Lạc Văn Xuyên làm đơn giản hai cái sandwitch kẹp trứng, pate và xúc xích
đặt lên trên bàn ăn, sau lại để một ly coffee nóng trước mặt của Diệp
Lâm Anh. TRong lúc ăn uống hắn cũng không có ngẫu hứng nói chuyện nên
toàn bộ quá trình chỉ có tiếng chén dĩa va chạm, không gian im lặng kì
dị. Lạc Văn Xuyên kết thúc bữa ăn đầu tiên, mở lời.
- Hôm qua chuyện hợp đồng còn chưa giải quyết xong, anh cứ gửi đến “Thịnh Thế”, tôi đọc sơ qua rồi sẽ gửi bản gốc cho anh.
Diệp Lâm Anh gật đầu, lấy giấy ăn lau miệng.
- Không cần đâu, hôm nay tôi trực tiếp đem qua cho cậu đọc. Chuyện hợp
đồng không phải chuyện gấp, ngược lại có chuyện quan trọng hơn muốn nói
với cậu.
Lạc Văn Xuyên ngẩn người, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện hợp tác à, sóng lưng cậu lập tức thẳng đứng, phong thái làm việc chuyên nghiệp quay trở lại.
- Anh nói đi.
Diệp Lâm Anh nhấp một ngụm cà phê, nhếch môi.
- Cậu có biết nhà giàu mới nổi Đình gia không ?
Lạc Văn Xuyên trầm ngâm, lục lại trong trí nhớ một lúc, hồi sau khẽ gật đầu.
- Có biết, đứng đầu là chủ tịch Đình Thái, ông ta có 4 người con, 3 nữ 1
nam. Con út hình như đi nước ngoài đã lâu. Lạc gia chúng tôi không có
dính dáng tới ông ta. Mặc dù Lạc gia mấy năm nay đều cố gắng tạo quan hệ tốt với mấy nhà giàu vòng quanh khu vực nhưng ông ta thì lại là trường
hợp khác. Đình Thái là một lão cáo già, mấy cái tập đoàn lớn bị lỗ vốn
rồi phá sản hình như đều do một tay lão giở trò. Trước đây chúng tôi
cũng thầu một dự án với Đình gia, nhưng sau này bố mẹ của tôi đã rút vốn vì bị lão già ấy ăn chặn tiền lãi. Mặc dù số tiền không lớn lắm, không
ảnh hưởng mấy đến chúng tôi nhưng có vẻ lão sẽ còn ra tay nhiều hơn nữa.
Diệp Lâm Anh cau mày, gật đầu.
- Cậu biết khá nhiều thông tin đó. Có điều chắc lão già đó sắp lật mặt rồi.
- Đình Lâm đã về nước rồi, con trai duy nhất của lão. Ngày hôm qua tôi
mới dạy cho nó một bài học. Có hai lí do để tôi làm thế. Lí do thứ nhất, thằng con của lão thực sự ti tiện, tôi muốn dạy cho nó một bài học. Lí
do thứ hai, tôi thực sự muốn túm lấy cái đuôi của lão già đó, kéo lão ra khỏi giới tài chính. Mặc dù là trò chơi thương trường nhưng lão già đó
cmn chơi quá bẩn, tôi không thể nào nhịn nổi nữa. Tôi sẽ rút một khoản
vốn lớn đầu tư của Đình Thái, nay mai thôi chắc lão sẽ trở mặt ngay.
Đình Thái không phải loại người đơn giản như cậu nghĩ, lão già đó chắc
chắn sẽ tìm mọi cách để gặp riêng một trong hai chúng ta để kéo vốn.
Lạc Văn Xuyên để não hoạt động, nhếch môi.
- Cho nên… anh muốn tôi ra mặt thay anh. Trừng trị lão???
Diệp Lâm ANh lắc đầu.
- Không phải cậu… là cả hai chúng ta sẽ cùng xử lí.
Não của cậu hơi trì trệ một chút, chớp mắt.
- Hai chúng ta?
Diệp Lâm ANh hiện ra tia hiểm ác dưới đáy mắt, ngọn lửa sôi sục nóng nảy dần bùng lên. Phải biết con người Diệp Lâm Anh tin tưởng ai ai sẽ phó thác
đến tận cùng, còn khi đã trở mặt thì người quen cũng không nhận, hiểm ác đến cùng.
Hắn nhìn cậu, nhếch môi.
- Ừ. Đình Thái sẽ sớm
nhận ra tôi đã hợp tác với Lạc gia với cái giá đắt, lão sẽ cố gắng kéo
một trong hai về phía lão. Ha ha, lão già đó, còn ai hiểu lão hơn tôi
nữa. Diệp gia đứng đầu giới tài chính, Lạc gia cắm rễ lâu đời ở Trung
Quốc, bất kể là ai thì cũng có lợi đối với lão. Nên chúng ta phải hợp
tác, để thu phục con cáo già đó.
Lạc Văn Xuyên cẩn thận suy sét.
