Lưu Hàn Thiên lấy ra một chai rượu vang nhẹ, Hạ Tiểu Yên uống thử thì thấy
rất ngọt, vị cũng rất ngon. Tửu lượng của Tiểu Yên khá tốt nên không có
chuyện uống vài cốc mà đã say mèm như người bạn thân Mộc Tuệ San. Nhưng
mũi Tiểu Yên lại ửng đỏ trông rất đáng yêu.
-“ Uống từ từ thôi, kẻo say.”
-“ Say đâu? mấy loại rượu nhẹ này tôi uống được mà.”
-“ Cô hay uống rượu sao?”
-“ Không có! tôi uống ở quán bar của anh mà!”
-“ Cô hay đến đó lắm hả?”
-“ Trước đây thôi! khi tôi muốn gặp lại anh mà tôi không biết phải tìm anh như thế nào nên tôi mới hay đến đó. Nhưng đáng lẽ ra tôi không nên làm
vậy mới phải.”
-“ Tại sao?”
-“ Lưu Tổng hỏi kì thật! rõ ràng anh ghét tôi như vậy mà anh hỏi tại sao hả?”
-“ Sao cô lại nói là tôi ghét cô?”
-“ Anh không nói nhưng anh hành động, cho dù tôi giải thích thế nào anh
cũng đâu có tin, đã thế anh còn chà đạp nên tình cảm của tôi nữa, đáng
lẽ ra anh nên từ chối thẳng thừng để tôi bớt ảo tưởng, bớt hy vọng, thì
chỗ này của tôi đã không đau rồi!”-vừa nói Hạ Tiểu Yên vừa chỉ vào nơi
ẩn chứa trái tim bị tổn thương kia.
Hết ly này đến ly khác, Hạ Tiểu Yên đều uống cạn, cô ấy có chút ngà ngà mọi cử chỉ lời nói bắt đầu mất kiểm soát, còn Lưu Hàn Thiên thì vẫn tỉnh
bơ.
-“ À phải rồi…. Lưu Tổng có chuyện vui gì mà mời tôi uống rượu thế?”
-“ Chỉ là một số chuyện hiểu nhần trước đây đã được hoá giải,….”
-“ Vậy chúc mừng Lưu Tổng nha … nếu mà anh vui như vậy thì có thể rút ngắn hợp đồng lại được không?”
-“ Cô không muốn làm nữa sao?”
-“ Ừm! tôi không muốn gặp anh nữa, cả đời không gặp lại thì tốt hơn… khi
đó tình cảm đơn phương của tôi sẽ chấm dứt hoàn toàn… Lưu Tổng anh thấy
sao? không gặp lại tôi chắc anh vui lắm..!!!!”
nghe Tiểu Yên nói vậy trong lòng Lưu Hàn Thiên vô cùng khó chịu, lúc này
rượu cũng đã bắt đầu ngấm Tiểu Yên dần mất kiểm soát mọi điều cất giấu
trong lòng đều tuôn ra sạch.
-“ Anh biết không, từ bé tới lớn tôi chẳng tin vào tình yêu sét đánh,
nhưng khi gặp anh tôi thực sự…..thực sự tin nó có thật, tôi vô cũng
thích anh, tôi yêu anh mất tiêu, nhưng……. tôi sẽ từ bỏ….. Lưu Tổng yên
tâm nhá….hihihihi.”
-“ Cô say rồi!”
-“ Tôi không say, tôi đang nói thật đó!”
-“ Được, vậy tôi hỏi cô, bây giờ cô còn yêu tôi không?”
-“ Bây giờ??? bây giờ hả? …….dĩ nhiên còn, tôi chưa bao giờ hết yêu anh
……nên tôi muốn anh rút ngắn hợp đồng, tôi sợ gặp anh nhiều tôi sẽ không
quên được anh….”
- “ E là cả đời này em sẽ không quên được tôi rồi!”
