Mọi người dần lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cậu và Diệp
Lâm Anh. Lúc nghe ông cụ Diệp nói câu đó, Thái Vi chỉ trầm ngâm gật đầu, xong sau đó vỗ bẹp lên vai của cậu, khẽ nói
- Đợi hết tuần rồi về nhà chính đi, mẹ có chuyện muốn nói với con. Nếu được…. Thì dẫn theo
Diệp Lâm Anh nữa. Sẵn tiện mẹ nói chuyện với cả hai đứa.
Lạc Văn Xuyên khẽ thở phào một hơi, đặt tay còn lại lên má hắn.
- Đau lắm à.
Diệp Lâm Anh ngẩng đầu, tròng mắt tĩnh lặng không một gợn sóng. Hắn định bảo không đau nhưng rồi lại im bặt, gật đầu.
- Ừ… đau lắm.
- Sao giờ… em thổi cho anh nhé
Cậu vừa nói liền chồm người, nắm cằm của Diệp Lâm Anh, thổi phù lên má hắn. Bỗng dưng đột ngột dừng lại, một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt của
Lạc Văn Xuyên. Hắn phát hiện được ngay, vươn tay ôm cả người cậu vào
lòng
- Không có đau, anh đùa đấy.
- Đồ ngốc, sao lại không né hả. Không phải võ công của anh cao cường lắm sao?
Hắn cười trầm thấp, xoa loạn mái tóc của Lạc Văn Xuyên.
- Ông ấy trước giờ là vậy đó, rất khó tính. Nếu như hôm nay không cho ông ấy đánh một cái, thì ngày khác anh cũng sẽ bị thôi. Nhưng không trách
ông ấy, dù sao cũng là bậc tiền bối. Hừm..
Hắn cuối đầu nhìn người trong lồng ngực, cuối xuống cắn lên vành tai của cậu, khẽ day
- Nhưng mà anh có em là được rồi. Anh không bỏ em đâu.
Lạc Văn Xuyên ngẩng đầu, giơ nắm đấm
- Anh dám…
- Ừ… không dám, không dám. Em ăn gì không, anh đi mua nhé.
Lạc Văn Xuyên quả thực có hơi đói, gật gật đầu. Hắn liềm mỉm cười cầm áo khoác đứng dậy, hôn nhẹ lên cái trán nhẵn nhụi của cậu
- Chờ anh một chút.
Diệp Lâm Anh vừa đi, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, dừng lại ngay
trước cửa phòng của cậu. Người đó khẽ khàng gõ cửa ba lần, cậu liền
tưởng Thái Vi quay lại, liền nói:” Cứ tự nhiên”.
Cửa mở ra, không
phải Thái Vi, mà là một khuôn mặt đẹp trai tuấn tú. Nhìn qua liền có thể phân định rõ ràng khuôn mặt này có tới 7 phần giống Diệp Lâm Anh. Nhưng lại non nớt hơn nhiều, mang hương vị của tuổi trẻ. Là em trai của hắn,
Diệp Tử Thư.
- Anh trai em đã rời đi rồi sao? Em có thể nói chuyện với anh một chút được không?
Lạc Văn Xuyên không khách sáo, thân thiện cười
- Em vào đi.
Diệp Tử Thư kéo một cái ghế lại gần giường của cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Chân của Y hơi dài, vì là người mẫu nhưng ghế lại quá thấp khiến dáng
ngồi của Diệp Tử Thư có hơi buồn cười. Cậu thoải mái dựa vào thành
giường, xoa xoá góc chăn
- Em có gì muốn nói anh sao?
Diệp Tử Thư xoa tay, khẽ cuối mặt
- Anh đừng có trách ba em. Ông ấy lớn tuổi, có hơi khắt khe. Nhưng mà anh yên tâm, em hết sức ủng hộ quyết định của anh hai. Anh trai của em ấy
à, đôi lúc có chút lạnh lùng, nhưng trong mấy cái chuyện này thì cực kì
cứng đầu, hoặc đôi lúc có chút ngốc nghếch, anh hãy chiếu cố anh ấy một
chút nhé.
Lạc Văn Xuyên thú vị nhìn Y, khẽ cười
- Kể anh nghe thêm về anh trai của em đi.
Diệp Tử Thư ngồi thẳng người dậy, cười tươi rói.
