Cẩm lễ vẫn chưa hết sốc, cậu bỏ muỗng xuống, chạy trối chết lên lầu.
Ngay khi vừa đóng cửa phòng, Cẩm Lễ liền trượt từ cửa xuống đất, hơi thở mất kiểm soát như rơi khỏi lồng ngực. Trong đầu của cậu dần tua ngược
lại cảnh tượng kinh hãi lúc nãy, bàn tay dính đầy máu của cô gái kia đã
in hằn vào trong tiềm thức của Cẩm Lễ, cậu ngay bây giờ chính là muốn
lập tức dọn đồ rời khỏi đây. Nhưng nhà cũ của cậu đã sớm dọn ra để đón
chủ mới, nếu bây giờ dọn ra khỏi đây thì Cẩm Lễ tạm thời chẳng có chỗ
nào để đi. Cậu vò đầu bứt tóc ngồi dưới đất, chửi thề mấy tiếng, hận sao bản thân lại dễ dãi kí vào hợp đồng chuyển nhượng nhà kia nhanh như
thế, để bây giờ ở cũng không được mà dọn đi cũng không xong.
Cẩm Lễ chống trán ngồi dưới đất, máy lạnh bật trong phòng lạnh ngắt như gáy cậu lại vã mồ hôi, từng giọt lặn xuống cổ áo. Bỗng tiếng”cốc cốc” từ
bên ngoài khiến tim cậu trật nhịp một cái, tiếng nói trầm ấm của Trương
Đồng vọng vào trong
- Cẩm Lễ, em ở trong đó à, các dì có làm trái cây lạnh, anh đem lên cho em đây.
Trương Đồng cầm dĩa trái cây đứng bên ngoài liên tục gõ cửa, thấy bên trong
không có ai đáp lại anh liền sốt ruột lớn tiếng gọi cậu, vẫn như cũ
không có tiếng đáp lại. Ngay khi Trương Đồng định dùng thủ thuật mở cửa
xông vào thì cánh cửa trong phòng bật mở, Cẩm Lễ đứng trước mặt anh ngay ngắn, nụ cười trên môi miễn cưỡng nhếch lên
- Em cảm ơn nhé
Trương Đồng chuyển đĩa trái cây lên tay của cậu. Trên người đã cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ để lộ áo sơ mi đen bên trong, cổ tay được xắn lên quá nửa để lộ những hình xăm quỷ dị được phủ kín cánh tay cả trái lẫn phải. Nhìn
thấy hình xăm kín tay của Trương Đồng, sóng lưng của Cẩm Lễ lại căng
cứng lần nữa, cậu sợ hãi đến mức mặt tái xanh.
Trương Đồng chống eo dựa vào cửa, mỉm cười hiền hoà
- Con bé kia là người quen của Đình Văn Ngạn, bình thường nó hiền lắm, em đừng lo lắng nhé. Ở đây em cứ thoải mái đi.
Trương Đồng vừa nói xong một bóng dáng nhỏ bé đã nhanh nhạy xuất hiện sau lưng anh, Ngọc Sính Đình đã thay ra bộ pjama thoải mái, chống nạnh hướng mắt nhìn vào trong phòng Cẩm lễ.
- Hai người đang nói gì thế.
Trương Đồng quay lại nắm lấy vai của Ngọc Sính Đình, khẽ lắc qua lắc lại
- Con đừng doạ cho người ta sợ đấy, cậu ấy là khách quý của thiếu gia, liệu mà lo cách cư xử đi
Ngọc Sính Đình hất tay Trương Đồng ra, phủi phủi chỗ vừa bị chạm, mặt nhăn nhó như vừa bị trúng tà
- Nói nhiều thật đó, biết rồi, biết rồi.
Trương Đồng mĩm cười đi xuống lầu, chỉ còn lại một mình Ngọc Sính Đình đứng
ngoài cửa. Cẩm Lễ không dám mở cửa lâu thêm nữa nên lập tức lùi lại đóng cửa, nhưng ngay khi cửa vừa kịp đóng, một bàn tay chặn lại mạnh mẽ đẩy
ra, sức lực mạnh kinh người khiến Cẩm Lễ cũng bị kéo theo đằng sau. Ngọc Sính Đình nắm cánh cửa, năm ngón tay thon dài đối lập với cánh cửa tối
màu càng tăng thêm sức hút.
- Anh muốn tham quan phòng em một chút không?
Ngọc Sính Đình dùng chất giọng trong sáng, dịu dàng hướng đôi mắt về phía
cậu, ánh mắt lộ rõ sự vô hại, nhưng đó là nếu cậu chưa chứng kiến bàn
tay đầy máu kia của cô, cảnh tượng kia chỉ cần nhìn một lần đã khắc sâu
vào tâm trí cậu mãi mãi luôn rồi.
