Sở Hạo vẫn giơ tay ra giữa không trung, anh ta nheo mắt nhìn tình hình
trước mặt, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Lạc Văn Xuyên, giống
như chỉ cần cậu đưa tay lên thì anh ta liền lao tới đánh như một trận ra hồn.
Nhưng Lạc Văn Xuyên đứng im không nhúc nhích, lạnh lùng nắm lấy vai của Tô Thanh đẩy ra, giọng nói mất kiên nhẫn
- Buông ra trước đã
Tô Thanh bị ép tách khỏi người cậu, ánh mắt cô ầng ậc nước, khung cảnh quả thật lay động lòng người, nhưng đối với Lạc Văn Xuyên thì thập phần
chán ghét, không có bất kì cảm xúc nào. Vả lại cậu vừa xuống máy bay đã
phải tới đây, tâm trạng không được thoải mái vui vẻ như mọi ngày, lực
tay cũng không khống chế có chút mạnh khiến Tô Thanh lảo đảo ngã về sau, lao vào trong vòng tay vững chắc của Sở Hạo. Lạc Văn XUyên phủi phủi
chỗ vừa bị cô dựa vào, cất tiếng
- Tô Thanh, bản thân cô cũng xuất thân có gia giáo, đừng làm ra những hành động thất lễ như vậy.
Mặc dù cô ta thừa biết thái độ của Lạc Văn Xuyên đã thay đổi, chỉ là không
ngờ lại gay gắt đến như vậy. Tô Thanh tựa vào người của Sở Hạo, sững sờ
nhìn cậu
- Anh Xuyên, vì sao….
Lạc Văn Xuyên thở dài cầm lên một ly rượu ngửa đầu uống một hơi, chiếu cặp mắt nhìn vào cặp đôi trước mặt
- Tô Thanh, bạn trai cô vốn dĩ còn ở phía sau, muốn ôm ấp gì đó thì hãy
tìm tới Sở tiên sinh, tôi không phải đối tượng thích hợp.
Sở Hạo trầm ngâm một hồi, đột nhiên ra hiệu cho một người vệ sĩ đứng gần đó
- Tô tiểu thư có hơi mệt, đưa cô ấy vào phòng nghỉ phía sau trước, lát nữa tôi sẽ vào sau.
Tô Thanh ngẩng đầu muốn nói gì đó lại bị chặn lại bởi ánh nhìn lạnh lùng
của Sở Hạo, liền ngoan ngoãn nghe theo sự phân phó của anh. Tô Thanh đi
rồi, Sở Hạo chậm rãi bước tới đứng trước mặt Lạc Văn Xuyên, nghiêng đầu
nhìn cậu
- Hôm nay khiến Lạc tổng chê cười rồi
Trong lời nói thì không có gì nhưng ánh mắt của Sở Hạo thì sắc như dao găm,
khoé môi Lạc Văn Xuyên giật giật, trong lòng oan uổng:” Đm, là cô ta lao vào tôi trước đó, được chưa hả”>
Sở Hạo tạm thời dẹp bỏ hỗn loạn dưới đáy mắt, cụng ly với cậu
- Bữa giờ không thấy cậu liên lạc, cậu bận à, lễ đóng máy cũng không tới.
Lạc Văn Xuyên gật đầu, hơi vuốt tóc
- Ừ, tôi đi công tác. Phim anh đóng tôi nhất định sẽ coi, chúc cho mọi việc đều thuận lợi.