- Diệp Lâm Anh ấy à, thực ra đây là lần đầu tiên em mới biết đến một mặt
này của anh ấy. Trước đây anh ấy có yêu đương, cũng từng có qua bạn gái, nhưng hầu hết đều là chưa đầy 1-2 tuần. Nói anh nghe một điều… thực ra
hồi còn học ở Mỹ, các cô gái đều tiếp cận em… chỉ để xin thông tin về
anh ấy. Diệp Lâm Anh lấy tên Henry làm tên tiếng anh, mọi người trong
trường đều đặt cho anh ấy cái biệt danh” *hoàng tử Henry của New York”,
nhưng mà em cảm thấy, anh ấy đẹp trai…. Cũng thường thôi.
Diệp Tử
Thư hăng hái kể xấu về anh trai của mình, cho thấy tình anh em của họ
khắng khít đến mức độ nào. Ngay cả sự vô tri của Y cũng chọc cho cậu
cười đến thoải mái. Vẫn còn chưa đủ, y còn móc ra điện thoại, cho cậu
xem những bức hình lúc nhỏ của hắn. Thoải mái cười lớn
- Anh biết
không, hồi nhỏ anh ấy rất đẹp, mẹ em kể rằng bà ấy dẫn Diệp Lâm Anh đi
đâu, ai cũng khen anh ấy rằng là con trai mà có một khuôn mặt thật xinh
đẹp, còn đẹp hơn con gái của họ nữa. Hahaha…
Lạc văn Xuyên nhờ Y,
mà đã có hết trong tay mấy bức ảnh đó. Để phòng hờ sau này có bị bắt
nạt, thì vẫn còn có cái để doạ nạt hắn. Diệp Tử Thư kể đến hăng hái,
ngay cả khi Diệp Lâm Anh xuất hiện sau lưng lúc nào y cũng không biết.
Sau đó Diệp Tử Thư cảm thấy bóng tối bao trùm trước mặt, Diệp Lâm Anh từ
phía sau đã ném cái áo khoác trong tay lên đầu y, lạnh lùng cất giọng
- Lâu rồi không gặp, anh vẫn đáng ghét như ngày nào.
Hắn đặt bọc cháo bào ngư lên bàn nhỏ, nhếch môi
- Ờ, cảm ơn.
Diệp Tử Thư xoa xoa hai tay lại với nhau, ngẩng đầu nghiêm túc nói
- Ba có vẻ giận lắm, anh có định về nhà chính Diệp gia không?
Diệp Lâm Anh bước qua bên kia giường, đan năm ngón tay vào tay của Lạc Văn Xuyên, chậm rãi vuốt ve
- Cái đó để sau đi. Khi nào ông ấy bớt giận thì anh về.
Diệp Tử gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó liền chào tạm biệt mà trở về.
——————————————————-
Lại qua một tuần, Lạc Văn Xuyên mang theo đồ đạc trở về nhà chính Lạc gia,
chỉ là lần này có khác, cậu còn dẫn theo một người con rể trở về ra mắt
gia đình. Diệp Lâm Anh đã từng đi đến tiệc của nhà họ Lạc, nhưng tư vị
lần này hoàn toàn khác, vì hắn biết, lần này chính là phải ghi điểm với
cha mẹ của Lạc Văn Xuyên. Hai người đi đến nơi đã là trưa, mặt trời
chiếu xuống thẳng đỉnh đầu. Diệp Lâm Anh cầm trên tay mấy đồ nặng, nắm
tay Lạc Văn Xuyên, sánh vai cùng cậu bước vào trong. Vạn nhất không ngờ
tới, trong nhà còn xuất hiện thêm cả Diệp Dịch Vĩ, ông nội của Diệp Lâm
Anh đang ngồi đánh cờ với Lạc Hải. Ông cụ tuổi tác đã cao nhưng vẫn mang trên mình nét phong trần, là một bậc tiền bối từng Trãi.
- Con chào ông nội.
Diệp Dịch Vĩ nhìn đứa cháu nội mới ngày nào còn đứng dưới chân ông nay đã
trưởng thành, âm trầm và quyết đoán, không khỏi xúc động.
- Thằng nhóc, biết ba mày như vậy, mà còn để yên cho nó đánh.
Diệp Lâm Anh khẽ cười
- Con không sao.
Diệp Dịch Vĩ lại quay sang nhìn Lạc Văn Xuyên, hình ảnh hai người đan tay
nắm chặt lọt vào mắt ông. Ông cụ chống gậy bước lại gần, khẽ ngắm nghía
rồi xoa cằm
- Con cái nhà ai mà đẹp trai quá. Thằng nhóc, mắt nhìn người của cháu cũng không tệ .