Quả thật Đình Thái là một mối nguy rất lớn. Không thể phủ nhận nhưng cậu và cả Diệp Lâm Anh mặc dù là thiên tài kinh doanh nhưng cũng không thể
vác mạng đi đối đầu với một tiền bối kinh nghiệm đầy mình như Đình Thái. Nếu lão già đó tiếp tục kéo vốn về phía mình, thì có một ngày sẽ thu
phục gọn cả mảng tài chính trong nước, như thế là bất lợi lớn đối với
cậu. Vả lại Lạc Văn Xuyên cũng không ưa người này.
Lạc Văn Xuyên
định tiếp lời, một cuộc gọi đến làm ngắt nguồn suy nghĩ của cậu, điện
thoại trên bàn rung lên từng hồi, kéo thần trí cậu quay lại. Lạc Văn
Xuyên nhấc máy, cậu định đi ra chỗ khác để nghe nhưng rồi khẽ khựng lại, hơi liếc nhìn Diệp Lâm Anh đang ngồi im như phỗng trước mặt. Cậu khẽ
cười lạnh, giơ tay bật loa ngoài, đặt điện thoại trên bàn trà, mở miệng
nói vọng vào.
- Trợ lí, cậu đem hết thảy cái vừa nói, nói lại một lần nữa
Tiếng điện thoại đã được bật loa ngoài , người bên đầu dây kia chậm rãi đọc.
- Sếp, sáng nay một tin nhắn thoại đã nối đến máy chủ của Lạc gia, tôi mở lên cho anh nghe nhé
Vừa dứt, bên kia dầu dây lại vang lên một giọng đàn ông trung niên hơi
trầm, trong chất giọng có hơi ngả ngớn, nội dung cuộc hội thoại đã được
chuyển tiếp ngay sau đó.
- Lạc Văn Xuyên, có lẽ cháu không nhớ ta
là ai, nhưng ta vẫn luôn nhớ cháu, Văn Xuyên này, lta à Đình Thái, ta là một người bạn xưa của bố mẹ cháu. Ha ha, ta biết mặc dù gửi lời mời bây giờ có hơi đường đột nhưng ta thực sự rất nhớ thời kì huy hoàng giữa
cháu và ta, khi Lạc gia và Đình gia còn ở chung một chiến tuyến, đó là
một thời kì tuyệt vời. Có hơi dài dòng nhưng ta hy vọng có thể được gặp
cháu bằng xương bằng thịt để nói chuyện. Tiệc rượu vào thứ hai tuần sau
sẽ được tổ chức tại khách sạn Mariana ở New York, ta hy vọng cháu sẽ có
mặt để bầu bạn với lão già này. Lạc Văn Xuyên, hãy nhớ, lời mời này… chỉ có một mình cháu thôi.
Đoạn tin nhắn hội thoại đã kết thúc, chỉ còn lại âm thanh rè rè từ điện thoại
- Được rồi, trợ lí, cúp máy đi.
Lạc Văn Xuyên lên tiếng phân phó, người bên kia liền vâng dạ rồi ngắt máy.
Năng lực phán đoán của Diệp Lâm Anh quả thực rất chuẩn xác. Đình Thái sợ bứt dây động rừng, lão đã bắt đầu thực hiện bước đầu tiên, đợi con mồi
lọt vào bẫy. Cậu hơi trầm ngâm nhìn người trước mặt, mở miệng.
- Xuất phát điểm của ông ta ở đâu, tôi liền đưa ông ta về lại chỗ đó.
Nhưng tôi không thể làm việc này một mình, vậy nên… Lạc Văn Xuyên, cậu
sẽ giúp tôi chứ. Hửm?
Diệp Lâm ANh đưa ra một cái giá khá hời cho cậu, nhưng Văn Xuyên không thể biết ở trong đó có bao nhiêu phần trăm
rủi ro. Nhưng vô tình hợp đồng tác hợp đã trói chặt cậu với Diệp Lâm
Anh, việc này cũng có lợi cho cậu. Lạc Văn Xuyên mỉm cười, đưa tay ra
trước mặt hắn.
- Thành giao.
Diệp Lâm Anh nheo mắt nhìn bàn
tay tinh tế trước mặt, nắm lấy tay của cậu. Cảm giác mề mại ấm áp tiếp
xúc, cái nhẫn lành lạnh áp vào ngón tay hắn. Tâm trạng của hắn hiểm khi
nào tốt như thế, rất thoải mái.
- Được rồi. Như vậy chúng ta sẽ cùng nhau tới New York.