Sở Hạo cùng Lạc Văn Xuyên ngồi cùng một chỗ, xung quanh sảnh tiệc người
qua kẻ lại tấp nập, nhưng bất kể là ai cũng không khống chế được quay
đầu lại nhìn một cái, hầu hết đều là hướng Lạc Văn Xuyên nhìn cảm thán
mấy tiếng. Sở đại ảnh đế thì mọi người đã nhẵn mặt, chỉ có khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên là lạ lẫm. Trong các bữa tiệc của giới thượng lưu lâu lâu cũng có paparazzi lẻn vào, tiệc của giới nghệ sĩ thì là càng nhiều. Vài người kín đáo lôi máy ảnh ra chụp Sở Hạo cùng Lạc Văn Xuyên, mà nhất là Lạc Văn Xuyên, góc nào cũng có, chụp cận mặt, chụp nửa thân trên, chụp
toàn thân đều có đủ, chụp xong họ kín đáo nhét máy ảnh vào chỗ cũ.
Cậu và Sở Hạo đồng thời im lặng không ai nói một câu. Ngoài việc hỏi thăm
sức khoẻ và dạo gần đây làm gì thì giữa hai người hầu như chẳng còn đề
tài gì khác, nhạt nhẽo như nước lã vậy. Lạc Văn Xuyên không nhận ra rằng khi ở cùng Diệp Lâm Anh ít ra cũng tìm được đề tài chung để nói, thậm
chí cũng có thể đùa giỡn một hai câu, còn khi ở cùng Sở Hạo, đề tài để
nói ít đến đáng thương.
Sở Hạo nhấp một miếng rượu, khẽ hỏi
- Lạc tổng, anh ưu tú như vậy, hiện tại vẫn còn độc thân hả?
Lạc Văn Xuyên ngạc nhiên quay đầu nhìn, giống như không thể tin được câu
hỏi ấu trĩ như vậy lại lọt ra từ miệng của Sở Hạo. Cậu chỉnh lại cổ áo
vest, lắc lắc đầu
- Chưa tìm thấy người phù hợp.
Sở Hạo gật gù, anh ta nghĩ nghĩ cái gì đó rồi đột nhiên mỉm cười nhẹ, hơi liếc qua góc nghiêng hoàn hảo của Lạc Văn Xuyên.
- Chỗ tôi có một số diễn viên tuyến 18, mặt mũi rất được, bữa nào đó đem qua cho anh coi thử. Là nam diễn viên.
Sở Hạo cố tình nhấn mạnh chữ nam diễn viên, đánh đúng vào chỗ ngứa trong
lòng của Lạc Văn Xuyên. Cậu hơi hối hận rồi, có cả ngàn cách để né tránh Tô Thanh, tại sao lại chọn cách này chứ, bây giờ ai cũng lấy nó ra để
bật lại cậu, cả Diệp Lâm Anh cũng thế. Lạc Văn Xuyên giật giật khoé môi, miễn cưỡng cười. Sở Hạo thấy cậu không nói chuyện, lại tiếp tục nói.
- Dĩ nhiên nếu cậu muốn nâng đỡ thì cũng phải có bàn tay vàng lớn, kiếm
cho người ta vài bộ phim. Với năng lực của cậu, chắc cũng không khó lắm
đâu ha.
Lạc Văn Xuyên giằng mạnh ly rượu xuống bàn, cố gắng kiềm lại tiếng chửi thề.
- Vẫn là cảm ơn lòng tốt của Sở ảnh đế đã lo lắng cho mối quan hệ của
tôi. Nhưng tôi không phải phú ông đi bao nuôi trai trẻ, tôi cũng còn trẻ lắm, vẫn nên chờ đợi chân ái thì hơn.
Sở Hạo nhìn rượu trong ly của Lạc Văn Xuyên sóng ra ngoài, đột nhiên bật cười.
- Hahaha… Nói giỡn mà thôi, Lạc tổng không thích thì thôi vậy.
Sở Hạo bên ngoài cười cợt nhưng trong ánh mắt sớm lạnh đi một nửa, anh ta
ngửa đầu uống rượu, chốc sau lại ghé sát vào tai của Lạc Văn Xuyên, hơi
thở mang đậm vị rượu đỏ quyến rũ kề sát bên tai của cậu
- Tốt nhất cậu không nên có tư tưởng gì với vị hôn thê của tôi. Lạc Văn Xuyên, cậu đã biết thủ đoạn của tôi rồi đấy.