Diệp Dịch Vĩ có 3 người con, trong đó chỉ duy nhất Diệp Hành là con trai.
Cháu nhà họ Diệp rất đông đúc, tuy nhiên ông cụ chỉ đặc biệt chú ý đến
hai người con trai của Diệp Hành. Ông cụ bình thường không tích đùa, chỉ với đứa cháu nội đích tôn này, ông cụ mới có thể thoải mái thả lỏng.
Diệp Dịch Vĩ chiếu cố hai anh em em nhà họ Diệp, điều này là hiển nhiên
trên dưới Diệp gia đều biết.
Thái Vi từ trong bếp đi ra, khẽ ngoắt tay.
- Cơm xong rồi, mọi người mau vào dùng bữa.
Tất cả yên vị vào bàn ăn. Ở dưới bàn, tay của hắn và Lạc Văn Xuyên vẫn nắm
chặt nhau không buông. Hắn có thể nhìn thấy nét lo lắng trên mặt Lạc Văn Xuyên, nhẹ nhàng vuốt ve ngón út của cậu, lâu lâu lại quay sang chạm
vào trán của Lạc Văn Xuyên. Thái Vi nhìn một màn trước mắt, nhếch môi
khẽ trêu
- Ăn thì ăn cho đàng hoàng, đừng có ngồi trước mặt người lớn mà ve vãn nhau.
Lần này đến lượt Diệp Lâm Anh thất thố, hắn thu tay lại, tránh theo thói
quen chạm vào cậu nhiều nhất có thể. Vì để có hình ảnh hoàn hảo nhất,
hắn lâu lâu lại gắp đồ ăn cho Lạc Văn Xuyên. Đồ ăn Thái Vy làm toàn là
món ruột của Lạc Văn Xuyên, nhưng cậu lại không ăn nhiều, lo lắng mà
nhìn sang ông cụ Diệp. Cậu chính là sợ bản thân có hành động nào không
hợp mắt với Diệp Dịch Vĩ. Dù gì cũng là một chủ tịch tối cao.
- Các cháu có dự định gì không.
Diệp Dịch Vĩ vừa gắp đồ ăn vừa hỏi, khuôn mày giãn ra, ôn như bội phần. Lạc
Văn Xuyên nghe tới đây liền buông đũa, mím môi chắc nịch
- Cháu muốn kết hôn với anh ấy. Thưa ông.
Thái Vy xém nữa phun cơm ra ngoài, Lạc Hải liền vội vàng đưa nước qua cho bà.
- Cái thằng này, vào chủ đề nhanh thật đấy, đúng là con trai của ba
Lạc Hải giơ lên một ngón tay cái, ôn nhu hướng Lạc Văn Xuyên mỉm cười.
- Được, khẩu khí rất tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện kết hôn
là chuyện cả đời. Mặc dù ta tôn trọng tình cảm của các cháu, nhưng nếu
đã lựa chọn, thì các cháu phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Việc bỏ bê giữa chừng hay có tình cảm mới đối với ông là không thể chấp
nhận được, các cháu có dám đảm bảo không.
Diệp Lâm Anh khẽ nhếch môi, đẩy ly trà qua bên tay ông cụ, siết chặt tay của Lạc Văn Xuyên.
- Ông nội, đây là con đường mà cháu lựa chọn, không hối hận cũng tuyệt
đối không thối lui. Cháu đã hứa sẽ chăm sóc cho em ấy cả đời, thì chắc
chắn cháu sẽ làm được.
Diệp Dịch Vĩ đột nhiên nhìn thấy chính mình ở thời tuổi xuân qua lời nói của Diệp Lâm Anh. Ông nay đã ngoài tầm
với, yêu đường cũng đã muộn. Chính vì thế con cháu trong nhà bất kì là
người nào trong chuyện tình cảm ông cụ cũng đều chiếu cố nhiều hơn một
chút. Bởi vì ông biết, tuổi xuân đã trôi qua, thì ắt hẳn sẽ không thể
quay trở lại.
- Chuyện về ba của cháu, ông sẽ lo liệu, không cần
lo lắng. Nếu có thời gian thì hãy chuẩn bị cho lễ kết hôn đi. Ông bây
giờ cũng già rồi, gần đất xa trời, chỉ hy vọng chuyện tình cảm của các
cháu đều suôn sẻ, là ông yên lòng.
Diệp Dịch Vĩ lại quay sang Thái Vy và Lạc Hải, cười tươi rói, đây là lần đầu tiên trong mấy mươi năm
ông cụ lại cười tươi đến vậy.