! Tôi chỉ không muốn bỏ sót mà thôi.”
“Jay! Cậu phải biết, Lưu Diễn là người tôi tin tưởng nhất. Nói như vậy cậu hiểu rồi chứ?”
Jay im lặng nhìn Lưu Diễn rồi quay sang nói với Mục Trì Khiêm.
“Mục tổng! Ngại quá, đã làm phiền mọi người rồi. Tiểu thư không có ở đây, chúng tôi xin phép đi trước.”
“Ừm! Nói với Diệp Lang Quân, tối nay tôi đợi cậu ta ở chỗ cũ.”
“Vâng! Tôi sẽ chuyển lời. Mục tổng! Tạm biệt.”
Mục Trì Khiêm mỉm cười nhìn đám người của Jay rời đi. Sau khi bọn họ đi mất, anh mới quay sang nhìn cậu trợ lý của mình.
“Sao hả! Cậu…”
“Tổng Giám đốc! Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
“Cậu là cánh tay đắc lực của tôi, cũng là anh em tốt của tôi. Ngoài tôi ra, không ai được phép ức hiếp cậu.”
“Cảm ơn anh! Tổng Giám đốc.”
“Ừm! Bảo vệ người của mình cho tốt. Có khó khăn gì thì cứ tìm tôi.”
“Vâng! Tôi biết rồi.”
Nói rồi, Mục Trì Khiêm vỗ tay lên vai anh một cái rồi kéo Doanh Doanh rời đi.
Đợi đến khi Mục Trì Khiêm đi mất, Lưu Diễn mới quay lại nói với người sau lưng mình.
“Họ đi hết rồi.”
Trân Trân vẫn luôn đứng sau lưng anh, đến khi nghe anh nói thì mới thở phào
nhẹ nhõm rồi bước ra. Gương mặt ửng đỏ nhìn người trước mặt, cô bỗng
nhiên thấy ngại ngùng mà cúi mặt xuống.
“Cảm ơn anh! Lại để anh giúp tôi lần nữa rồi.”
“Không sao!”
“Ừm… cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, hay… tôi mời anh ăn bữa cơm, xem như là lời cảm ơn có được không?”
“Được thôi.”
Trân Trân tròn mắt nhìn anh. Cô lại không nghĩ anh có thể đồng ý một cách nhanh gọn lẹ như vậy. Thật là…
“Sao vậy? Cô hối hận rồi sao?”
"Không… Không có… "
“Vậy thì đi thôi.”
Lưu Diễn kéo ra một nụ cười mê người. Anh nhíu mày nhìn cô, ngụ ý chính là muốn nói cô hãy đi nhanh thôi.
Trân Trân chớp chớp mắt nhìn theo bước chân anh rồi cũng lập tức vội vàng
đuổi theo. Dẫu sao thì anh cũng đã giúp cô hai lần, đãi anh ăn một bữa,
chắc là cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.
“Nè! Đợi tôi với. Aaaaaaa.”
Cô vội vã chạy về phía anh, vụng về thế nào lại vấp chân ngã về phía
trước. Nghe tiếng hét của cô, anh xoay người lại. Vừa vặn thế nào lại
đón được cô gái vụng về kia ngã vào trong lòng mình.
Trân Trân
dang tay ôm trọn lấy thân người cao lớn ấy, gương mặt nhỏ nhắn của cô
lại cứ thế mà vùi vào lòng anh. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, trái tim cô vậy mà lại lỗi mất một nhịp rồi…
“Hình như cô thích ôm tôi lắm thì phải.”
Trân Trân ngẩng mặt lên nhìn anh, lại vô tình chạm vào ánh mắt tĩnh lặng ấy. Say… cô hình như say rồi…
“Còn không buông tay?”
“Không đó! Chẳng phải anh nói tôi thích ôm anh sao… Vậy tôi cứ ôm như vậy đó.”
“Cũng được thôi! Nếu cô không ngại thì tôi cũng không ngượng đâu.”