Dĩ nhiên Sở Hạo quá mù quáng trong tình yêu với Tô Thanh nên anh ta bất
chấp tất cả. Nhưng đáng tiếc, Lạc Văn Xuyên bây giờ không phải kẻ dễ bị
kích động nữa, huống hồ gì cậu với Tô Thanh chỉ có một sợi dây liên kết
duy nhất chính là người qua đường không đáng nhắc. Người ta là nữ chính
mang ánh sáng, còn cậu chỉ là pháo hôi có được chưa hả. Nhiệm vụ duy
nhất của Lạc Văn Xuyên chính là tiêu tiền và thực hiện nhiệm vụ để quay
về thế giới thực. Còn tình yêu nam nữ gì đó, vẫn là bỏ qua một bên trước đi
Lạc Văn Xuyên hơi kéo kéo cà vạt, ánh mắt lạnh băng chiếu về
phía Sở Hạo. Tưởng cậu dễ doạ thế sao. Đứng đằng sau Lạc Văn Xuyên còn
cả một cái LẠC GIA TO ĐÙNG KIA KÌA. Mà không cần Lạc gia nữa, chỉ cần
một cú điện thoại gửi đi thôi thì toàn bộ tài nguyên của Sở Hạo sẽ lập
tức mất sạch. Đây chính là cái hay của đồng tiền, có thể giẫm đạp lên
một người, ăn mòn tâm hồn của con người từ bên trong.
- Này, cậu đang đe doạ ai đấy?
Lạc Văn Xuyên ở chỗ không có người thấy dùng sức nắm lấy cổ áo sơ mi của
người trước mặt, khí chất siêu cường đạo làm không khí như đóng băng
giữa chừng. Đừng tưởng cậu luôn tươi cười vui vẻ như vậy thì cái gì cũng có thể nhân nhượng. Lạc Văn Xuyên vốn là người có tự trọng rất cao, đời trước chưa bị ai bắt nạt bao giờ.
- Này, có chừng mực chút đi.
Tôi đang rót vốn cho dự án của cậu đấy. Tạm thời không nói đến Lạc gia,
chỉ riêng một cái “Thịnh Thế” của tôi thôi cũng đủ cho cậu ngóc đầu lên
không nổi ở cái giới giải trí này. Cậu tin không?
Lạc Văn Xuyên
nắm lấy vai của Sở Hạo, cậu nói được làm được, trước giờ Lạc Văn Xuyên
có thể làm được rất nhiều việc, nhưng trong các việc đấy không bao gồm
nói dối. Dĩ nhiên việc nào thoát ra từ miệng của cậu sẽ trở thành sự
thật, vấn đề là sớm hay muộn thôi.
Sở Hạo dường như được chứng
kiến lại Lạc Văn Xuyên của ngày trước, ngông cuồng ngạo mạn, chẳng để ai vào trong mắt. Mà dường như hôm nay là lần đầu tiên có phản ứng kịch
liệt thế này. Ra là mèo đã hoá hổ từ lúc nào rồi. Anh bật cười, giơ tay
lên tháo xuống bàn tay đang nắm trên cổ áo mình, vỗ bẹp bẹp xuống mu bàn tay của Lạc Văn Xuyên, gương mặt đẹp trai cười sáng lạn.
- Được rồi, đều là kẻ làm ăn, Lạc tổng cần gì đe dọa ác thế.
Lạc Văn Xuyên thả lại ly rượu xuống trên bàn thuỷ tinh, bực dọc đứng lên. Cậu phủi phủi tay áo.
- Doanh thu gì đó cậu cứ gửi qua trợ lí của Thịnh Thế, tôi sẽ đọc. Bây giờ thì về trước đây
Lạc Văn Xuyên nói xong thì phất tay bỏ ra ngoài, để lại ánh mắt thâm trầm của Sở Hạo phía sau. Anh ta nghiêng đầu khẽ cười
- Aiguuu, giận thật rồi…..
