Khách sạn đặt chân tới là một trong những kiến trúc đô thị hoành
tráng của Diệp Gia do Diệp Lâm Anh đảm nhận tu bổ, trước đây nó là một
khu mua sắm nhưng sau đó ngừng hoạt động vì thiếu kinh phí trùng tu, lần đầu tiên đặt chân đến New York học tập hắn đã ngay lập tức nhận ra tiềm năng của mảnh đất vàng này. Sau khi đưa vào xây dựng lại, khách sạn này mỗi ngày đều là kín lịch, người vào kẻ ra nườm nượp, trở thành chuỗi
khách sạn nổi tiếng ở khu này.
Lạc Văn Xuyên ngay khi bước vào
phòng liền tranh thủ tắm rửa vào nằm chợp mắt một lát, thực sự mấy ngày
này cậu bận rộn công việc không có đêm nào ngủ quá 4 tiếng, sức khoẻ có
trâu bò cỡ nào cũng không thể chống đỡ nỗi. Cỡ hơn 7 rưỡi tối, tiếng gõ
cửa phòng làm Lạc Văn Xuyên choàng tỉnh, cậu chui đầu ra khỏi ổ chăn,
hơi dụi mắt lấy lại tiêu cự, ngáp dài một tiếng. Lạc Văn Xuyên để chân
trần ra mỡ cửa, đèn phòng cũng không mở, cứ thế mà lần mò bước đi. “Kẽo
kẹt”, tiếng cửa gỗ sang trong đắt tiền kêu lên chói tai, một bóng dáng
cao lớn cường đại chặn ngay trước tầm mắt cậu. Cậu nheo mắt, cả người
chống đỡ dựa vào cánh cửa, khuôn mặt điển trai hứng lấy ánh sáng bên
ngoài hành lang hắt vào. Diệp Lâm Anh nhìn vào khoảng phòng tối om của
cậu, rồi lại nhìn mái tóc như tổ qua của Lạc Văn Xuyên, bật cười.
- Cậu ngủ lắm thế.
Lạc Văn Xuyên cào cào tóc, cũng cười lại với hắn, để lộ hai cái răng nanh nhọn nhọn yêu nghiệt, cậu nhún vai.
- Anh có chuyện gì thế, có hợp đồng gì cần kí hả?
Diệp Lâm Anh lắc lắc đầu. Vì toàn khu khách sạn có gắn máy sưởi tự động nên
không khí bên trong ấm áp hơn ngoài trời. Trên người của Diệp Lâm Anh
không mặc comple cũng không mặc vest, đơn giản là một cái quần tây cùng
sơ mi đen bỏ thùng, hắn đút một tay vào túi quần, tay kia để thõng dắt
bên ngoài, phong cách có hơi khác so với thường ngày. Hắn híp mắt nhìn
gương mặt của Lạc Văn Xuyên ở tiêu cự gần, điểm nhìn rơi trên hàng lông
mày sắc bén cùng đôi mắt đẹp.
-Ở dưới sảnh có sòng bài đấy, cậu có muốn chơi một chút không.
Lạc Văn Xuyên gật gù, cậu ngáp ngắn, bây giờ thực sự cũng ngủ rất đủ rồi, nếu còn ngủ nữa thì chắc đêm nay sẽ thức trắng.
- Được, tôi thay đồ đã.
Lạc Văn Xuyên vào trong thay đồ, hơn 5 phút sau liền bước ra, ngoắc tay:”Đi thôi”. Diệp Lâm Anh chậm rãi bước theo phía sau cậu, nhìn cái áo hoodie màu đen có khắc dòng chữ :”Nike” đằng sau lưng áo của Lạc Văn Xuyên. Có vẻ dạo này cậu rất thích mặc đồ thể thao, hoàn toàn vứt bỏ mấy bộ vest
cổ hủ nhàm chán lúc trước. Giống như sau khi rời khỏi Tô Thanh liền
giống như một người hoàn toàn khác vậy. Về điểm này rất khác lạ. Hắn
muốn không để ý cũng khó. Trước không nói ngoại hình, ngay cả tính cách
cũng thay đổi hoàn toàn. Từ một kẻ nóng tính, kỉ luật, có tính chiếm hữu cao trở nên ôn hoà, dễ tính còn có một chút tinh nghịch của tuổi trẻ,
đây không phải Lạc Văn Xuyên mà hắn biết.
