[Ha ha… Nhắc mới nhớ, hôm đó Mạnh fan còn chê Dạ Phàm vô danh nên không
ai thèm mua tạp chí đấy, hiện tại lại không thấy mặt bọn họ trồi lên]
[Fan Mạnh Giang bị vả mặt có đau không?Ha ha… ]
[Hẳn là bị con số chỉ tiêu làm kinh ngạc rồi, biết quê nên trốn rồi cơ đấy]
Cũng có 1 vài fan của Mạnh Giang không sợ chết ngoi lên cãi cố lại bi lực lượng đam mê nhan sắc của Dạ Phàm đánh ngược trở về.
Mà người mà mọi người đang bàn tới đó đang ngồi đối diện người đại diện
của mình. Khuôn mặt vốn thanh tú sáng sủa lại bị giận dữ và suy nghĩ ác
độc làm tối đi vài phần.
Cậu ta tức giận hất đổ ly nước trên bàn
"Ch.ế.t ti.ệ.t Nếu người lên ảnh là em thì hiệu quả chắc chắn sẽ còn tốt hơn
thế nhiều. Đều tại tên nhiếp ảnh gia gay lọ đó cả, đột nhiên đòi thay
người "
Người đại diện là 1 nam nhân trung niên, y nhắc nhở cậu
“Tuy là đang ở công ty nhưng vẫn nên cẩn thận 1 chút, không thì thiết lập của cậu sụp đổ hết đấy”
Mạnh Giang được fan yêu thích bởi tính cách ôn nhu ấm áp của cậu ta. Thế
nhưng ngoài người đại diện và trợ lý ra thì rất ít người biết được bộ
mặt thật của Mạnh Giang không phải như vậy, phải nói là hoàn toàn trái
ngược.
Mạnh Giang thu tay lại nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không khống chế được
“Em không tin cậu ta dựa vào thực lực mà khiến chủ biên đuổi em đi, rõ ràng ông ấy rất vừa ý em”
Trần Quân không hài lòng nhíu mày, đương nhiên là có suy nghĩ khác
“Trợ lý nói với tôi rồi, còn không phải do cậu tăng cân nên mới bị đuổi sao?”
“Hừ, có nửa cân thì ảnh hưởng gì chứ, chỉ cần nới lỏng bộ trang phục ra là được”
Biết nghệ sĩ của mình cứng đầu, Trần Quân không khuyên nhủ nữa, anh vốn cũng không muốn khuyên, miễn sao đừng làm lớn chuyện là được.
“Qua 2 ngày người qua đường cũng sẽ quên mất cậu ta là ai thôi, nhìn loại nổi tiếng 3 chìm 7 nổi này anh còn không rõ sao?”
Rất tiếc là Anh dự đoán sai rồi. Lúc 2 người phát hiện mọi thứ không như
suy nghĩ của mình đã là nửa ngày sau.
Tạp chí lần này thành
công còn hơn sự mong đợi của Dạ Phàm ngay cả ở tổng công ty của Lâm thị
cũng có thể nhìn thấy vài cuốn. 1 nam Quản lý vô tình bắt được 1 nhân
viên mới không tập trung làm việc mà lại chăm chú vào cuốn tạp chí nên
đã tịch thu lại của cô nàng. Không nghĩ lúc bàn công việc với Lâm Hạc
Hiên xong lại để quên nó ở trên bàn. Lâm Hạc Hiên chưa rời khỏi phòng
họp, vừa đặt ly nước trên tay xuống lại liếc thấy quyển tạp chí nằm ngay đối diện. Lưu Triết người này anh biết tuy họ Lưu chưa sánh được với
Tần thị và Lâm thị nhưng cũng có chút thực lực và danh tiếng, 2 người
cũng có vài lần tiếp xúc qua. Tầm mắt của Lâm Hạc Hiên ngược lại bị
người đối diện với Lưu Triết thu hút. Kéo cuốn tạp chí lại gần y rốt
cuộc biết bản thân bị ấn tượng bởi điều gì. Là đôi mắt, vì đeo mặt nạ
nên đôi mắt của người nọ càng được nổi bật thêm vài phần. Càng nhìn càng cảm giác giống với Nghiêm Tường. (Cho ai không nhớ thì Nghiêm Tường là
bạch nguyệt quang, là người Lâm Hạc Hiên đã yêu thầm từ rất lâu, tiếc là người ta đã đi lấy chồng:)))) "Lâm tổng, ngài có điện thoại" là trợ lý
đến gõ cửa, lúc này Lâm Hạc Hiên mới đứng dậy. Nhưng đi được vài bước
không biết suy nghĩ gì mà quay trở lại cầm theo cuốn tạp chí kia rồi mới rời đi. Sau khi nghe điện thoại xong Lâm Hạc Hiên cũng không tiếp tục