Lạc Văn Xuyên cởi bỏ áo khoác ngoài vắt lên cánh tay, cậu lôi điện thoại
nhắn một tin cho trợ lí đến, sau đó đứng ngoài cổng nhà hàng hóng mát.
Lạc Văn Xuyên dựa vào lan can hút thuốc, đốm lửa lập loè trong sương,
từng ngụm khói mang chất nicotin trần ngập phế quản khiến cậu thả lỏng
đôi chút. Lạc Văn Xuyên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, chậm rãi nhìn
thành phố hoa lệ về đêm, từng dòng xe nối tiếp nhau chạy trên đường
không ngừng nghỉ. Cậu thở ra một làn khói trắng, hơi nhíu mày
- Đệt, bực mình vcl….
Lạc Văn Xuyên hút xong hai điếu thuốc, một con xe caddilac vừa vặn đậu lại
trước mặt cậu, người bước xuống là Cẩm Lễ. Lạc Văn Xuyên vứt điếu thuốc
xuống, dùng giày day day mấy cái
- Anh đợi có lâu lắm không. Xin lỗi nhé
Lạc Văn Xuyên khẽ cười, đưa tay bẹo lấy cái gương mặt đẹp trai không tì vết của Cẩm Lễ, hơi lạnh từ má của Cẩm Lễ truyền vào tay của cậu
- Ừ, lâu lắm. Nên em phải khao anh một bữa đi.
Cẩm Lễ vừa mới được trợ lí của Lạc Văn Xuyên ứng lương tháng xong, giờ lại
dùng lương đó để bao ăn ông chủ của mình, như thế thì có hơi kì lạ,
nhưng mà thôi kệ đi. Cậu gật đầu tăm tắp hướng Lạc Văn Xuyên.
- Vậy ta ăn thịt nướng nhé.
Lạc Văn Xuyên hơi ngơ ra một chút rồi phì cười, cười đến chảy nước mắt, dùng cả hai tay bẹo lấy gương mặt ngu ngơ của Cẩm Lễ.
- Này, anh đùa đó. Trời ạ! Sao nhóc dễ tin người thế. Ai đời ông chủ lại bắt nhân viên khao ăn bao giờ.
Cẩm Lễ cảm nhận được hơi ấm từ tay của Lạc Văn Xuyên làm trái tim cậu cũng
dần ấm lên lúc nào không hay, cậu đưa tay lên chạm vào mu bàn tay của
Lạc Văn Xuyên, nắm chặt
- Em….
Cẩm Lễ còn chưa dứt lời,
một tiếng gầm rú của động cơ xe vang lên xé toạc không gian. Từ xa xa có một chiếc xe mô tô phân khối lớn đang băng băng chạy trên đường cái,
biển số xe tuyệt đẹp, đi đến đâu người ta liền dạt ra đến đó. Chiếc xe
phóng như bay đến gần, sau đó “két” một cái, dừng hoàn hảo ngay bên cạnh vị trí mà Lạc Văn Xuyên đang đứng.
Người đi xe mô tô mặc đồ da
màu đen, trên đầu đội mũ bảo hiểm che kín mặt. Người đó dừng xe gạt chân trống, mười ngón tay thon dài đưa lên gỡ mũ bảo hiểm để lộ mặt.
Đình Văn Ngạn với một mái tóc bạch kim sáng lóa con mắt được cắt tỉa gọn
gàng đứng trước mặt Lạc Văn Xuyên, trên môi dần cong lên một nụ cười,
lại là cái nụ cười ác quỷ khiến cho người ta phải e sợ đó.
- Anh
Lạc Văn Xuyên. Em đã nói… chúng ta chắc chắn phải gặp lại. ( hú hồn, tự
nhiên đọc thẳng họ tên người ta ra dậy bà dà:))))))