Một tiếng gọi cắt ngang tâm trí hắn, Diệp Lâm Anh ngẫng đầu, liền nhìn thấy Vivian từ thang máy bước ra, vẫy tay với hắn và Lạc Văn Xuyên.
- Henry, ở đây, ở đây nè.
Vivian từ xa bước đến gần, tiếng giày cao gót đỏ chót va chạm với sàn nhà
tiếng”cồm cộp”. Cô nhếch đôi môi đỏ mọng hướng Lạc Văn Xuyên.
- Trai đẹp, lại gặp nhau rồi nhỉ… Wow, nhìn hai cậu cứ như là minh tinh ấy nhỉ.
Vivian huých vai Diệp Lâm Anh, ngân Nga mấy tiếng. Cô nàng nổi tiếng là xinh
đẹp hiểu chuyện lại còn hoạt ngôn nên đa số chàng trai đều rất hứng thú. Vivian là bạn học cũ của Diệp Lâm Anh, thuở còn là sinh viên năm nhất
đã phải lòng hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thật ra hồi đó Diệp Lâm Anh ở trường nổi tiếng lắm, các đồng học gọi hắn là “Bruce wayne” của Châu á, đơn giản vì Diệp Lâm Anh khi sinh ra đã ở ngay sẵn vạch đích, một cái
động tay cũng vô cùng quý giá, đám con gái trong trường đại học mê hắn
như điếu đổ. Ngoại hình của Diệp Lâm Anh có sức hút bẩm sinh là không
đùa được, eo thon chân dài, học tập siêu đỉnh, chơi thể thao lại còn
xuất sắc. Sau này khi tốt nghiệp hầu như Diệp Lâm Anh chỉ còn giữ liên
lạc với một số người bạn nhất định, trong đó có Vivian. Vivian là tiểu
thư đời thứ ba của một nhà buôn kim cương nổi tiếng ở New York, cô nàng
có profile siêu khủng mà bao nhiêu chàng trai mơ ước có được. Vivian
từng mặt dày bám theo Diệp Lâm Anh để tỏ tình nhưng cuối cùng lại nhận
về quả đắng khi nhận ra trong tim hắn còn có một người phụ nữ khác. Sau
khi biết được Diệp Lâm Anh về Trung Quốc để nối nghiệp gia đình, Vivian
quyết định bỏ gia tài triệu đô của gia đình để đi theo Diệp Lâm Anh học
việc. Sau này ông trời không phụ công người tốt, Vivian được bổ nhiệm
làm giám đốc thường trực tại khách sạn nổi tiếng do Diệp Gia đứng tên.
Giới thiệu sơ lược thế thôi chứ giờ cô nàng cũng không còn dành sự yêu thích nhiều cho Diệp đại tổng tài như ngày xưa nữa, quan hệ bây giờ chỉ dừng
lại ở mức bạn tri kỉ.
- Hai người đang đi đâu à?
Vivian vuốt tóc, hơi cười nhẹ.
- Ừ, đến casino để giải khuây một chút.
- Thế á, tớ cũng đang tiện đường đến đó đây, đi chung đi.
Diệp Lâm Anh lạnh lùng đáp:”Được”.
Vivian đi ra đằng sau hơi kéo lấy tay của Lạc Văn Xuyên làm cậu giật mình,
hướng mặt về phía Vivian. Cô khoác lấy tay cậu rất tự nhiên, cười tươi
rạng rỡ.
- Kể nghe xem nào, anh là đối tác kiểu gì của Diệp đại thiếu gia thế. Bạn trên hợp đồng à, hay hai người là bạn thân.