————————————————————————————-
Lạc Văn Xuyên đến công ty làm việc vào buổi sáng, cậu liền nói sơ qua một
chút vấn đề cho cha mẹ về vấn đề của Đình gia. Lạc Hải nghe xong liền
nổi giận đùng đùng, muốn đến New York cùng Lạc Văn Xuyên để xử lí công
việc nhưng bị Thái Vy ngăn cản. Thực ra Thái Vy còn muốn mượn chuyến đi
này để kiểm tra công tác năng lực của con trai bà. Nếu Lạc Văn Xuyên
thực sự sáng suốt, vấn đề này đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu
chỉ chuyện cỏn con này cũng không xử lí được, coi như năng lực của cậu
đã bị phế, không thể nào tiếp quản được cả cơ nghiệp của Lạc gia sau
này. Bà biết con trai là một người rất kiên định, lại cứng đầu, nhưng
điểm này cũng chính là cái có lợi của Lạc Văn Xuyên, sẽ không bị thao
túng bởi cái có lợi trước mắt. Cho nên một lão già rác rưởi như Đình
Thái, đến tư cách chạm đến gót giày của cậu cũng là nằm mơ.
Lạc
Văn Xuyên chuẩn bị xong mọi công việc ở công ty đã gần 5 giờ chiều, cậu
vươn vai, duỗi người lười biếng. Cậu định tan làm để về sớm chuẩn bị cho chuyến đi nước ngoài sắp tới nhưng trợ lí lại gọi lên, Lạc Văn Xuyên
định đứng dậy lại phải ép mình ngồi xuống nhấc máy.
- Alo, có chuyện gì vậy, trợ lí.
Người trợ lí bên kia khẽ thở ra, đáp lời.
- Sếp, chuyến bay đến New York của anh đã được ấn định. Tôi cũng đã chuẩn bị xong lịch trình, sẽ lập tức gửi qua Mail cho anh.
Lạc Văn Xuyên Ừ một tiếng, song cúp máy. Lát sau lại có một cuộc gọi khác
nối đến, là một người mà Lạc Văn Xuyên không ngờ tới. Cậu nhấc máy, bên
đầu dây kia vang lên một giọng nam trầm thấp.
- Alo, Lạc tổng?
Lạc Văn Xuyên hơi cười, điều chỉnh giọng nói.
- Tôi đây, Sở Hạo. Sao anh gọi tôi thế.
Sở Hạo cũng cười, bên đầu dây kia không gian rất lặng nên tiếng cười càng
rõ ràng, ngân Nga như tiếng chuông, thật sự rất êm tai.
- Lạc Văn Xuyên, hôm nay lịch quay ngắn, đi nhậu đi, tôi sẽ đãi cậu một chầu.
Lạc Văn Xuyên định từ chối ngay tắp lự, nhưng cậu dừng lại, hơi nghĩ một
chút rồi khẽ nhếch môi. Được thôi, có người chi tiền ngu gì không đi,
cậu cũng không phải có tật giật mình, nhậu thì nhậu.
- Được, gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua ngay đây.
Lạc Văn Xuyên thu dọn đồ đạc, đi thang máy xuống tầng trệt. Thang máy vừa
mở đã bắt sợ ngay Diệp Lâm Anh đang sừng sửng trước cửa lớn, nhìn thấy
cậu liền mỉm cười, ngả ngớn dựa vào cửa.
- Đi đâu vội vàng thế.
Lạc Văn Xuyên cào cào tóc. Cậu đã thay ra một bộ đồ áo thun quần jeans rách gối thoải mái, tóc cũng thả xuống, dài đến lông mày, tóc đằng sau dài
qua gáy, nếu buộc lên sẽ có một nhúm tóc nhỏ, cực kì Tuấn mỹ. Nếu Lạc
Văn Xuyên vác cái mặt thế này ra đường, nói cậu là idol nổi tiếng chắc
ai cũng tin ngay tắp lự.
- Đi nhậu.
Diệp Lâm Anh nhướn mày.
- Một mình hả?
Lạc Văn Xuyên lắc đầu: Không, Sở Hạo mời tôi.
Ánh mắt của Diệp Lâm Anh hơi tối lại, không hiểu vì sao có hơi khó chịu.
Hắn nới lỏng cà vạt, đút tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn cậu hồi lâu. Sau đó liền mỉm cười để rộ hàm răng trắng.
- Ờ. Tôi cũng muốn đi chung nữa.
Nụ cười của Lạc Văn Xuyên hơi cứng lại. Tự hỏi trong đầu, hai thằng cha
này không phải ghét nhau lắm sao? Cậu nhớ hình như Diệp Lâm Anh chưa bao giờ chủ động tìm cơ hội để gặp Sở Hạo, chỉ cần gặp đối phương thì hắn
sẽ lập tức trở nên lạnh lùng vô cảm, một lời còn không muốn nói, mà bây
giờ lại muốn đi gặp Sở Hạo??? Thần kinh cmnr. Nhưng cũng không liên quan đến cậu, đây dù gì cũng là nam chính, anh ta muốn làm gì thì làm đó,
cậu còn cản được hả.
Lạc Văn Xuyên tiến lên một bước, ngoắc tay
về phía con xe mui Trần màu đỏ rực như màu máu vừa mới được trợ lí của
cậu đưa lên từ hầm xe công ty