- Tôi không…
Cẩm Lễ
định mở miệng từ chối nhưng rồi lại miễn cưỡng gật đầu, đối mặt với kẻ
mạnh hơn mình, cậu không còn cách nào khác ngoài quy hàng. Ngọc Sính
Đình hào hứng kéo cánh tay của cậu lôi về phía trước khiến Cẩm Lễ mất
thăng bằng. Sức lực của cô bé rất mạnh, giống như là của một người đàn
ông trưởng thành vậy, cực kì lợi hại. Phòng của Ngọc Sính Đình nằm trên
một lầu, căn phòng của cô bé nằm ngay bên cạnh phòng đánh bida của Đình
Văn Ngạn, đi qua phải một chút nữa thì là phòng bơi, cực kì tiện nghi.
Cho dù có lợi hại thế nào đi nữa thì Ngọc Sính Đình nói cho cùng vẫn là một cô bé 17 tuổi, căn phòng của cô bé lấy màu tím nhạt làm chủ đạo, căn
phòng mang dáng vẻ của một công chúa nhà giàu đích thực, có hẳn một
phòng quần áo và kệ giày riêng, chưa tính tới những kệ trang sức và nước hoa đắt tiền, bước vào phòng của Ngọc Sính Đình giống như là bước vào
một thế giới khác vậy, đúng là người giàu có khác
Nhưng điều
khiến Cẩm Lễ ngạc nhiên không phải là những thứ đó, mà là bức tường treo đầy những tấm giấy khen, Huân chương và cúp lớn. Bên trên những vật
phẩm ấy đều mang một dòng chữ được mạ vàng cẩn thận:” Tuyển thủ vô địch
kick-boxing hạng nặng”. Cẩm lễ mê mẩn nhìn những tấm huy chương được
treo trên tường, cậu phát hiện bên phải trong góc phòng còn có một bộ võ phục cực ngầu, cậu vươn tay chạm vào bộ võ phục, nghiêng đầu tóc mò
nhìn.
Ngọc Sính Đình cầm một miếng lê trên dĩa bỏ vào miệng, mái tóc đung đưa theo từng bước đi của cô bé. Ngọc Sính Đình ngồi xuống
giường, vỗ bèm bẹp vào chỗ ngồi bên cạnh mình
- Anh đẹp trai, anh ngồi đi.
Cẩm Lễ bước lại gần nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt ve drap giường.
- Cô là tuyển thủ quốc gia sao?
Ngọc Sính Đình vui vẻ ăn lê, gật đầu
- Đúng rồi, nhưng từ hai năm trước thì em đã không thi đấu trong đội tuyển nữa.
Ngọc Sính Đình kéo ống quần lên để lộ một vết sẹo cực lớn ngay bên bắp chân trái, nói bâng quơ.
- Em từng có chấn thương nặng trên võ đài, nên không thể thi đấu nữa. Mặc dù vết thương đã lành nhưng ban tổ chức không cho phép người có tiền sử chấn thương nặng tái đấu.
Cẩm Lễ xoa xoa tay, nhìn vào vết sẹo lồi lên đáng sợ trên đôi chân thon dài thẳng tắp của Ngọc Sính Đình.
- Bây giờ cô không thi đấu nữa sao. Vẫn còn nhiều giải đấu khác mà?
Ngọc Sính Đình đột nhiên bỏ miếng lê xuống, ánh mắt đảo quanh như đang chần
chừ cái gì đó. Sống cô bé lại thở ra một hơi, xích lại gần Cẩm Lễ và ra
vẻ bí mật. Đình Văn Ngạn không dễ gì đưa một người về nhà. Từ lúc quen
biết Y cô đã biết Đình Văn Ngạn là một người rất cẩn trọng trong từng
lời ăn, tiếng nói,ngay cả từng đường đi nước bước cũng được Y vạch ra rõ ràng. Thực ra trong thâm tâm cô bé cũng có chút sợ hãi người anh này,
quá thủ đoạn và tuyệt tình. Nhưng đây là lần đầu tiên cô bé chứng kiến
anh trai dắt một người lạ mặt về nhà, chứng tỏ người này có tiềm năng gì đó mà cô không biết. Nên cô lựa chọn tin tưởng người này, nói cho cậu
biết về những bí mật của cô.
- Cũng không hẳn là không thi đấu nữa. Anh đẹp trai, anh đã từng nghe nói về những giải đấu ngầm chưa?
Cẩm Lễ nhíu mày, tính tò mò lại trỗi dậy, cậu luôn cảm thấy tên nhóc Văn
Ngạn kia rất bí ẩn, về thân thế lẫn con người của cậu ta.