Lạc Văn Xuyên khẽ cười.
- Là đồng hợp tác cùng có lợi. Tôi ở đây để giải quyết công việc nội bộ chung giữa tôi và Diệp Lâm Anh.
Vivian gật đầu
- Ra là vậy. Anh mà ở đây lâu chút thì cứ ới tôi một tiếng. Tôi biết nhiều trò vui ở đây lắm.
Diệp Lâm Anh liếc nhìn Vivian gần như dựa sát cả người vào Lạc
Văn Xuyên, ánh mắt lại xoẹt qua thân hình đẫy đà của Vivian cứ như cố ý
túm lấy cánh tay của Lạc Văn Xuyên. Hắn nhíu mày, bước chậm rãi đến, nắm lấy vai cô ta.
- Cậu có vẻ rảnh nhỉ. Tôi nghe nói tầng 12 và 14 có người phàn nàn về chất lượng điều hoà, cậu lên đó xem thử.
Vivian bĩu môi buông cánh tay của Lạc Văn Xuyên, nhếch đôi môi đỏ.
- Chà, Henry này, cậu giữ người kĩ quá nhỉ. Thôi được, tôi đi đây, hai người chơi vui vẻ.
Lạc Văn Xuyên nhìn bóng lưng của Vivian uyển chuyển phía trước, lại nhìn
sang Diệp Lâm Anh, trong đầu có vài suy nghĩ linh tinh. Chẳng lẽ tên này chán phở thèm cơm rồi à. Ra là Diệp Lâm Anh không chỉ thích gu phụ nữ
Châu Á đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Tô Thanh, mà gu của hắn còn là phụ nữ phương Tây bốc lửa như Vivian.
Ánh mắt của Lạc Văn Xuyên có hơi đăm chiêu nhìn về phía trước, liền lọt vào tầm mắt của Diệp Lâm Anh. Hắn nhếch môi
Lạc Văn Xuyên cảm thấy buồn cười, hẳn là câu này phải nói ngược lại mới
đúng chứ. Câu đó từ miệng hắn nói ra liền giống như đang ghen tuông vậy. Cậu lạnh lùng liếc người trước mặt, nhún vai.
- Ừ, có lẽ vậy cũng nên…
Phán xanh rờn một câu xong Lạc Văn Xuyên ngoảnh mặt đi về phía thang máy, để lại ánh mắt thâm trầm của người phía sau. Thật ra Hắn đã biết tỏng từ
lâu việc Lạc Văn Xuyên nói dối rằng “cậu là đồng tính luyến ái”. Không
có biểu hiện rõ ràng, người như hắn sẽ không dễ dàng bị lừa bởi một câu
nói dối vụng về như thế. Nhưng hắn không vạch trần, vì đối với hắn, việc đó có phải là sự thật hay không cũng chẳng quan trọng nữa, vì hắn và Tô Thanh không còn dính dáng bất cứ thứ gì đến nhau. Nhưng bây giờ hắn lại thực sự muốn tìm hiểu xem xu hướng tính dục của Lạc Văn Xuyên có thực
là như thế hay không, không vì cái gì cả, chỉ vì tò mò thôi.
Khu
sòng bài là phần ngầm nằm dưới dưới Khách sạn. Đây là chỗ đông đúc cả
ngày lẫn đêm và không bao giờ nghỉ ngơi. Người ra kẻ vào nườm nượp như
thế. Ở các quốc gia, sòng bạc là một nơi dễ sảy ra những vụ trao đổi
buôn bán phi pháp, nhưng ở địa bàn của Diệp gia, chẳng có kẻ nào dám
manh động. Dù là đánh bạc ăn tiền nhưng cũng phải có phép tắc và luật lệ rõ ràng. Ở chỗ này không phải cứ muốn vào là sẽ vào được, những người
muốn đăng kí hội viên để chơi lâu dài phải qua sự giám sát chặt chẽ của
bộ phận kiểm duyệt để tránh những vụ việc không hay.