xử lý công vụ mà lên weibo tìm thông tin cuốn tạp chí kia. Rốt cuộc lướt thấy tấm hình của Lưu Triết và Dạ Phàm bị cư dân mạng đẩy lên top 20
hotsearch. Bấm vào trang Weibo cá nhân của Dạ Phàm y rốt cuộc nhận ra
người nọ là ai. Lâm Hạc Hiên thấy cậu Trong tấm hình chụp này ngược lại
thần thái có vẻ tốt hơn so với vài lần trước. Reng... Là điện thoại bàn
của công ty reo "Thưa Lâm tổng, có cậu Bạch đến tìm ngài ạ!" "Để cậu ta
lên" "Đến cũng đã đến rồi, anh đem đồ vật trả lại cho tôi" Bạch Phong
Tịch lần trước làm rớt chiếc nhẫn trên xe Lâm Hạc Hiên đó là nhẫn hồi
môn do mẹ của cậu tặng cho cậu, là vật rất quan trọng, không thể làm
mất. Lâm Hạc Hiên đặt cuốn tạp chí sang 1 bên "Cậu không biết phép lịch
sự khi gặp người khác à?" Y không nhắc đến đồ vật mà lại đi chỉnh đốn
thái độ của Bạch Phong Tịch. Bạch Phong Tịch hít sâu 1 hơi, quyết không
cãi cố với y, cậu hạ giọng xuống "Xin chào Lâm tổng, tuy hơi làm phiền
anh nhưng tôi có thể lấy lại đồ vật của mình chứ!" Quan sát cậu ta vài
giây Lâm Hạc Hiên mới lấy chiếc nhẫn được cất từ trong hộc tủ ra vươn
tay ra trước mặt Bạch Phong Tịch. Cậu ta định lấy nó thì Lâm Hạc Hiên
đột nhiên khép tay lại, ngón tay 2 người vô tình ma sát vài giây. Bạch
Phong Tịch khó chịu mà rút tay lại "Anh có ý gì?" Lâm Hạc Hiên chơi đùa
chiếc nhẫn trong lòng bàn tay "Tôi giữ nhẫn của cậu trong tay rất mệt,
ít ra cậu cũng phải cảm ơn tôi một câu chứ?" Bạch Phong Tịch mặc dù
trong lòng hậm hực nhưng vẫn ráng nhịn xuống, một lát sau mới gian nan
cất tiếng "Cảm ơn lòng tốt của Lâm tổng nhé!" Nhận được thứ mình muốn
xong, cậu quay đầu cũng rất dứt khoát, giống như không muốn dính dáng gì đến họ Lâm kia. Bước lên xe, Bạch Phong Tịch nhớ lại lúc nãy đã nhìn
thấy cuốn tạp chí ở trên bàn. Nội tâm hoảng loạn đôi chút nhưng không
biểu hiện ra. Vì có kết bạn weibo với Dạ Phàm đương nhiên cậu ta nhìn
thấy được Người nọ đã chụp hình tạp chí, còn đạt được chỉ tiêu không
tồi. Chỉ là không nghĩ tới Lâm Hạc Hiên vậy mà lại chú ý đến người nọ,
đến mức còn mua tạp chí về xem. Tiếc thật, Cái tên Dạ Phàm này khả năng
cao sẽ không thể làm bạn với cậu ta được rồi. Bạch Phong Tịch lầm bầm
trong miệng vài từ đứt quãng "Phải không? Hệ thống?" ~~~ "Hệ thống, Hệ
thống...." Dạ Phàm gọi 3 lần mới được nó đáp lại "Có chuyện gì à kí
chủ?" Dạ Phàm có thể nghe ra nó có vẻ không muốn tiếp chuyện cho lắm
"Dạo này ít thấy ngươi xuất hiện thật, người nên đặt câu hỏi có chuyện
gì thế là ta thì hợp lý hơn đấy?" Hệ thống có vẻ không muốn nói sâu hơn
về vấn đề này "Kí chủ vẫn nên tập trung tăng lượng fan của mình lên đi"
Thấy nó không có ý định trả lời Dạ Phàm cũng không tiếp tục đào sâu thêm nữa. "Tao đang định hỏi đây, cho tao xem bảng chỉ số đi, sau đợt này
lượng fan hẳn cũng phải tăng lên kha khá rồi nhỉ" Bảng số liệu Tên Dạ
Phàm Khuôn mặt: 70 Dáng người: 40 Làn da: 43 Mị lực: 12 Khí chất: 11 Thể lực: 30 Trí lực: 56 Kỹ năng: diễn xuất (18%), ca hát (45%), chơi nhạc
cụ (28%), viết thư pháp (52%), Hội hoạ (41%) Tích phân: 340 Thanh lưu
lượng 16.688 Tăng thêm hơn 5 ngàn, quả là con số khả quan. Nhưng nếu
muốn đạt được chỉ tiêu tiếp theo vẫn còn 1 đoạn đường dài phía trước.