- Giải đấu ngầm? Cô có thể nói rõ hơn một chút được không?
Ngọc Sính Đình bỏ miếng lê vào miệng nhai nhòm nhoàm, mím môi nói
- Đó là những giải đấu không do nhà nước nắm quyền, là những sàn đấu tư
nhân được mở ra để tuyển chọn kẻ mạnh. Thường thì đó là những ông lớn
hoặc là trùm của các băng đảng. Có một giải đấu ngầm rất nổi tiếng nằm
dưới quyền của chú Trương, nhưng thực ra người rót vốn lại là anh Ngạn.
Anh ấy mở sàn đấu đó khoảng 1 năm rưỡi trước với bốn thể loại võ khác
nhau:” Taekwondo, Judo, Wushu và Kick-boxing”.
Cẩm lễ như không
thể tin được vào tai của mình. Cậu ta? Đình Văn Ngạn? 18 tuổi? Sở hữu
một giải đấu ngầm?. Chỉ sợ lúc 18 tuổi cậu còn là một thằng mọt sách chỉ biết cắm đầu vào sách vở và nấu ăn thôi.
Thật ra câu chuyện bắt đầu kể từ khi Ngọc Sính Đình đi theo Văn Ngạn để làm việc, Y đã chi
tiền từ chứng khoán để mở một sàn đấu ngầm dưới tên Trương Đồng để Ngọc
Sính Đình tập luyện và thi đấu. Ngọc Sính Đình từ lúc bắt đầu thi đấu
đến giờ chưa một lần nào thua, ở trong thế giới ngầm gọi cô bé là võ sĩ
đương kim Kick-boxing bất khả chiến bại. Từ lúc bước lên sàn đấu đã gây
ra thương tích cho tổng cộng 25 người, 5 trong số đó đã Vĩnh viễn liệt
một bộ phận nào đó trên cơ thể. Đình Văn Ngạn kiếm thu nhập từ việc mở
giải đấu ngầm để bọn người giàu cá cược. Lần nào Y cũng đặt toàn bộ số
tiền cược vào Ngọc Sính Đình và đúng như mong đợi của Y, cô bé chưa bao
giờ để lưng chạm xuống sàn( Trong kick-boxing, người chạm lưng xuống sàn tức bị ngã ba lần thì sẽ bị xử thua).
Ngọc Sính Đình nhìn những tấm Huân chương treo thưởng trên tường, khẽ nhếch môi.
- Anh đẹp trai, anh có biết ở giải đấu ngầm luật lệ khác như thế nào so với giải quốc tế không?
Cẩm Lễ cảm thấy lời nói tiếp theo của cô bé không hẳn là hay lắm nhưng cậu
vẫn tò mò muốn biết sự khác nhau là gì, liền chống cằm hỏi
- Tiền thưởng sẽ cao hơn phải không?
Ngọc Sính Đình bật cười lớn, nghiêng ngả
- Không chỉ thế, ở giải đấu quốc tế, khi đối phương bị hạ Knock-out,
trọng tài sẽ thổi còi ra hiệu lệnh dừng trận đấu, Nhưng ở trên sàn đấu
ngầm thì không có trọng tài, một khi anh đã đứng ở trên đó thì bất cứ
rủi ro nào cũng có thể sảy ra. Và nếu như anh có vô tình hạ knock-out
một người đến mất mạng….
Cô bé dừng lại một chút, khoé môi chậm rãi nâng lên
- Nếu như thế thì tiền thưởng của anh sẽ nâng lên gấp ba, gấp bốn, thậm chí là gấp sáu tuỳ theo mức độ cá cược.
Cẩm Lễ bị doạ sợ, cậu vội vã đứng dậy chạy ra khỏi phòng, não của cậu còn
chưa kịp xử lí hết những thông tin kia, trong đầu ong ong một tiếng khó
chịu. Thì ra Đình Văn Ngạn không chỉ là một kẻ bình thường, nếu nói
trắng ra thì Y có khác gì là xã hội đen đâu chứ. Cái gì mà giải đấu
ngầm, cái gì mà đánh chết người. Bây giờ việc quan trọng nhất của cậu là phải ra khỏi đây, nếu còn ở thêm một giây nào thì cậu sẽ lên cơn đau
tim mất.
Cẩm Lễ chạy vọt xuống cầu thang, không khống chế được
lực chân liền va vào vòng tay vững chãi của một người, hơi thở của người kia ở ngay sát bên tay cậu, khẽ thì thầm. Áo của người kia ấm áp, chặt
chẽ bao quanh người của Cẩm Lễ, bàn tay Y đặt lên vai anh khẽ choàng lấy và vỗ về như đang dỗ một người vậy.
- Sao thế, anh nhớ tôi đến mức không thể kìm chế được vậy à?