Từ khi Diệp
Lâm Anh vừa mới bước vào, những người bảo vệ xung quanh đã lập tức nhận
ra hắn là ai, vội cuối đầu chào. Những ánh mắt xung quanh đều chiếu lại
một lượt vào chỗ của Diệp Lâm Anh, xong lại nhìn qua người đàn ông đi kế bên cạnh hắn, Một người ăn mặc trẻ trung, khuôn mặt đẹp trai xuất sắc,
eo thon chân dài, trái ngược lại hoàn toàn với một thân sơ mi đóng thùng của Diệp đại thiếu gia bên cạnh. Có vẻ một số người trong đó đã nhận ra Lạc Văn Xuyên là ai, bọn họ xì xầm to nhỏ bàn tàn với nhau
Một
người bảo tiêu nhìn thấy Diệp Lâm Anh liền chạy lại, nói nhỏ vào tai hắn một cái gì đó. Diệp Lâm Anh không đáp lại, cười trầm thấp một tiếng.
- Được, dẫn đường cho tôi đi.
Có vẻ như có người đã dám to gan gây chuyện ở địa bàn của Diệp Lâm Anh.
Hắn bước đi đều theo sau người bảo vệ dẫn đường phía trước. Đến trước
cửa lớn Diệp Lâm Anh không vội vào ngay mà dừng lại, quay sang khẽ nhìn
Văn Xuyên, hắn nhíu mày.
- Cho cậu cân nhắc, có muốn đi vào hay không, khung cảnh bên trong sẽ không được hay lắm đâu.
Hắn nói xong liền quay người thẳng lưng bước vào trong. Lạc Văn Xuyên thở
ra một hơi, một đường bước sau lưng hắn. Được rồi, dù sao cái thân thể
này cũng không phải là của mình, thế giới này cũng không phải hiện thực, vậy thì có cái gì đáng sợ chứ?
Cánh cửa lớn kẽo kẹt mở ra, bên
trong lập tức vang lên âm thanh tiếng kim loại vỡ vụn, và tiếng bàn ghế
bị chọi vỡ, một mảng những âm thanh lớn rất khó nghe tràn vào màng nghĩ
của Lạc Văn Xuyên. Cậu nhíu mày che lại một bên tai, khẽ thở hắt.
Trước mắt là một khung cảnh hỗn loạn, rất nhiều người đàn ông bị bảo tiêu đè
xuống đất để đánh, một tên trong số đó cố gắng bò về phía Lạc Văn Xuyên, trên miệng anh ta dính đầy máu, trán cũng rỉ ra một ít, anh ta mở
miệng, run run hướng Lạc Văn Xuyên.
- Cứu.. cứu tôi với.
Chưa nói hết câu người đàn ông đã bị bảo tiêu lôi ngược trở về. Trong mắt
của Lạc Văn Xuyên phản chiếu khung cảnh trước mắt, nhưng cậu không hề la hét hoảng loạn hay nháo nhào mà chỉ lạnh lùng quan sát xung quanh. Lạc
Văn Xuyên nhìn thấy hình xăm bên cánh tay trái để trần của người đàn
ông, kí hiệu được khắc trên đó viết bằng tiếng Trung Quốc, có nghĩa là:” ĐÌNH GIA VIÊN”. Không phải một người mà tất cả những người trong phòng
đều có một hình xăm kiểu như thế ở trên cơ thể. Những người đàn ông đều
đã bị lột bỏ áo, chỉ để lại quần dài. Một số còn thoi thóp, số ít thì đã nằm im không rục rịch, cũng chẳng biết là sống hay là chết.
Sau
một lúc, Lạc Văn Xuyên liếc nhìn người đàn ông bên cạnh đang bình thản
đút hai tay vào túi quần, trong mắt hằn lên vẻ độc đoán. Cậu nhếch môi.
- Này, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết chưa? Ở đây có chuyện gì thế hả?