"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến: chạy bộ 2 km trong thời hạn 40 phút, hoàn
thành nhận được 5 điểm thể lực, 60 tích phân. Thất bại: rơi vào ảo cảnh
hệ thống" Dạ Phàm nghi ngờ vì câu hỏi cậu gặn hỏi nó lúc nãy nên nó mới
trả thù mình bằng hình phạt kinh khủng này. Nhớ lại lúc bản thân trải
qua ảo cảnh trừng phạt Dạ Phàm rùng mình, không muốn tốn thêm nhiều thời gian nữa. Sau khi dặn dò cậu nhóc Nhất Thiên ở nhà ngoan ngoãn không đi lung tung Dạ Phàm bắt đầu đoạn đường chạy bộ. Chạy được một nửa, do quá mệt mỏi nên Dạ Phàm đã dừng lại ở bên ngoài công viên nơi có nhiều bóng râm để nghỉ mát 1 chút. Lại Bất ngờ nghe được 1 tiếng la thất thanh
"Thả tôi ra.... " Sau đó liền im bặt không nghe thấy gì nữa giống như bị buộc phải im miệng. Trực giác mách bảo Dạ Phàm có chuyện không ổn, cậu
di chuyển hết sức cẩn thận để không phát ra thanh âm nào. Nhẹ nhàng tách tán lá cây trước mặt để có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Cách đó tầm 3, 4
mét có 3 bóng người. 2 người đàn ông có vẻ lực lưỡng hơn đang kiềm kẹp 1 người khác. Dạ Phàm nheo mắt 2,3 lần mới nhìn ra được người nọ cư nhiên là người cậu có quen biết. Người nọ không có giãy gịua, đầu hơi gục
xuống để mặc 2 tên kia kéo đi. Cậu nghi ngờ khả năng là cậu ta đã bị làm cho ngất xỉu vì tiếng la ban nãy. Mắt thấy 2 tên kia chuẩn bị kéo người đi, Dạ Phàm không còn thời gian để mà suy nghĩ lâu thêm nữa, cậu đặt
điện thoại xuống gần đó, lấy lá cây phủ lại để không ai thấy. 2 gã kia
thấy bỗng nhiên có người xuất hiện trước mặt cũng hơi bất ngờ, nhưng có
vẻ chúng cũng đã quen làm việc xấu nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Điều đầu tiên khi đối mặt với kẻ mạnh hơn mình là dù sức không bằng nhưng
không được thua về mặt khí thế. Dạ Phàm đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao,
giọng nói dõng dạc "Thả người trong tay các người ra" 2 tên đầu gấu suýt nữa không nghe được vì Dạ Phàm đứng quá xa:)))) (là dõng dạc dữ chưa?)
Thậm chí tên đứng phía sau còn phải hỏi lại đồng bọn mình. "Cậu ta bảo
thả người à?" Gã đầu đinh không trả lời câu hỏi ngu ngốc kia mà tặc lưỡi "Chậc, cậu ta nhìn thấy chúng ta rồi,có vẻ phải bắt cả cậu ta lại luôn
thôi" Nói ra ý định muốn bắt người 1 cách nhẹ tênh, Dạ Phàm biết bản
thân đã gặp phải kẻ không dễ ăn rồi. Đưa người trong tay cho tên còn lại giữ, gã đầu đinh sấn tới chỗ Dạ Phàm đang đứng. "Dừng lại, tôi báo cảnh sát rồi đấy...." Nhưng gã ta dường như không hề để lời Dạ Phàm nói vào
trong tai, thái độ cự kì hung hăng bước chân không hề dừng lại. Trong
lúc đó Dạ Phàm trong miệng nhẩm đếm "5, 4, 3, 2,....