Lưu Hàn Thiên cúi xuống hôn
nhẹ vào cánh môi mềm kia, Hạ Tiểu Yên lúc này cũng chẳng còn sức để
chống cự nữa, vả lại ý thức của cô ấy cũng không biết là mơ hay thật,
Tiểu Yên cứ thế cuốn theo, Lưu Hàn Thiên nhẹ nhàng bế bổng Tiểu Yên lên, sự dịu dàng khác hẳn với lần trước, Lưu Hàn Thiên bế Tiểu Yên bước lên
từng bậc của cầu thang nhưng môi của họ vẫn không rời, cửa phòng ngủ
cũng được mở ra, Lưu Hàn Thiên nhẹ nhàng đặt Tiểu Yên nằm xuống giường,
ánh mắt lờ đờ, khuôn mặt xinh đẹp, hơi thở phảng phất men rượu càng kích thích Lưu Hàn Thiên hơn. Rất nhanh chóng, chiếc váy cùng đồ lót của
Tiểu Yên đã nằm gọn trên sàn nhà, lần trước vì tác dụng quá mạnh của
thuốc nên Lưu Hàn Thiên chẳng kịp để ý nhưng lần này, toàn bộ thân thể
trắng nõn của Tiểu Yên trưng bày trước mặt, khiến Lưu Hàn Thiên đê mê,
không ngờ rằng thân hình của Tiểu Yên lại hoàn hảo đến như vậy, Lưu Hàn
Thiên chẳng chống cự nổi con thú trong người nữa, anh ta cúi xuống hôn
lên vùng xương quai xanh, nơi nào môi anh ta đi qua đều để lại dấu vết
như thể hiện chủ quyền, sau đó đôi môi ấy dừng lại ở phần ngực, một bên
thì dùng tay xoa nắn đủ hình thù, bên còn lại không ngừng “dày vò” bằng
miệng. Cậu nhỏ bên dưới đã căng cứng từ lâu nhưng Lưu Hàn Thiên cũng
không vội, anh ta từ từ đưa vào để Tiểu Yên quen dần với kích thước,
động tác hết sức nhẹ nhàng vì sợ Tiểu Yên đau, khi vào sâu hẳn bên trong Lưu Hàn Thiên bắt đầu đẩy nhịp nhàng, khoái cảm cũng dần tăng, bên
trong khít chặt khiến Lưu Hàn Thiên như muốn nổ tung, mồ hôi cũng bắt
đầu lấm tấm trên trán, hết tư thế này đến tư thế khác, dù Tiểu Yên đã
ngủ thiếp đi nhưng Lưu Hàn Thiên vẫn miệt mài “ hành sự” trên thân thể
cô ấy. Hết đợt này đến đợt khác, thứ trắng đục cứ thế bắn thẳng vào bên
trong người Tiểu Yên mà không chút phòng hộ. Xong xuôi, Lưu Hàn Thiên bế Tiểu Yên đi tắm rồi bế cô ấy trở lại giường ngủ. Anh ta hôn nhẹ lên
trán Tiểu Yên.
-“ Hình như tôi yêu em mất rồi!”
mặc cơ thể cả hai vẫn còn trần truồng, Lưu Hàn Thiên ôm Hạ Tiểu Yên chìm vào giấc ngủ…
...----------------...
Biệt thự Mạc Gia, vì trời mưa to kèm sấm sét, sợ không an toàn nên bà nội
khăng khăng bắt Mạc Phong Thần và Mộc Tuệ San ở lại, chẳng còn cách nào
từ chối nên hai người đành nghe theo, hơn nữa Tuệ San còn rất ghét trời
mưa, nhưng nếu ở lại thì hai người họ lại phải chung phòng.
-“ Mạc Tổng, đừng nói là anh lại bắt tôi nằm sofa nhé!”
-“ Em nói đúng rồi đó!”
-“ Gì chứ???”
Đột nhiên bầu trời loé sáng, một tiếng sét lớn kêu “ đoàng” khiến Tuệ San
hoảng sợ ôm chầm lấy Mạc Phong Thần. Biết mà cô sợ nhưng anh vẫn cố tình trêu trọc.
-“ Ôm đủ chưa? cầm chăn gối ra ghế đi!”
-“ Mạc Tổng…. anh cho tôi ngủ chung đi…..”- Cô mếu máo năn nỉ.
-“ Ngủ chung?”
-“ Yên tâm tôi sẽ chặn chăn ở giữa…. xin anh đấy.. tôi sợ lắm!”
Thấy cô có chút đáng thương nên anh cũng không trêu trọc gì thêm nữa.
-“ Được rồi! lên giường đi.”
-“ Cảm ơn Mạc Tổng.”
Được Mạc Phong Thần đồng ý cô nhanh chóng trèo lên giường lấy gối lấy chăn
chặn dọc ở giữa, xong xuôi cô mới an tâm nằm xuống, nhưng Mạc Phong Thần lại thẳng tay ném chúng đi, anh kéo sát cô nằm gần về phía mình.
-“ Mạc Tổng???? anh.. anh làm gì thế?”
-“ Yên lặng ngủ đi, nói thêm câu nữa là tôi hôn em đó!”
nghe Mạc Phong Thần nói vậy Tuệ San liền lấy tay bịt miệng,Mạc Phong Thần ôm trọn cô vào lòng, cô cố đợi một lúc khi thấy tiếng thở đều của Mạc
Phong Thần cô đoán anh đã ngủ nhưng khi định gỡ cánh tay anh ra khỏi
người Mạc Phong Thần lại càng ôm chặt hơn.